Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

5 | Hạ phụ bản không dễ

Phiên bản Dịch · 1512 chữ

Phùng Quý Hiên thật sự không biết nói gì, thấy đối phương xin lỗi, muốn tức giận cũng không được. Biểu tình trong chat đội khiến cậu cảm thấy đối phương rất tội nghiệp… Đánh một câu, “Không sao”, hai người tiếp tục xông lên.

Đêm nay tuy cậu chỉ mới chết một lần, nhưng sư phụ cậu đã mất đến 2 mạng, Thiên Sách Phủ là một nơi địa hình bằng phẳng, chả hiểu sao nhoáng một cái không thấy bóng người, sau đó phát hiện té chết… Thật không biết vị Tàng Kiếm này làm sao max cấp được đây. Tính ra sư phụ cũng không tệ, gọi là đến, kéo nhiệm vụ bao phụ bản, chưa từng nói qua một câu không rảnh.

Cậu chơi Kiếm Tam vì chiều lòng Tôn Mẫn, cô bạn gái cứ ồn ào đòi chơi, chung quy cũng có chút hứng thú, tính chơi thử hai ba ngày rồi nói tiếp. Vừa tạo nhân vật vào, A Mẫn ở Tân Thủ Tôn bái được một vị sư phụ siêu cấp, bị sư phụ dụ dỗ kéo đi luyện cấp. Một acc nam như cậu không ai muốn, có điều không nghĩ tới thăng chưa được mấy cấp cũng bị người dụ dỗ, còn là một sư phụ rất biết nghe lời.

Phùng Quý Hiên nhìn khung bạn bên cạnh, bên trong có tên Cổ Tích Pha Lê đang sáng, cấp 17, thua mình 3 cấp. Xem ra tiểu sư phụ “biết nghe lời” của cậu so ra tận trách tận chức hơn.

Vừa đóng khung bạn, giữa màn hình xuất hiện một khung thoại… tiểu quân gia đang ngửa mặt nằm chết trên mặt đất…

Tiểu quân gia nằm nửa ngày, Giáng Tuyết Bạch Đầu trước tiên xử lý boss 2 Diệp Vô Tâm, sau đó giết chết con sói đánh lén cậu, bản thân lúc này mới bật dậy sờ trang bị.

Thường Tiếu rất có xúc động muốn đập đầu vào tường, thật sự là một đường đánh một đường chết, mới tới boss 2 đã để đồ đệ chết hai lần. Không cần người khác nói, chính mình cũng tự cảm thấy mình quá gà, hạ quyết tâm, lát nữa Phùng Quý Hiên logout, nhất định phải lên mạng đọc cách đánh tất cả phụ bản, tránh mai cứ thế sẽ người ta chú ý. Anh còn muốn xây dựng hình tượng sư phụ cao lớn trong lòng đồ đệ mà…

Đến boss cuối, Quý Hiên trực tiếp chết thoát khỏi phụ bản. Boss cuối là một tiểu loli, có tuyệt chiêu có thể trực tiếp quét sạch máu acc cấp thấp, nhưng trước đó sẽ xuất hiện một đống cột băng, nhảy lên có thể tránh sát thương.

Quý Hiên chưa từng hạ phụ bản đương nhiên không biết, Giáng Tuyết Bạch Đầu cũng không biết, anh căn bản không thấy cột băng nào. Thế là khi boss xuất chiêu đầu tiên, tiểu quân gia vinh quanh ngã xuống…

Giáng Tuyết Bạch Đầu công kích rất yếu, boss loli còn có trạng thái vô địch rất lâu, vì vậy gà thiếu gia sau khi để boss lặp lại ba lượt tuyệt chiêu mới đẩy ngã được nó, cũng may anh đã 80, gắng gượng sẽ không chết.

Thường Tiếu bực bội muốn chết, truyền tống ra ngoài, Quý Hiên ngồi cạnh anh hồi máu.

Giáng Tuyết Bạch Đầu lập tức nhún nhún nhảy nhảy xông vào, sau khi tới cột sáng phát hiện không thấy bóng boss Diệp Phương Trí, lượn một vòng, Diệp Vô Tâm và loli cũng không có.

Không lẽ chưa khôi phục bản đồ sao?

Thường Tiếu sững sốt một hồi, mang tiểu quân gia ra khỏi phụ bản, ngồi ngoài chờ 5 phút, sau đó lại đi vào, lẽ đương nhiên, các boss vẫn không ở nhà.

Thật ra trên giao diện trò chơi có Võ Lâm Bí Cảnh, trước mỗi lần vào lại phụ bản phải tái thiết lập bí cảnh, như vậy boss đã chết mới có thể hồi sinh, nếu không thiết lập sẽ không khôi phục bản đồ. Rất rõ ràng Thường Tiếu không biết, một đại Tàng Kiếm kéo theo một tiểu quân gia lộn mấy vòng ở NPC nhiệm vụ Kiếm Trủng, ngồi hơn nửa tiếng. Cuối cùng Quý Hiên logout đi ngủ…

Thường Tiếu cảm thấy cực kỳ thất bại, tuy đã buồn ngủ, mắt cay cay, nhưng vẫn mở máy lên mạng tìm cách đánh phụ bản Kiếm Tam. Trước tiên tìm phụ bản Kiếm Trủng, sau khi xem xong mới bừng tỉnh. Tiếp theo Thiên Công Phường, Tam Tài Trận, Linh Tiêu Hiệp đều xem qua một lần rồi mới đi ngủ.

