Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

48 | Cầu tin mật

Phiên bản Dịch · 2713 chữ

Thường Tiếu cuối cùng mệt đến mức không nhúc nhích nổi đầu ngón tay nữa, thân dưới dính dính khó chịu nhưng không muốn đứng dậy tắm rửa, cuộn trong chăn ngủ luôn.

Phùng Quý Hiên lấy khăn tay giúp anh lau sơ qua, sau đó mới ôm anh vào phòng tắm rửa ráy. Tuy Phùng Tứ thiếu không có kinh nghiệm với đàn ông, hơn nữa dù là phụ nữ cũng có ai dám để Phùng Tứ thiếu giúp tắm rửa. Nhưng may thay quần chúng “nhiệt tình” trong bang không ít, quăng cho một lô “tài liệu”, xem như giúp được chút ít…

Phùng Quý Hiên nhớ đến mấy tài liệu G kia liền đau đầu, có rất nhiều cái khiến người ta nhíu mày. Khinh thường ném qua một bên, nhỡ làm Tiếu Tiếu nhà cậu bị thương thì sao? Nhưng cái đuôi mèo tính thú thì thật… mê người.

Hôm sau đến gần mười một giờ trưa Thường Tiếu mới tỉnh. Đau nhức toàn thân, anh mơ mơ màng màng nhớ hôm qua chỉ ăn cơm rồi đi KTV, không leo úi cũng không dạo phố, tại sao lại đau lưng nhức chân nhỉ? Đợi khi nghiêng người nhìn thấy cậu trai đang ôm mình, lập tức nhớ đến… Mặt đỏ bừng.

“Tiếu Tiếu dậy rồi?” Phùng Quý Hiên đã sớm tỉnh, nhưng lười bám giường không chịu dậy, nằm ôm anh. Còn có chút có tật giật mình, đặc biệt tắt nguồn di động của hai người, miễn cho đàn chị mới sáng sớm đã liên hoàn triệu hồi đoạt mạng. May mà không nói cho Thường Thu biết địa chỉ biệt thự của mình.

Thường Tiếu rất xấu hổ nhìn cậu, nghe tiếng Phùng Quý Hiên thì rụt cổ. Đêm qua có tính là mình chủ động không? Nghĩ vậy càng thấy mất mặt, cứ chôn đầu trong chăn.

Phùng Quý Hiên cũng xoay người, nằm nghiêng đưa tay ôm anh. Thường Tiếu lập tức run rẩy, lúc này mới phát hiện hai người bọn họ không hề mặc quần áo, trần trụi cả quần lót cũng không có, chỉ đắp một cái chăn. Phùng Quý Hiên lại ôm mình, da thịt dán dính nhau, khiến anh khó mà không nhớ đến chuyện tối qua.

Trừ thắt lưng và chân mỏi nhừ, nơi phía sau kia hơi hơi rát ra, cơ thể coi như không có chỗ nào khó chịu lắm, cảm giác dính dính đêm qua cũng không còn, hiển nhiên đã được tắm rửa sạch sẽ, khá thoải mái.

“Dậy chưa? Có chỗ nào khó chịu không?” Phùng Quý Hiên hôn lên đỉnh đầu anh, “Hay là đói? Muốn dậy ăn chút gì không?”

Một lần hỏi liên tiếp thật nhiều vấn đề không cho Thường Tiếu thời gian trả lời. Cuối cùng Phùng Quý Hiên tự bật dậy, đào người đang chôn mình trong chăn ra, còn nói thêm: “Nghe nói thắt lưng sẽ mỏi, em xoa bóp giúp anh nhé?”

Thường Tiếu chưa kịp tỏ ý bảo không cần đã cảm nhận được một đôi bàn tay nhẹ nhàng ấn ấn lên hông anh. Tuy rất nhẹ, nhưng chỉ cần ấn nhẹ như thế đã khiến anh thấy thắt lưng như muốn đứt ra,toàn thân đau nhức, sức lực bị rút hết, chỉ có thể rên rỉ không ngừng lắc đầu.

