Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

45 | Offline – 2

Phiên bản Dịch · 3167 chữ

Mọi người ồn ào đùa giỡn cùng trêu ghẹo nhau hết nửa tiếng mới sửng sốt phát hiện gần 12 giờ rồi, liền gọi nhân viên đến chọn món.

Quân Lâm Thiên Hạ lại nhìn di động, không có tin nhắn mới, nửa tiếng Mười Năm nói cũng đã sớm qua. Nghĩ thầm, không phải như mọi người nói thật chứ, không muốn đến đây? Nghĩ như vậy sắc mặt có chút không tốt, cả người buồn bực.

Thích Ăn Đùi Dê Nướng ha hả nói: “Nếu không gọi cho cậu ta xem, tớ thấy là lạc đường thật rồi, ngốc hơn tớ nữa.”

Cô vừa dứt lời, di động Quân Lâm Thiên Hạ kêu vang, cuộc gọi hiển thị Mười Năm, cậu lập tức thẳng lưng, do dự nên nhận liền hay không. Ánh mắt đoàn người đều “vụt” tập trung về phía cậu, dù lúc này nói không phải Mười Năm chắc cũng không ai tin.

“Alô, sao cậu chưa tới, nếu không bọn tôi ăn hết, chừa xương cho cậu gặm.” Quân Lâm Thiên Hạ dứt khoát nhấc máy, sau đó khẩu khí không thể nói là tốt.

“Tiểu Lâm,” Mười Năm bên kia hẳn đang ở bên ngoài, có thể nghe được tiếng gió, nói: “Tôi đang trên đường, lập tức tới ngay.”

“Vừa rồi nói lập tức thế mà đã trễ hơn một tiếng, trời mới tin cậu tới ngay.” Quân Lâm Thiên Hạ thấy tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm, hơi mất tự nhiên, đè thấp âm thanh cầm điện thoại ra khỏi phòng, rước đến tiếng cười gian của một đám sau lưng.

“Cậu kéo cả tiếng như vậy không phải là ở ngoài hóng gió chứ. Thật sự sợ thế sao, không dám gặp cứ việc nói thẳng, tôi đã nói ghét bỏ gì cậu đâu.” Quân Lâm Thiên Hạ ra đến ngoài lá gan liền được phóng thích, chế nhạo hai câu.

“Ừ…” Nào ngờ đối phương không phản bác, ngược lại khá nghiêm túc, khiến Quân Lâm Thiên Hạ đang châm chọc cũng không cười được.

Tiếng nói Mười Năm theo điện thoại truyền ra, “Thật sự thấy không dám gặp cậu, làm sao đây?”

“Khỉ,” Quân Lâm Thiên Hạ bị lời cậu ta làm cho sững sờ, kế tiếp nói: “Cậu hôm nay sao cứ lề mà lề mề, nói chuyện cũng lờ đờ, cái gì dám tới hay không. Cậu mọc thêm một con mắt hai cái mũi à?” Nói xong cười cười, nghe được tiếng cười to từ trong phòng truyền tới, lại nghĩ đến lời trêu trọc không nghiêm túc bình thường trong bang, “Này, cậu sẽ không nói với tôi từ BL thành BG chứ? Nếu cậu đột nhiên biến nữ thì giờ nói tôi một tiếng, tôi cần chuẩn bị một chút.”

Mười Năm bên kìa hình như cười một tiếng, “Vậy lát nữa cậu thấy tôi thì đừng ném dĩa đập chén, hoặc quay đầu bỏ chạy.”

“Cậu mới quay đầu bỏ chạy, chạy về vào game ở kênh thế giới hô mười lần tôi là tổng thụ.” Quân Lâm Thiên Hạ phát hỏa, mở miệng đã nói ra biện pháp trừng phạt vô cùng “độc ác”.

Mười Năm hiển nhiên tâm tình tốt lên chút, cúp điện thoại nói lập tức tới, Quân Lâm Thiên Hạ lúc này mới đẩy cửa trở vào.

Mọi người luôn dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhưng có vẻ hiệu quả cách âm không tệ? Nghe câu được câu mất không rõ ràng lắm. Thường Tiếu mở to mắt, bưng tách trà như cực kỳ nghiêm túc cũng đang góp vui.

Phùng Quý Hiên thấy thế đưa tay trộm nhéo lên eo anh một cái, đương nhiên vô cùng cẩn thận không để Thường Thu ngồi bên kia Thường Tiếu phát hiện. Thường Tiếu cả kinh mắt càng mở lớn, mặt ửng hồng, đồng dạng không dám để Thường Thu phát hiện khác thường.

