Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử tù

Tiểu thuyết gốc · 1827 chữ

Nam Dương huyện thành

- Khách quan đến rồi a. Ta chờ đợi khách quan từ ngày hôm qua...

Trong tiệm nông cụ, chủ tiệm lão bản nhìn thấy Lâm Thiên đi vào thì liền vô cùng thân cận, nhiệt tình mà kéo lấy cánh tay của hắn.

- Lão bản thông cảm thông cảm một chút. Chỗ của ta cách huyện thành rất xa, đường đi không dễ dàng a...

Đối với chủ tiệm lão bản nhiệt tình, Lâm Thiên đương nhiên cũng là cười nói khách sáo.

Hắn nhưng là luôn muốn tạo quan hệ tốt, để có mua đồ cũng được giá tốt. Ít nhất là không bị chặt chém quá cao.

- Trước đó đã nói cho khách quan một chút trà, hôm nay vừa vặn có. Khách quan mang về thưởng thức a.

Ngồi xuống bàn uống trà, chủ tiệm lão bản đem một gói trà nhỏ đã để sẵn trên bàn cho Lâm Thiên.

- Cảm tạ lão bản rồi. Lần trước uống trà này sau ta đối với những loại trà phổ thông đều cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng.

- Ha ha... Chúng ta sở thích giống nhau vậy. Có cơ hội ta liền mua sắm một vài gốc trà, đến lúc đó cũng tặng khách quan một gốc.

- Vậy ta trước tiên cảm tạ cảm tạ lão bản.

Tiếng cười nói sang sảng vang lên trong tiệm.

Người nào không biết nhìn xem còn nghĩ là bạn bè anh em người nhà lâu ngày gặp lại đâu.

Trà nước một hồi sau, Lâm Thiên mới hỏi:

- Nghe nói lão bản có việc tìm ta, không biết là chuyện gì a.

- Là có việc muốn nhờ khách quan giúp đỡ.

- Ha ha.... Lão bản liền nói a. Lấy chúng ta quen biết quan hệ, có thể giúp được ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.

- Ha ha... Khách quan đủ hào sảng.

Chủ tiệm lão bản cười ha hả nói:

- Chuyện này cần phải bí mật, chúng ta vào bên trong nói...

Hai người sau đó đi vào sâu bên trong cửa tiệm chỗ nhà ở.

Vào trong phòng, chủ tiệm lão bản cẩn thận đem cửa đóng lại rồi mới ngồi xuống đối diện với Lâm Thiên

- Khách quan, chuyện này nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ thì cũng rất nhỏ. Đối với chúng ta người trong huyện thành này thì là rất lớn, đối với khách quan có thể lại là rất nhỏ.

Lâm Thiên nghe vậy thì hơi nhíu nhíu mày

- Lão bản cũng đừng vòng vo rồi. Cứ nói thẳng ra chính là...

- Khách quan, mấy ngày nay huyện thành Nam Dương tiếp nhận một đợt tù phạm từ xa xôi Quận thành đưa tới...

Chủ tiệm lão bản chậm rãi nói.

Lâm Thiên nghe xong liền tóm tắt sơ lược như thế này

Một gia tộc tầm trung ở Quận thành bởi vì chống đối với đại tộc mà bị nhằm vào. Gia tộc tầm trung trong một đêm nọ liền bị người đồ sát.

Cả tộc chỉ có một đứa con gái may mắn sống sót khi đêm hôm đó đang dẫn theo thị vệ áp tải hàng hóa, không ở trong phủ.

Đồ tộc chuyện này nhanh chóng truyền ra, mấy ngày sau đó đứa con gái kia áp tải hàng hóa trở về....

Bởi vì sự việc xảy ra quá mức trùng hợp, người hiểu biết một chút liền sẽ suy nghĩ việc do đại gia tộc kia đứng sau lưng hoặc là chủ mưu. Đứa con gái còn sống kia đương nhiên cũng là nghĩ như vậy.

Vì trả thù, trong đêm nọ đứa con gái kia dẫn theo hơn trăm thị vệ cũ xông vào trong phủ đại tộc.

