Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

18 | Lăn về hoặc chết về

Phiên bản Dịch · 1133 chữ

“Bạn Vương Vũ Trạch…”

“A?” Đối phương vô thức “a” một tiếng, sau đó không nói gì.

“Mịe a cái gì a, tao nghe tiếng bàn phím! Mày vẫn đang chơi game hả!!!”

“Ừ, đợi chút, xong cái này đã.”

“Xong con khỉ!!!! Nay 8/9 rồi!!!” La Tường rống to, người đàn ông kế bên vỗ nhẹ vai cậu, ý bảo cậu bình tĩnh, đứng trước cổng trường học sinh qua lại mà cậu hét như vậy khiến không ít người nhìn qua, mất mặt quá…

“Tao biết, không phải 10/9 mới khai giảng à.” Du Hiệp trong tay một cước đá bay quái đối diện.

“Đậu phộng, mày không xem thông báo hả? Hôm nay đến đăng ký báo danh, chiều tập trung, mày không biết?”

“À, quên mất…” Ngữ khí chẳng có chút gì gọi là hối lỗi.

“Vác cái đầu heo của mày về trường ngay!”

“Nhưng mà giờ đã trưa rồi, có về chiều cũng không kịp tập trung.” Qua bản đồ mới, tạm thời có thể hít thở nghỉ ngơi.

“Hây.” Thở dài, La Tường chịu thua nói, “Chiều tao giúp mày ký tên…”

“Tường Tường mày tốt nhất!”

“Mịe đừng uốn giọng với tao!” Một tát hất bay người thừa dịp mình gọi điện “động tay động chân”, cmn trước công chúng dám sờ đầu tui! “Nhưng tối sẽ có giáo viên đến kiểm tra phòng, mày lăn về, không, chết về cho tao!!!”

“Đừng hung dữ vậy chứ…” Bắt đầu đánh boss, “Vậy đi, tao sẽ về trước cơm tối, cúp, bye.”

“…” La Tường nghe tiếng “tít tít tít” trong di động, buồn bực, khép điện thoại, đạp qua người gần mình nhất.

“Em đá anh làm gì…”

“Tức chết tui!!!”

“Đừng giận, anh giúp em mang hành lý lên lầu. Tầng mấy?”

“Khỏi, thế không tốt, anh có thể đi!” Định giật về túi lớn túi nhỏ trong tay đối phương.

“Ây, để một tên tàn tật như em xách đồ mới không tốt…” Trận chiến giành giật đến đỉnh điểm.

“Cmn, ai tàn tật!!!!!!”

“Em không phải cùi tay sao?”

“Tiên sư bố!!!! Ai cùi tay!!! Tối về tắm rửa sạch sẽ, chờ lên game tui cho anh cùi!!!”

“…” Anh thì hy vọng tối em tắm rửa sạch sẽ, rồi chúng ta ứ ứ, người nào đó xấu xa tưởng tượng.

——————–

[Đội] Anh Lạc Mộc: Niên Niên, nay tớ phải nghỉ sớm, chiều về trường~

[Đội] Say Theo Năm Tháng: Ừ, đi đi.

[Đội] Anh Lạc Mộc: Out đây, bye bye.

[Đội] Say Theo Năm Tháng: Bye.

[Đội] Da Mỏng: Bái bai~

[Đội] Sora Kara Kuu: Niên Niên, chúng ta cũng phải đi báo danh chứ?

[Đội] Say Theo Năm Tháng: Chúng ta ngày mai.

[Đội] Say Theo Năm Tháng: Ê đừng gọi tao Niên Niên.

[Đội] Sora Kara Kuu: Tại sao, Tiểu Mộc Mộc không phải gọi mày Niên Niên à?

[Đội] Say Theo Năm Tháng: Mày không được…

[Đội] Sora Kara Kuu: Mày ức hiếp người ta >_<

[Đội] Say Theo Năm Tháng: Trần Tử Siêu, mày cút ngay cho tao.

[Đội] Da Mỏng: Ha ha.

[Đội] Sora Kara Kuu: Bé Da Mỏng, cầu an ủi…

[Đội] Da Mỏng: …

Thế là, tới cơm tối, Rex, cũng chính là bạn trẻ Vương Vũ Trạch xách cái túi nho nhỏ nhét mấy bộ đồ ôm chặt laptop yêu dấu về phòng ký túc sau đó… cmn giỡn mẹt, thủ phạm chính, người bắt cậu sống chết trở về – La Tường không có trong phòng!

