Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

41 | Tráng sĩ! Xin hãy thả vị tráng sĩ kia ra

Phiên bản Dịch · 1519 chữ

Hôm nay Sở Tiêu Thiệu dậy rất sớm, vừa đánh răng vừa ngâm nga một khúc nhạc. Hôm qua gọi điện trực tuyến rất vui nên nay anh định đến gặp người thật. Thời khóa biểu của cậu em khóa dưới nào đó anh đã đào được hết từ giáo sư, cũng chuẩn bị sẵn sàng cho việc “tình cờ gặp gỡ” trường kỳ. Xác định quan hệ trên mạng rồi, vậy trong hiện thực cũng cần nỗ lực, chỉ sợ không cẩn thận dọa cậu em thỏ nhỏ chạy mất. Tạo kiểu tóc, thật ra chỉ làm cho tóc phồng lên một chút… Anh Sở ngoài lạnh trong nóng lượn qua lượn lại rồi chạy đến cửa phòng học mà người nào đó có lớp.

Tuy chưa vào tiết nhưng giáo sư Lý có tính nghiêm khắc và kỹ lưỡng đặc trưng của một vị giáo sư lớn tuổi, đã đứng trên bục bắt đầu chuẩn bị tài liệu giảng dạy cần thiết và giáo án. Kết quả vừa nhấc đầu muốn uống miếng nước thì phát hiện cậu nghiên cứu sinh Sở Thiêu Tiệu mà mình hướng dẫn lại đến dự thính? Thằng bé này từ khi nào thích nghe mình giảng bài vậy? Xem ra năng lực giảng dạy của mình tăng lên, học sinh bây giờ cũng rất hiểu chuyện rất siêng năng đấy chứ… Giáo sư Lý thật vui mừng.

Anh Sở nhìn phòng học thưa thớt vài người, không phát hiện mục tiêu của mình, ngược lại tìm được bạn của mục tiêu? Bọn họ ngồi cùng nhau nhỉ? Thế là anh không chút do dự đến thẳng bên cạnh bạn của mục tiêu.

“Vương Vũ Trạch đâu?”

Đột nhiên có tiếng nói truyền đến từ bên cạnh khiến La Tường giật nảy, cậu quay đầu, là ông nutri, thời buổi này nghiên cứu sinh thích đến lớp của sinh viên chưa tốt nghiệp thế à?

“A, chào anh. Vũ Trạch nay không đến…”

Nhíu mày, tâm tình giảm sút, “Vì sao?”

“Cậu ấy bị cảm. Đàn anh à~ cậu ấy không phải cố ý trốn học đâu, thật sự là đến không được!”

Cảm? Chắc chắn rất nghiêm trọng nếu không sao bỏ cả học… “Cậu ấy đâu?”

“Đang ngủ trong ký túc.”

Trong lòng dâng lên lo lắng khó nói, “Một mình? Uống thuốc chưa? Khám bác sĩ chưa?”

“Ách…” Bị hỏi dồn dập không kịp phản ứng, La Tường cảm thấy ông anh này rất kỳ quặc, ít nhất… thái độ đối với bạn cùng phòng của mình rất không bình thường!

“Chưa…”

Chưa uống thuốc chưa khám bác sĩ? Vốn lo lắng giờ kèm thêm chút khó chịu, lồng ngực nghẹn đến hoảng, “Tôi đến xem cậu ấy.”

“A? Cuối tiết?”

“Giờ đi.”

“Đàn anh, em cùng về với anh.” La Tường vốn không định học hết tiết.

“Không cần, cậu học đi.”

“…” Còn muốn nói mà đối phương đã xoay người rời đi. Nhìn bộ dạng thật lo lắng, không lẽ ông anh này thật sự quan tâm tên kia? Mình đùa thôi mà thiệt hả…

Giáo sư Lý trên bục giảng u oán nhìn cậu học trò của mình vội vã rời khỏi phòng học… Đã nói học sinh giờ chẳng đáng tin chút nào mà!

Nói rõ tình huống với cô giáo trực lầu, Sở Tiêu Thiệu xin chìa khóa dự phòng. Chạy lên lầu, mở cửa vào, rèm cửa kéo kín, căn phòng khá tối, mất một lúc mắt mới thích ứng được, anh cẩn thận bước qua bồn rửa tay, thùng hộp, dép lê,… có cả thùng rác, lặng lẽ đến cạnh người bệnh. Phòng ngủ này bề bộn quá… Nhưng không hiểu sao lần đầu tiến vào, anh Sở lại thấy hưng phấn khó hiểu?

Người bọc trong chăn chỉ để lộ mái tóc rối bù, mặt chôn hết trong chăn. Trời ạ, thế này không ngộp chết sao? Vội vã đưa tay kéo chăn trên đầu đối phương xuống, cuối cùng lộ ra mặt và mũi… Cái má vốn trắng giờ ửng lên màu đỏ không bình thường, không biết do nóng sốt hay do bị ngộp, lấy tay dán lên đầu đối phương, quả nhiên hơi nóng.

Làm sao bây giờ? Ở bên giường đưa nước bưng trà đổi khăn? Hay bế công chúa đưa cậu ấy xuống phòng y tế? Thấy phương án thứ hai không tệ, anh Sở do dự… Ê ê, đã là lúc nào rồi hả, anh ơi có phải anh lố quá rồi không?