Phùng Quý Hiên nhìn thắt lưng uốn qua uốn lại dưới tay mình, giây tiếp theo cái mông vểnh cũng lắc lắc, cảm giác ý định trêu người tuyệt đối không thành, ngược lại lại có xúc động nhào vào phòng tắm.

“Em đi rửa mặt trước, anh nằm thêm chút, lát nữa hẳn dậy.” Phùng Quý Hiên ho nhẹ mấy tiếng, không nỡ đưa tay rời khỏi hông anh, sau đó thật “bình tĩnh” mặc quần áo vào phòng tắm.

Thường Tiếu thở phào, anh thật sự không hề cảm nhận được chút mập mờ nào, chỉ thấy thắt lưng muốn bẻ gãy. Xoay người nằm thằng, phần hông không thể ghé lên giường, cuối cùng đành phải đổi lại nằm nghiêng.

Vì Thường Tiếu vất vả quá độ nên cơm trưa được trực tiếp gọi đưa đến, không ra ngoài ăn. Đợi bọn họ ăn xong, Thường Tiếu lại lăn lên giường, Phùng Quý Hiên tự trách xíu xíu, sao mà khiến người ta mệt đến thế này? Nhưng nghe nói lần đầu thường không thoải mái lắm, về sau sẽ đỡ hơn.

Đợi Thường Tiếu ngủ trưa, thức dậy đã sắp bốn giờ. Phùng Quý Hiên vô cùng ân cần đặt một cái bàn nhỏ lên giường cho anh, dời laptop qua. Sau đó ôm một đống gối dựa bỏ sau lưng anh, để anh nửa dựa nửa nằm trên giường chơi game.

Thường Tiếu hơi 囧, tại sao thấy mình như đang ở cữ? Nhưng đệm sau lưng vừa êm ái vừa thoải mái, cũng không từ chối nữa, mở máy lên mạng.

Thường Tiếu vừa vào game, kênh bang hội đã đẩy cực nhanh, thấy được lời Quân Lâm Thiên Hạ cũng có kinh hãi chút ít. Lòng nghĩ hóa ra Quân Lâm Thiên Hạ là công! Vậy tại sao mình bị đè! Thật không khoa học…

Thường Tiếu câm lặng đổi chủ đề, nói linh ta linh tinh.

Thường Tiếu hóa đá, tâm trí rối bời, cả người choáng váng, hung tợn quay đầu nhìn Phùng Quý Hiên ngồi bên cũng đang chơi game. Phùng Quý Hiên tỏ vẻ rất vô tội, chỉ là khi giúp Thường Tiếu rửa ráy xong, thấy nơi vất quả quá độ nào đó hơi sưng đỏ, không biết có cần bôi thuốc không, hoặc dùng thuốc gì. Cậu nhớ đến Bất Chu Hầu cùng Phỉ Tiểu Phong, vừa lúc mọi người đã trao đổi số điện thoại, nên mặt dày gọi qua.

Thật ra cắm cờ chỉ là nói đùa thôi, nhưng dưới sự ồn ào của mọi người, bọn họ lại thật nhàn rỗi không gì làm chạy đến cổng thành Dương Châu cắm cờ chơi.

Trang bị của Giáng Tuyết Bạch Đầu và Phỉ Tiểu Phong xấp xỉ nhau, thao tác của hai người cũng tệ như nhau. Vì thế ngoài thành Dương Châu một Thuần Dương đánh xa cùng một Tàng Kiếm đánh gần dùng chiêu thức đạp đất lăn bàn phím để kết thúc PK. Kết quả có thể tưởng tượng, đương nhiên Giáng Tuyết Bạch Đầu thắng, một đánh xa như Phỉ Tiểu Phong lại đứng im cho người đánh, căn bản không thi triển chiêu thức được.

Vì thế Phỉ Tiểu Phong cùng Giáng Tuyết Bạch Đầu đánh đủ, hai Quân gia bên kia bắt đầu cắm cờ. Xét thấy trang bị Sói Thích Ăn Gà chưa được đầy đủ, Bất Chu Hầu cũng thay đi vài món.

Bạn đang đọc Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương của Vân Quá Thị Phi <云过是非>
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.