Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

43 | Yêu đương – ing

Phiên bản Dịch · 1462 chữ

“Tường Tường~ Lại đi lấy đồ ăn hở?” Quả nhiên truyền nước biển rất có hiệu quả, ai kia tinh thần đã tốt hơn nhiều.

“Mày muốn làm gì…” La Tường cảnh giác ôm gói đồ vừa lấy về…

“Tao đói~” Chớp chớp mắt, Vương Vũ Trạch trưng ra bộ mặt “mày hiểu mà”.

Không cho không cho, đây là khẩu phần cuối tuần tên biến thái đó mua cho tao! La Tường làm như không hiểu, quay đầu ngồi về chỗ.

“Đừng vậy chứ…” Thấy đối phương rõ ràng không thèm để ý mình, Vương Vũ Trạch nắm cánh tay La Tường, “Tường Tường~ tao đói thật mà~”

La Tường nhíu mày, nhìn cái “móng vuốt” trên tay, vừa định phát tác, kết quả một người khác đã nhanh chân hơn.

Sở Tiêu Thiệu bình tĩnh đưa tay tới, bắt “móng vuốt” của Vương Vũ Trạch từ người cậu trai kia, xin lỗi, không nhớ tên, dù sao thì là cái tên đó đó, kéo về, bỏ lại chỗ cũ, sau đó hỏi, “Em muốn ăn gì? Anh đi mua.”

“Bánh bao, cháo thịt nạt trứng muối, trứng luộc nước trà, khoai chiên.” Không khách sáo liệt kê một loạt.

Mày là quỷ chết đói đầu thai hả, La Tường bắt đầu có chút đồng cảm với anh kia, thật mà, cậu cũng chẳng biết tên đối phương!

“Khoai chiên không được.”

“Vậy… nutri!” Vương Vũ Trạch ngẩng đầu nhìn người đứng lên chuẩn bị rời đi, “Anh biết em uống vị nào rồi đó~”

“Ừ.”

Trông theo bóng dáng dần xa, cậu cúi đầu nhìn cánh tay vừa bị đối phương như vô tình bắt về. Hừ, đừng cho là tui không phát hiện… Y như trong game, một vại dấm… Nhưng mà mình thích. Nghĩ vậy cậu không nhịn được cười hô hô mấy tiếng, sau đó khóe miệng ngày càng kéo cao, nghĩ đến về sau thú triệu hồi cũng có thể triệu hồi trong thế giới 3D, cậu đã thấy tâm hồn lẫn thể xác vô cùng sung sướng.

La Tường một bên bị tiếng cười quỷ dị của bạn cùng phòng làm cho nổi hết da gà da vịt, bà mịe nó, ông mày nên nhanh rút thôi, thấy hai đứa bay không ngừng bốc tim hồng, ông mày cũng rất biết điều đó! Làm bóng đèn sẽ bị giẫm, ngăn cản người khác yêu đương sẽ bị lừa đá, nói thế nào thì, ông mày cũng là người từng trải…

——————–

“Dù sao cũng có đàn anh chăm sóc mày rồi…” La Tường nhìn tên bạn cùng phòng đang ăn đến sung sướng và một người ngồi bên hầu hạ vô cùng ân cần, “Tao đi trước đây.”

“Ừ…” Miệng nhét một cái bánh bao, bên cạnh còn một thìa cháo trứng muối chờ đó, Vương Vũ Trạch phất tay, ý bảo mình biết rồi.

“…” Nhìn hai tên không có tự giác ân ái trước công chúng, La Tường cảm thấy mình rút lui là hành động sáng suốt.

“Trứng luộc nước trà.”

“Ừ.” Anh Sở đặt chén cháo trong tay xuống, cầm trứng luộc nước trà bắt đầu bóc vỏ.

“Tiểu Tra Tra, chúng ta có phải phát triển quá nhanh không?” Miệng tuy nói vậy nhưng người nào đó vẫn không có gì gọi là tự giác, há miệng cắn luôn một miếng trứng luộc nước trà đối phương đưa tới.

“Không nhanh.” Vừa nói vừa điều chỉnh vị trí trứng để đối phương thuận tiện cắn miếng tiếp.

“Em cũng thấy vậy.” Nghĩ nghĩ, Vương Vũ Trạch gật đầu.

Sau đó tiếp tục lặp lại quá trình cho ăn và được cho ăn, không chút để ý đến ánh mắt người xung quanh. Đến khi giáo viên phụ trách y tế tới rút kim tiêm, tỏ ý hai người có thể rời đi, lúc này những người xung quanh mới thở phào một hơi, gei gì mà quang minh chính đại lại không ngại mặt mũi thế, mới thấy lần đầu đấy…

——————–

Mặc dù tinh thần đã khá hơn nhiều nhưng trên đường về nhà, Sở Tiêu Thiệu vẫn nắm tay đối phương, không biết thật sự lo cậu đi không vững hay chỉ đơn giản muốn nắm tay người ta. Cứ thế nắm một đường, Vương Vũ Trạch vẫn như trước không quan tâm ánh mắt người khác. Với cậu mà nói, người khác nghĩ gì, cậu chỉ có thể dùng mấy từ để biểu đạt, mắc mớ gì tới mày liên quan gì tới tao… Mà anh Sở thì đã hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc bất ngờ này, hiện trong mắt anh chỉ có cậu em khóa dưới bên cạnh, người qua đường giáp ất bính đinh gì gì không tồn tại cùng một thế giới với anh.