Cuối cùng vẫn thấy phải tới phòng y tế, để bác sĩ khám xem rồi uống thuốc, như vậy yên tâm hơn. Đẩy người đang ngủ say, “Vương Vũ Trạch?”

Kết quả đối phương chỉ dụi chăn, không hề có dấu hiệu để ý đến anh.

“Vũ Trạch…” Dịu giọng, kiên nhẫn gọi thêm một lần. Kết quả vẫn không phản ứng, không phải sốt choáng rồi chứ? Không được, có lẽ thật sự phải bế công chúa đưa cậu ấy xuống lầu…

Vén chăn, may mắn đối phương mặc áo ba lỗ, nếu ở trần sẽ ngượng lắm đây… Đừng hỏi anh vì sao nhìn người cùng giới cũng sẽ ngượng, đối với cong, cùng giới hay khác giới không khác biệt mấy, huống chi đối phương còn là người mình thích. Không biết từ cái ghế nào tìm được một cái áo khoác, mặc vào cho người trên giường. Quá trình này quá thật sự đầy “kinh sợ”, vất vả tay nâng chân chống nâng nửa người nọ lên, để cậu dựa vào mình, kết quả đối phương vô thức nhoài tới, ôm chặt tay mình như gối ôm… Tuy rất vui khi tiếp xúc thân mật, nhưng giờ không phải lúc!

Vừa khoác áo cho đối phương, vừa vật lộn với “con bạch tuột”, lúc xử lý xong nửa người trên, người anh Sở đã toàn mồ hôi. Còn nửa người dưới nữa… Đây mới là khiêu chiến biết chưa? Thấy người nọ mặc quần tứ giác mà không phải tam giác, đàn anh thở dài một cái không biết đang vui mừng hay thất vọng đây.

Lại không biết từ đâu đào ra một cái quần bò mặc vào cho đối phương, cũng không quan tâm có vừa hay không, mặc quần so ra khó hơn mặc áo nhiều, người này không biết đang ngủ hay hôn mê, tuy không xoay qua trở lại, hai chân cũng duỗi thẳng mặc mình xử lý, nhưng quần vốn nhỏ, lúc kéo lên khó tránh sẽ lôi kéo đụng chạm một phen, lúc thì đụng đến bắp chân, lúc thì đụng tới đùi… Rồi, anh thừa nhận có cố ý đụng vào mông, không nhịn được nhéo một cái, xúc cảm thật tốt, vừa rồi da trên đùi cũng rất mượt mà. Sờ mũi, thấy hơi ngứa… Cuối cùng lúc kéo quần lên, do vị trí quá mẫn cảm, tay anh không khống chế được run vài cái. Toàn bộ quá trình đúng là từ thiên đường đến địa ngục đồng thời hưởng thụ cùng tra tấn! … Hưởng thụ??? Xem như tôi dùng sai từ đi được chưa, anh Sở bất đắc dĩ.

Cuối cùng “trang bị” đầy đủ cho đối phương, vốn định bế người đang dựa trong lòng mình lên, kết quả tư thế bế công chúa thất bại! Đừng thấy người ta gầy tom gầy teo, nam sinh nặng hết vô xương, bế lên vẫn rất khó… Thôi cõng đi, nhưng thế thì phải đánh thức đối phương mới được.

“Vũ Trạch…” Đẩy đẩy người trong lòng, tuy biết đối phương rất khó chịu, không muốn dậy, nhưng không còn cách nào.

“Ưm.” Cuối cùng cũng trả lời.

“Dậy một chút, chúng ta tới phòng y tế.”

“Ừ…” Mắt đối phương vẫn nhắm, nhưng cuối cùng đã mở miệng, “Tra…” Trong lúc mơ màng, gọi ra một cái tên thân thiết nhất.

“Ừ.” Đáp lại, bất kể gọi mình là gì, hiện tại người mình đang ôm là người mình thích. Trò chơi là tên Rex thích tự kỷ, miệng lưỡi độc ác, tim lại mềm nhũn, có lúc rất nịnh nọt. Hiện thực là cậu em khóa dưới bề ngoài như shota, thỉnh thoảng ngơ ngơ, mềm nắn rắn buông. Cuối cùng hóa thành Vũ Trạch bộ dáng yếu ớt trước mắt… Cánh tay ôm đối phương bất giác siết chặt hơn, yêu thương tràn ra từ đáy lòng, nôn nóng và lo lắng đã nói rõ, Sở Tiêu Thiệu, mày lún sâu rồi.

“Ách…” Cuối cùng vẫn cúp, La Tường vừa vào cửa thì thấy khung cảnh “ấm áp” này, “Có phải tôi tới không đúng lúc không? …”

“Ừ.” Tên đang ôm bạn cùng phòng của mình hờ hững liếc mắt qua, đã vậy còn ừ nữa.

CMN!!! Ừ gì mà ừ!!! Cho ông cái thang rồi ông leo lên thiệt hả??? Mau thả Vũ Trạch của bọn tui ra!!! Ông muốn làm gì cậu ta!!! Cái đồ không biết xấu hổ!!! Dậu đổ bìm leo!!! Nam nam thụ thụ bất thân, ok???

Bạn đang đọc Võng Du Chi Tối Cường Tiểu Đội của Ẩn Nặc Lan San《隐匿阑珊》
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.