Bất quá đại tộc kia giống như đã nhận được tin báo, đã có chuẩn bị.

Nhưng là đại gia tộc kia dù đã có chuẩn bị thì vẫn bị đứa con gái kia một thân võ nghệ đầy người, quá mức dũng mãnh làm khó . Nhất thời trấn áp không được, hai bên lâm vào thế giằng co ....

Đại gia tộc gia chủ nhận thấy cứ như vậy kéo dài không ổn, mạnh tay trấn áp thì cũng sẽ có thiệt hại lớn, cho lên liền sai người báo quan.

Bởi vì khoảng cách không quá xa, quan binh không bao nhiêu lâu liền đến...

Đại gia tộc đứng ở thế đúng lại còn nhiều tiền, hối lộ quan viên, tạo áp lực....

Đứa con gái kia cùng thuộc hạ liền bị phán quyết tử hình.

Nhưng bởi vì Quận thành người có quyền hành lớn nhất lúc trẻ có một chút giao tình với gia tộc tầm trung kia. Mặc dù không thể trực tiếp ra tay cứu giúp, bất quá lại muốn ở trong âm thầm giúp đỡ. Xem như là hoàn trả giao tình.

Cuối cùng đứa con gái kia cùng thị vệ được đưa đến huyện thành Nam Dương.

Người kia trên mặt nổi là nói sẽ xử tử ở huyện thành xa xôi này. Nhưng ý tứ lại là để cho bọn họ có một con đường sống.

Nam Dương huyện thành huyện lệnh sau khi suy nghĩ cân nhắc liền quyết định sử dụng phương pháp thay mận đổi đào.

Đem tử tù thay vào chỗ đứa con gái cùng đám thị vệ....

- Khách quan, ta muốn nhờ ngươi giúp chuyện chính là thu lưu những người kia.

Trong phòng, chủ tiệm lão bản thở dài nói:

- Huyện lệnh có ý là có thể để cho những người kia được sống. Thế nhưng bọn họ không được phép xuất hiện trước mặt công chúng....

- Anh họ của ta là người bên cạnh huyện lệnh, mấy ngày này đang đau đầu vì tìm chỗ che giấu, định cư cho những người kia...

- Ta hôm qua cũng là nghe được trong miệng người thị vệ đến mua hàng kia, biết ngươi là thôn trưởng một thôn . Nghĩ đến khách quan thôn trang hẳn cũng là ở chỗ thâm sơn cùng cốc.... Trong đầu liền có ý định nhờ giúp đỡ....

- Lão bản....

Lâm Thiên nhìn xem chủ tiệm lão bản, biểu lộ trầm ngâm nói:

- Mấy người kia nhưng là tử tù a. Sau này nếu bị người phát hiện còn sống....

- Khách quan, ngươi chỉ cần không dẫn bọn họ ra khỏi thôn đi vào huyện thành là được.

Chủ tiệm lão bản ngắt lời Lâm Thiên

- Ngày hôm qua ta đã cùng anh họ đề nghị chuyện này. Hắn nói chỉ cần khách quan đồng ý giúp đỡ, huyện thành quan binh cũng sẽ không bao giờ tìm đến chỗ thôn trang kia...

- Chuyện này....

- Khách quan, chỉ cần ngươi đồng ý chuyện này, sau này ở trong này tiêu phí hết thảy giảm bớt 10 phần trăm.

- Lão bản, ngươi có thể xác định chắc chắn là quan binh sẽ không dò xét đến cạnh thôn của ta? Thôn của chúng ta có thể bởi vì chuyện này mà biến mất đó a...

- Khách quan yên tâm đi. Trong huyện thành này huyện lệnh liền là lớn nhất.....

- Kia được rồi. Người ta sẽ thu lưu.

- Vậy thì tốt vậy thì tốt. Trước tiên đa tạ huynh đệ.

- Lão bản, ta đây là đánh cược toàn thôn a.

Lại ở trong phòng bàn bạc nói chuyện một hồi, chủ tiệm lão bản cùng Lâm Thiên sau đó mới đi ra.

