Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

54 | Đàn anh, xin kiềm chế! – 3

Phiên bản Dịch · 1494 chữ

Em quá đẹp, dù chỉ im lặng một chỗ

Ta muốn dùng đá ngăn tách cả thế giới

Vương phi của ta, ta muốn độc chiếm sắc đẹp của em.

[Vương Phi – Tiêu Kính Đằng]

Bốn người thở phào, Trần Tử Siêu cuối cùng đã chịu hát một ca khúc bình thường, phù hợp giới tính của mình…

“Chuyện kia suy nghĩ sao rồi?” Giang Niên như vô tình hỏi một câu.

“Chuyện gì?”

“… Liên minh đó.”

“Không.” Vương Vũ Trạch nhíu mày, thật ra lúc đó đã muốn từ chối luôn, chẳng qua ngại mở miệng.

“Vì sao không?”

“Liên minh khỉ.” Tựa người lên sô pha, đổi một tư thế thoải mái, tiếp tục nói, “Quá phiền.”

“… Tôi công hội cấp 8 liên minh với chú, chú dám từ chối!”

“Hầy.” Cẩm thấy chỉ tựa sô pha thôi thì không thoải mái, Vương Vũ Trạch lại dịch về phía đàn anh nhà mình, nửa người dụi lên người người ta, đàn anh nhìn có vẻ rất thích biến thành gối dựa cho cậu, “Tớ tạo công hội chỉ muốn nghịch, tầm chục người lập hội chơi cho vui. Không muốn làm thành công hội lớn, liên minh gì đó đương nhiên không cần.”

Bị lời đối phương chặn lại không thể phản bác, Giang Niên cảm thấy thằng nhóc này dường như từ khi nói rõ ràng thì ngày càng phản nghịch…

“À,” Có lẽ thấy Tiêu Tiêu ở chỗ này quá gò bó không có gì để nói, Vương Vũ Trạch nghĩ nghĩ, nói chuyện trong game chắc được nhỉ, “Đàn anh của tớ cũng chơi Dragon Nest, hai người cũng gặp rồi.”

“Ồ? Ai?” Giang Niên tò mò, chẳng lẽ là người trong đội ngũ Vũ Trạch chơi chung? Phong Hành Giả? Nhưng tính cách không giống lắm…

“Tra chai ry~”

“…” Đàn anh.

“…” Giang Niên.

“Ha ha.” Nãy giờ vẫn cười mỉm ngồi nghe bọn họ nói chuyện, Hà Nguyệt bật cười ra tiếng.

“Mịe, đã biết tớ tiếng anh không giỏi rồi mà!!!” Vương Vũ Trạch giận đỏ mặt, “Z-A-C-H-A-R-Y mấy chữ này hợp lại!”

“Không ngờ cậu có thể nhớ được đầy đủ chữ cái…” Giang Niên vẫn đang cười.

“Đương nhiên… Dài hơn nữa cũng phải nhớ…” Tuy nửa câu sau nhỏ giọng lẩm bẩm, chỉ mình đàn anh sát bên cậu mới nghe được. Thế là đàn anh xoa đầu cậu, đây là khích lệ hả? →_→

“Mịe!” Giang Niên đang cười không ngừng mất một giây mới nhận ra vấn đề, “Thần Tiễn đó hả???!!!”

“Yes~” Vương Vũ Trạch đắc ý nói, cậu rất hài lòng với vẻ mặt kinh ngạc của đối phương.

“Thảo nào…” Nhớ lại thái độ kỳ lạ của đối phương với mình, nhìn hai người đang dính chặt dựa vào nhau thì đã hiểu! Hóa ra không phải thích mình muốn mình chú ý mà là xem mình như tình địch… Không hiểu vì sao, trong lòng đột nhiên thấy mất mác. Hội trưởng đại nhân, ngài cũng là một tên tự kỷ cuồng phải không…

Cám ơn anh trước nay chưa từng cảm thấy em không đủ tốt

Cám ơn anh đã bảo vệ em từng giây từng phút

[Từng rất yêu (Ngận ái quá) – Della Ding]

Xong một bài, Trần Tử Siêu nhấn bài mới, kết quả lại khiến mọi người giật nẩy.

“Nay mày tính chiếm mic hả!” Vương Vũ Trạch kháng nghị.

“Tao thấy bọn mày nói chuyện vui vẻ quá, không nỡ quấy rầy, chỉ đành nhấn hát tiếp!” Nhân vật chính hôm nay uất ức nói.

“Đưa mic đây!”

“…”

Vương Vũ Trạch vốn muốn kéo đàn anh hát [Không thể không yêu – Phan Vĩ Bách ft Huyền Từ], nhưng đàn anh nghiêm mặt từ chối, sau đó dù cậu nhõng nhẽo đeo bám cũng không cách nào khiến anh rời núi nữa, vì thế đành thể hiện một mình.

Khói lửa mù mịt, binh áp chân thành

Ngựa sắt giáo vàng, vì ai tranh thiên hạ

Một chữ thành đè trên vạn cốt khô, bao người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

[Khói lửa mù mịt (Bán thành yên sa) – Hứa Tung]

Nhìn lời rõ ràng là một ca khúc miêu tả chiến tranh lạnh lùng tàn khốc nhưng giọng này hát ra, không nóng không lạnh, chỉ thoáng mang theo chút bất đắc dĩ và thương xót. Hết bài lại nhận được không ít lời khen. Hứ, đây mới là vua karaoke! Cái đuôi nhỏ của ai kia vểnh lên.