Thường Tiếu mệt díu mắt, vừa ngả lưng xuống giường lập tức lăn ra ngủ, nhưng trong đầu toàn hình ảnh trò chơi, tự thấy mình sắp thần kinh rồi…

Sáng hôm sau không phụ lòng người lại dậy trễ. Quên đặt báo thức, vừa mở mắt đã sắp 9 rưỡi.. Thường Tiếu mở to mắt bật dậy, vội vàng bò xuống giường đánh răng rửa mặt mặc quần áo vác balô chạy ra ngoài.

Thường Tiếu thở hổn hển, chạy một mạch tới trạm xe, lúc đứng chờ xe vẫn buồn ngủ nhắm mắt mơ màng. Híp híp mắt, quay đầu thì thấy trong quán cà phê sau lưng có bóng người quen quen, một người vô cùng quen thuộc —— Phùng Quý Hiên.

Quán cà phê thuộc kiểu cửa sổ thủy tinh sát đất, bên ngoài nhìn vào rất rõ ràng, hơn nữa Phùng Quý Hiên ngồi ngay bàn cạnh cửa sổ, đối diện là một cô gái trẻ tuổi, nhìn qua chừng hai mốt hai hai. Thường Tiếu đã gặp qua vài lần, hình như tên Tôn Mẫn, bạn gái mới của Phùng Quý Hiên.

Thường Tiếu nhăn mũi nhíu mày, cơn buồn ngủ thoáng chốc biến mất, lòng nghĩ Tôn Mẫn kia thật chẳng xinh đẹp gì, tuy mắt to miệng nhỏ nhưng mặt cứ nhăn nhăn… Được rồi, thật ra là do ghen ghét đó mà.

Cách lớp thủy tinh Thường Tiếu đương nhiên không nghe được hai người đang nói gì, nhưng có thể nhận thấy Tô Mẫn không mấy vui vẻ, mông mi dài xoắn một cục, ấn đường nhíu thành mấy nếp. Phùng Quý Hiên ngồi đối diện lại như không quan tâm. Càng về sau Tôn Mẫn mang bộ mặt như muốn khóc, đẩy bàn đứng lên, ly cà phê trên bàn rớt xuống đất, văng lên người Phùng Quý Hiên.

Thường Tiếu rụt rụt cổ, âm thanh vỡ ly chắc chắn rất lớn, hầu như tất cả mọi người đều xoay đầu về phía họ. Tôn Mẫn đứng dậy lập tức rời khỏi quán, Thường Tiếu đưa mắt nhìn cô rời đi, không thể không nói, cậu đang thích thú cười trên nỗi đau của người khác…

Chẳng qua chưa kịp cười trộm, đột nhiên thấy Phùng Quý Hiên ngẩng đầu, tầm mắt hai người đối diện nhau. Trong mắt Phùng Quý Hiên vốn có chút không kiên nhẫn, khi thấy anh dường như nhận ra người quen có điều không nhớ ra được, nhưng rất nhanh sau đó nhìn anh cười.

Thường Tiếu nhất thời choáng váng, cảm giác như vừa bị người cho một gậy, đầu lâng lâng, cũng cười lại, có điều nụ cười trên môi cứng ngắc.

Phùng Quý Hiên tính tiền rồi đi ra, trên góc áo có một mảng màu nâu sẫm, đương nhiên là do cà phê dính vào lau không sạch, “Anh là em Thường Thu đúng không? Tôi còn đang nghĩ sao thấy quen quen.”

Thường Tiếu cười càng cứng ngắc, trong lòng vừa vui vừa buồn, rất ngoan ngoãn gật đầu.

“Đã 9 giờ 55 rồi, có phải đi làm trễ không?” Phùng Quý Hiên nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn người đang cúi đầu.

Thường Tiếu đột ngột ngẩng đầu, lúc này mới nhớ tới mình đi làm trễ còn đứng ngây ngô chỗ này hóng chuyện =口=.

Phùng Quý Hiên nhìn bộ dáng ngốc ngốc của anh, buồn cười, “Xe tôi ở đối diện, muốn quá giang không?”

Thường Tiếu theo thói quen vội vàng lắc đầu, lắc đến mức chóng mặt.

“Vậy anh sẽ phải chạy theo xe.” Phùng Quý Hiên nhướng mày, nâng cằm.

Thường Tiếu lập tức muốn bất tỉnh, chiếc xe bus hai tầng đứng bên đường đã đóng cửa lăn bánh đi xa, muốn chạy theo cũng không được mà không chạy theo cũng không xong…

Phùng Quý Hiên đứng cạnh cười khẽ rồi cầm chìa khóa đến bên đường, mở cửa xe chui vào.

Bạn đang đọc Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương của Vân Quá Thị Phi <云过是非>
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.