Vì thế hai người cứ vậy mà nắm tay đến tận dưới ký túc xá, dù lưu luyến thế nào đi nữa cũng phải tạm biệt thôi.

“Em lên đây.”

“Ừ.”

“Anh không dặn em, bảo em nghỉ ngơi cho khỏe gì gì đó hả?”

“Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe…”

“Anh không nghĩ đến chuyện dẫn em lên sao?”

“Vậy chúng ta cùng lên.”

“Ừ.”

Tuy đàn anh nhìn có vẻ cao hơn cũng bự hơn mình, nhưng Vương Vũ Trạch bắt đầu nghi ngờ, mình mới là bên “chủ động” đúng không? Lão ngài hoang tưởng rồi, ít lời không có nghĩ là không có năng lực hành động…

Kết quả hai người từ biệt dưới lầu nửa ngày, cuối cùng lại nắm tay nhau cùng đi lên. Khi vào phòng ngủ, Sở Tiêu Thiệu nhíu mày, bất kể nhìn bao nhiêu lần vẫn không nhịn được muốn nói, chỗ này quá bừa bộn! Thảo nào Vũ Trạch đổ bệnh, ai rú trong này lâu cũng sẽ rú ra bệnh thôi!

Trước tiên để đối phương ngồi một bên, anh Sở bắt tay vào dọn dẹp giường rồi mới để cậu nằm xuống. Tiếp theo đắp chăn, rót ly nước ấm, lấy thuốc cho đối phương uống, sau đó sờ trán cậu, cảm giác nhiệt độ thấp hơn khi nãy mới yên tâm lấy ghế ngồi bên giường.

Tầm một phút không nói gì, Vương Vũ Trạch mắc bệnh nhiều chuyện không chịu được, mở miệng trước, “Tra Tra…”

“Gọi tên anh.”

“Sở… gì ớ…” Xấu hổ, thật không nhớ mà, định đi xem thùng nutri kia, đáng tiếc bị đối phương ngăn lại…

“Sở Tiêu Thiệu.”

“Ồ… Tiêu Tiêu…”

“Vũ Vũ.”

“…”

“Hai người có ngây thơ quá không???” Một âm thanh đột nhiên chen ngang.

“Tường Tường, mày ở đây à?”

“Đậu má!!! Ông mày ở đây nãy giờ!!!” Cảm giác tồn tại của ông mày chừng nào thấp vậy hả!!! Trong game còn là một acc trâu bò sáng lấp lánh nhé!!!

“Anh đi đây…” Anh Sở thấy cái bóng đèn kia thật chướng mắt.

“Vâng…” Vương Vũ Trạch vươn tay từ trong chăn ra, kéo tay đối phương, “Tiêu Tiêu… Bye bye~”

“Ừ, bye.” Nhẹ nhàng nắm lại bàn tay đối phương đưa tới.

Nhìn hai tên ngốc như đang sinh ly tử biệt, nội tâm La Tường hò hét, mấy đứa đang yêu toàn thần kinh!!! Chỉ số thông minh tụt dốc hết!!! Biết không hả!!!

——————–

Tiễn Sở Tiêu Thiệu rồi, Vương Vũ Trạch nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Lén bò xuống, lén sờ máy tính… “Mày làm gì đó?” La Tường hung ác quay đầu, “Đàn anh nhà mày bảo mày ‘nghỉ ngơi cho khỏe’!”

“Người ta hổng ngủ được~ người ta muốn chơi máy tính~”

“Miễn chu mỏ! Miễn giả nai!”

“Tường Tường dữ quá à~”

“Đừng nói chuyện kiểu đó với tao!!!”

Kệ tên đang xù lông bên kia, Vương Vũ Trạch mở máy, đăng nhập.

[Hội] Rex: Mina (mọi người)~ tôi đến đây!!!

[Hội] Phong Hành Giả: Ớ? Leader lên rồi? Tiểu Tra nói cậu bệnh không onl mà.

[Hội] Hoa Diễm: Sư phụ~ sư phụ hết bệnh chưa?

[Hội] Zachary: Về giường ngay!

[Hội] Rex: Vâng… T0T

[Hội] Rex: Mina… Tôi out đây. Sayonara (tạm biệt)…

Hệ thống: [Rex] đã rời mạng.

[Hội] Phong Hành Giả: … = =

[Hội] Hoa Diễm: Ngoan ghê…

Lặng lẽ thoát trò chơi, lặng lẽ tắt máy tính, lặng lẽ nằm lại lên giường…

La Tường kinh ngạc nhìn bạn cùng phòng bò lại lên giường, nhíu mày tò mò: “Sao mày không chơi nữa?

“Tiêu Tiêu hung dữ quá~” Chu môi, giả đáng thương.

“Muốn chu thì đi tìm đàn anh mà chu!”

================

Bạn mới phát hiện là ID của Thần Kinh là Phong Hành Giả mới đúng, từ chương này đổi lại nhé, các chương trước thì từ từ =)))))))))))))

Bạn đang đọc Võng Du Chi Tối Cường Tiểu Đội của Ẩn Nặc Lan San《隐匿阑珊》
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.