Sau đó hát thì hát tám thì tám, tuy Sở Tiêu Thiệu vốn không nói nhiều nhưng có đề tài game này, là nam sinh cũng sẽ bàn luận hăng say, xem như anh dần thân thiết hơn với hai người khác. Chẳng qua không biết dưới bầu không khí hoà thuận che giấu thứ gì… Vương Vũ Trạch trộm lau mồ hôi, tuyệt đối không thể thả lỏng, không thể đánh giá thấp vại dấm kia.

Đến giờ, mọi người chuẩn bị rời KTV tìm một chỗ ăn cơm, kết quả khi đi ngang qua một phòng lại nghe được một nam sinh đang hăng say hát [Khách quan, không thể được – Tiểu Lăng ft Từ Lương], đã thế còn hát phần nữ… Cửa khép hờ, hẳn do đóng không chặt, âm thanh đặc biệt như thế cứ vậy mà truyền ra… Quá là hung tàn, hung tàn hơn cả tên Trần Tử Siêu bất lực kia! Vương Vũ Trạch hơi thất vọng khi không nhìn thấy “vẻ đẹp” của người nọ, nhưng lúc ngang qua phòng cũng không nhịn được gập lưng cười.

Bữa cơm kết thúc trong khung cảnh hài hòa vui vẻ, trong lúc đó trình diễn vô số tiết mục “anh em hòa thuận”. Ví dụ như…

“Trạch Trạch, ăn đùi gà đi.” Dù sao đã quan tâm săn sóc hơn mười năm, Giang Niên theo thói quen gắp đồ ăn cho đối phương, đương nhiên cũng sẽ không quên bạn gái mình, mỗi người một đùi, vừa đủ…

“Ờ…” Liếc nhìn đàn anh, ừa, nhìn vẫn bình tĩnh. Thế là giây sau một một cái đùi vịt rơi vào trong chén.

Sau đó, cái tên Giang Niên trời đánh kia không biết não hỏng hay cố ý lại gặp thêm một miếng tôm hùm qua. Không hề bất ngờ, trong chén lại có thêm miếng cá chua ngọt. Tiếp theo đồ ăn trong chén tăng trưởng theo tốc độ x2. Nếu không ngăn lại, đồ ăn trên bàn chắc chất đống hết trước mặt cậu rồi… Cũng không biết nói gì hai người kia nữa. Cậu chỉ có thể câm lặng ăn hết… Bạn trẻ Trần Tử Siêu thì dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cái chén của Vương Vũ Trạch, bà mịe nó, đồ ăn ngon bị mày hốt hết rồi!!!

Chọc tên lầm lì kia vui ghê! Giang Niên lại gắp một đũa đồ ăn tới… Cả vẻ mặt khổ qua của Vương Vũ Trạch nữa, ha ha ha!

Tui no muốn chết rồi… Lúc rời khỏi tiệm cơm, Vương Vũ Trạch đi sau cùng, vịn tường mà đi… Hết tường cho cậu vịn rồi thì cậu vịn đàn anh! Không ngờ nuốt hết được… Nội tâm lặng lẽ rơi lệ, tình hình lúc đó, ăn của ai, để lại của ai cũng không được! Đã thế lúc vốn định ăn của Tiêu Tiêu, tên khốn Giang Niên kia liền khó chịu, cuối cùng càng gắp nhiều hơn, cậu không nhớ nổi miếng nào là của người nào nữa, chỉ có thể ăn hết toàn bộ, nếu không bỏ xót cái miếng của Tiêu Tiêu, biết đâu sẽ bị anh giết! Quả thật quá bi kịch… Vương Vũ Trạch dùng năm chữ để tổng kết hành trình một ngày này của mình.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của người đang dựa vào mình, Sở Tiêu Thiệu không biết mình có làm quá không, đợi lát mua ít thuốc tiêu hóa vậy…

“Vậy tách ra ở đây thôi.”

“Ừ…” Cả người cậu không còn sức, muốn về phòng nằm ngủ.

“Chăm sóc tốt cậu ấy.” Câu này là Giang Niên nói với anh Sở.

“Ừ.”

… Hai cái tên này lúc tạm biệt không biết nói gì ngoài “ừ” hả? “Vậy, hẹn gặp lại, đi đường cẩn thận.”

Lần này hai người đồng thanh, “Ừ.”

“Này, hai người không thể nói hẹn gặp lại hả!!!”

“-_- Hẹn gặp lại.” Vẫn cùng một nhịp như trước.

Chắc chắn cố ý đối nghịch mình! Giang Niên hơi xù lông, Hà Nguyệt ở một bên bình tĩnh vuốt lông cho hắn.

Không ai chào tạm biệt mình, không ai để ý tới mình, không ai gắp đồ ăn cho mình, quá đáng hơn là không ai thèm quan tâm mình còn đây… Người nào đó ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn… CMN, nay là sinh nhật tao mà!!!

Bạn đang đọc Võng Du Chi Tối Cường Tiểu Đội của Ẩn Nặc Lan San《隐匿阑珊》
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.