“La Tường đâu?” Đành hỏi mấy tên cùng phòng.

“Giữa trưa bỏ đồ ở đây, chiều tập trung xong vẫn chưa về.”

“… Thằng nhóc đó mất tích?”

“Nó gọi điện bảo tối ở nhà bạn, sau khai giảng về.”

“Không phải chứ, nó nói tối nay giáo viên tới kiểm tra mà!”

“Có nghe gì đâu.”

“Fắc, kỳ trước nợ nó mỗi hai mươi đồng mà giờ dám lừa tao!”

——————–

“Hô hô.” La Tường dùng vợt cá nghịch mấy con cá nhiệt đới trong hồ, nhìn chúng nó bị dọa chạy tới chạy lui, tí tởn tiếp tục quấy rối thế giới yên tĩnh của chúng cá nhiệt đới.

“Ngoan, đừng bắt nạt bọn nó.” Chủ nhân hồ cá đoạt lấy hung khí từ sau, bất đắc dĩ ngăn tên nhóc độc ác này, đồng thời mặc niệm cho mấy chú cá yêu dấu của mình.

Bị tướt đi niềm vui thú, La Tường bất mãn quay đầu trừng anh, “Tui đói.”

“Chiều không phải mới ăn hai cái bánh ngọt sao?” Cố ý làm vẻ mặt sửng sốt một cách khoa trương, “Hóa ra em là heo!”

“Anh mới heo, cả nhà anh là heo!” Tức giận rống.

Xoa đầu “heo”, người nào đó cười tủm tỉm, “Cưng à, kiểu chửi này giờ hết thời rồi.”

Giận, La Tường nộ khí tăng cao, vì phòng ngừa tiếp tục tăng dẫn đến kích phát kỹ năng —— lơ đẹp. Người nào đó lập tức chuyển đề tài, “A, cơm chín rồi, ăn thôi!”

“Ừ” Gật đầu, như chú cún con nhào tới bàn ăn, xa xa có thể thấy nước miếng đang chảy…

Chuyển lực chú ý thành công, người nào đó tự thấy trình vuốt lông của mình ngày càng tăng tiến.

Chuyển cảnh, bên này La Tường đang sung sướng hưởng thụ cuộc sống áo tới đưa tay cơm tới há miệng, bên kia bạn trẻ Vương Vũ Trạch bị cậu lừa về trường đang mắt rớm nước, miệng cắn khăn, hợ, tranh đường truyền…

“Mịe nó, mạng gì cùi vậy!!!!” Lần thứ ba rớt mạng, cậu không biết nên tức hay nên khóc.

“Bình tĩnh.” Bạn cùng phòng an ủi, “Hiện tại đang xài 1G~ mai đổi qua 4G, nay xài tàm đi.”

“Chỉ có thể như vậy.” Game không thể vào, đành lên QQ xin lỗi bọn Thần Kinh, hôm nay đánh đến đây thôi.

Tôi đi ngủ còn không được hả, cất laptop yêu dấu, rửa mặt rồi lên giường, nhắm mắt, mơ màng đi vào giấc ngủ. Kết quả… cmn, gì mà nóng thế này!!! Ký túc không có điều hòa thật khiến người ta chịu không nổi mà!!!

“La Tường mịe mài!!!! Ông hận mày!!!”

——————–

“Hắt xì!” La Tường hắt xì một cái kinh thiên động địa.

“Có phải điều hòa thấp quá không?” Người nào đó quan tâm sờ cánh tay cậu, đương nhiên mục đích chủ yếu là sàm sỡ…

“Ừ, hơi lạnh.”

“Để anh tăng lên.”

“Ờ, tui muốn ăn kem.”

“Không phải em lạnh à?”

“Muốn ăn! Vị chocolate.”

“Rồi rồi.”

(Tác giả: Cho nên nói, chất lượng cuộc sống của tiểu thụ phụ thuộc vào tiểu công, chúc bạn trẻ Rex mau mau đến với Tiểu Tra Tra nhà mình.)

Bạn đang đọc Võng Du Chi Tối Cường Tiểu Đội của Ẩn Nặc Lan San《隐匿阑珊》
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.