Phùng Quý Hiên trêu chưa đủ, vì thế thật tự nhiên đưa tay khoát luôn lên hông đối phương. Lưng Thường Tiếu thẳng băng, tuy mùa đông mặc nhiều quần áo, nhưng trong phòng khá ấm áp, áo lông đã cởi, bên trong anh chỉ mặc một cái áo len sát người, có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

“Tiểu Bạch cậu nóng sao?” Phỉ Tiểu Phong ngồi đối diện anh, đương nhiên không biết dưới bàn đang làm gì, chỉ thấy mặt Thường Tiếu có chút đỏ. Nhưng thật ra là cậu hơi nóng, lúc ra ngoài bị cưỡng chế mặc thêm áo khoác, vậy nên muốn trưng cầu ý kiến rồi chỉnh điều hòa thấp xuống một chút.

“Tiểu Vũ, uống trà.”

Thường Tiếu bị cậu nói vậy, mặt lập tức đỏ hơn, nghĩ Phỉ Tiểu Phong chắc chắn phát hiện rồi. Cũng may Bất Chu Hầu rất đúng lúc rót trà cho Phỉ Tiểu Phong, sau đó không biết hai người nói gì.

Thường Thu lúc này đương nhiên chú ý tới vẻ mặt cười xấu xa của Phùng Quý Hiên, liếc cậu ta một cái, cũng không nói gì. Phùng Quý Hiên nhất thời cảm thấy lo lắng thừa, dịch ghế đến gần Thường Tiếu, quang minh chính đại khoát tay lên eo anh.

Quân Lâm Thiên Hạ trở vào liền thấy một phòng người mắt đồng loạt bắn tới, từng đôi từng đôi lấp lánh, khiến lưng cậu nổi da gà, ho nhẹ một tiếng nói: “Mười Năm nói cậu ta tới ngay.”

“Tốt quá, tớ sắp chết đói rồi.” Nước Chảy Không Thối lập tức hoan hô.

Chờ nhân viên mang lượt đồ ăn đầu tiên lên thì nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, như đang đưa người tới bên này. Rất nhanh nhân viên dẫn đến một người đàn ông mặc quần tây sơ-mi.

Quân Lâm Thiên Hạ hơi căng thẳng, người tới nhất định là Mười Năm không thể nghi ngờ, cậu ép mình nhìn có vẻ tự nhiên một chút, muốn là người đầu tiên chào hỏi người kia. Có điều, khi nhìn rõ bộ dáng của đối phương, cả người sửng sốt.

“Ách, đừng nói với tớ lại là người quen…”

Thích Ăn Đùi Dê Nướng nhìn Quân Lâm Thiên Hạ sửng sốt cảm thấy không ổn. Khung cảnh này dường như đã từng thấy qua, hơn nữa là vừa diễn ra cách đây không lâu, lúc Thường Thu tiến vào, Phùng Quý Hiên cùng Thường Tiếu cũng là vẻ mặt này. Nhưng Quân Lâm Thiên Hạ có chỗ khác hai người họ, nếu muốn nói rõ thì chính là trên mặt cậu ta còn kèm theo sự tức giận kiềm nén, không biết một giây sau có thể xông tới cho đối phương một đấm không.

“Tiểu Lâm,” Mười Năm thoạt nhìn rất thành thục, mặt mang nét cười, hoàn toàn không giống bộ dạng do dự trong điện thoại, đến trước mặt Quân Lâm Thiên Hạ, nói: “Vừa rồi cậu nói sẽ không quay đầu bỏ chạy.”

“Đù!” Quân Lâm Thiên Hạ thật sự nâng tay lên muốn đập gãy cái mũi luôn lấy làm kiêu ngạo của cậu ta, cắn răng nghiến lợi nói: “Chạy con khỉ, ông đây muốn đánh cậu. Cậu vẫn luôn gạt tôi là có ý gì?”

“Càng ngày càng khó hiểu…” Nước Chảy Không Thối rụt về sau.

Mười Năm phản ứng rất nhanh, giữ chặt tay không cho cậu thực hiện ý đồ, sau đó nói: “Tôi là Mười Năm, xin lỗi tới trễ. Tôi là thanh mai trúc mã của tiểu Lâm.”