Trở lại trong cửa tiệm

- Lão bản, ta suýt chút nữa thì quên mất. Ta muốn mua bản vẽ bến thuyền, xưởng đóng thuyền cùng thuyền. Vài người lái thuyền...

- Khách quan.... Huyện thành này không có sông lớn nào.... Ta nào có mấy thứ này a.

Chủ tiệm lão bản nhìn xem Lâm Thiên, nói:

- Bất quá xem như báo đáp chuyện vừa rồi, ta sẽ cho người liên hệ cửa hàng ở huyện thành bên cạnh. Khách quan muốn bản vẽ loại nào?

- Bản vẽ trung cấp là được rồi. Cao cấp ta cũng không xây dựng được.

- 1 tấm bản vẽ bến thuyền, 1 tấm bản vẽ xưởng đóng thuyền cùng 1 tấm bản vẽ chế tạo thuyền. Tất cả đều là trung cấp. Ngoài ra còn có 3 người lái thuyền chuyên nghiệp.

- Ân. Nếu như lão bản có thể lấy về một bản danh sách là tốt nhất. Sau đó ai có mua sắm cũng biết chủng loại...

- Có người muốn mua cũng chỉ có khách quan ngươi a.

- Lão bản, ngươi không có bán làm sao biết sẽ không có người mua a. Ha ha....

- Khách quan, ta bây giờ sẽ đi tìm anh họ nói chuyện. Chúng ta giống như đã bàn bạc, buổi sáng ngày mai gặp nhau trong rừng cây ngoài thành. Bản vẽ mấy thứ ta cũng một lượt đưa tới.

- Lão bản bận rộn a.

....

Rời khỏi tiệm nông cụ, Lâm Thiên cũng không có ý định trở về Lâm gia thôn mà là đi dạo quanh huyện thành một vòng.

Vừa rồi đã hẹn với chủ tiệm lão bản là sáng ngày mai ở ngoại thành nhận người. Bây giờ trở về thôn thì quá mất công mất sức đi lại.

Đến nỗi tiếp nhận tử tù mấy người kia, Lâm Thiên cũng là không có bao nhiêu lo lắng.

Huyện lệnh đã ngầm đều bảo đảm. Dù cho trường hợp xấu nhất là quan binh tới cửa thì cũng chỉ cần đem người giấu đi là được.

Đến nỗi tử tù thân phận... Nghe nói thì đối phương dù là tử tù nhưng cũng không phải là loại người cùng hung cực ác. Đơn giản chỉ là báo thù cho gia đình, bị hãm hại....

So với lo lắng những chuyện này Lâm Thiên càng thêm để ý hơn 2 việc, đó là thu được tình hữu nghị thân thiết với chủ tiệm lão bản cùng với tử tù võ nghệ đầy người, dũng mãnh các loại. Kèm theo còn có mấy chục người thị vệ...

2 chuyện này thế nhưng là cực kỳ tốt a.

Không thấy trong tiệm không có hàng, chủ tiệm lão bản còn sai người đi cửa hàng ở huyện thành khác lấy đó sao? Còn có mua hàng giảm giá 10 phần trăm....

Tử tù nhóm người thì càng không cần phải nói. Chỉ cần người ở trong tay mình, Lâm Thiên có lòng tin thuyết phục đối phương vì mình làm việc.

Xuất thân thấp nhất đều là thị vệ, chiến lực hẳn là so với đang huấn luyện đám binh lính trong thôn còn mạnh....

Chỉ cần đám người này chịu ra sức, trong thôn sức mạnh quân sự còn không phải là tăng gấp đôi gấp ba?

Đương nhiên, cái gì cũng có mặt trái cả. Như bọn họ chịu ra sức, Lâm gia thôn là nuôi được vất vả. Không chịu ra sức thì cũng chỉ là hơn một chút vất vả...

Bạn đang đọc Võng Du Địa Cầu Lãnh Chúa sáng tác bởi ĐinhChiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐinhChiểu
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.