=皿=

Biểu tình trên mặt mọi người rất nhất trí, nhìn Mười Năm rồi lại nhìn Quân Lâm Thiên Hạ. Thường Tiếu không theo kịp, hai người này quen nhau? Nhưng không giống lắm, xem phản ứng của Quân Lâm Thiên Hạ chắc chắn trước đây không biết Mười Năm là thanh mai trúc mã của cậu ta. Vậy nghĩa là…

“Tớ không nhìn lầm mà, đây quả nhiên là Tàng Sách…” Thích Ăn Đùi Dê Nướng đứng hình mất giây rốt cuộc có thể lên tiếng, “Tiểu Lâm tử khí thế của cậu quá yếu, chắc chắn sẽ bị ăn sạch…”

“Cuối cùng đã hiểu vì sao Mười Năm đến trễ hơn cả tiếng…”

“Công nham hiểm đúng không?”

“Vậy tiểu Lâm tử là thụ ngây thơ sao?”

“Cô mới thụ ngây thơ!” Quân Lâm Thiên Hạ tay muốn đánh người bị Mười Năm nắm không buông vốn đã đủ buồn bực, nghe được hai người bên kia YY mình là thụ ngây thơ, lập tức xù lông.

Cuối cùng Mười Năm kéo Quân Lâm Thiên Hạ ngồi xuống, Quân Lâm Thiên Hạ có vẻ cực kỳ không tự nhiên. Cậu và Mười Năm là thanh mai trúc mã, từ tiểu học đã cùng một chỗ, chơi game lâu như vậy lại hoàn toàn không phát hiện đó là cậu ấy. Mà càng khiến cậu buồn bực hơn chính là, người kia rõ ràng luôn biết mình là ai.

Hồi tưởng lại vị thanh mai trúc mã này trong trò chơi cùng mình “ngẫu nhiên gặp gỡ”, sau đó cùng nhau thăng cấp, rồi biến mất sau trận cãi nhau không hiểu tại sao. Vốn nghĩ người này sẽ biến mất từ nay về sau, nhưng sự thật là chính mình như tên ngốc đi nhận clone Giáng Tuyết Bạch Đầu của thanh mai trúc mã làm đồ đệ. Sau sau đó người này lại xuất hiện, thổ lộ, vậy mà mình chấp nhận…

Quân Lâm Thiên Hạ càng nghĩ càng thấy mình ngốc, không chừng người ta trước giờ chỉ đùa giỡn mình.

Thường Tiếu thấy không khí rất quỷ dị, Mười Năm đối diện rõ ràng rất vui vẻ, tuy do bản chất thành thục nên biểu hiện trên mặt không nhiều lắm, nhưng từ khí tức quanh người vẫn có thể cảm nhận được. Mà Quân Lâm Thiên Hạ cạnh cậu ta, nhìn là biết cực kỳ buồn bực.

“Thử một miếng tôm viên nào, ăn uống phải tập trung.” Thường Tiếu cứ giương mắt nhìn Mười Năm, Phùng Quý Hiên không vui, gắp một miếng tôm viên sốt dứa lớn nhất cho Thường Tiếu, dời lực chú ý.

Thường Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đẩy dĩa nhỏ của mình về phía cậu, nghĩ đối phương bỏ vào đĩa mình là được rồi, nào ngờ Phùng Quý Hiên không có ý kia, hình như muốn… trực tiếp đút cho anh ăn.

Thường Tiếu ngượng, nhưng nhìn người xung quanh dường như không ai chú ý hai người bọn họ. Thường Thu, Thích Ăn Đùi Dê Nướng cùng Nước Chảy Không Thối ba người không biết đang thảo luận gì, ríu ra ríu rít không ngừng. Vì thế cắn răng một cái, ăn miếng tôm viên trên đũa Phùng Quý Hiên.

Phùng Quý Hiên rất hài lòng, nếu lúc này không có ai, có thể hôn một cái nữa thì càng hoàn mỹ, nhưng như hiện tại cậu cũng cảm thấy không tệ. Kế tiếp không ngừng gắp rau cho Thường Tiếu, dĩa nhỏ trước mặt anh đã đầy thì thôi, còn gọi nhân viên lấy thêm một cái tiếp tục gắp.

“Quân gia anh khi nào biến ra thuộc tính quan tâm săn sóc vậy.” Nước Chảy Không Thối ngẩng đầu trêu ghẹo.

Thích Ăn Đùi Dê Nướng cải chính: “Đây không phải thuộc tính quan tâm săn sóc, làm gì có tiểu công nào muốn giữ chặt tiểu thụ biết quan tâm săn sóc. Đây tuyệt đối là biểu hiện của dục vọng chiếm hữu dồi dào.”

Thường Tiếu chớp chớp mắt nhìn hai dĩa một chén trước mặt, đều đầy ứ…

Phùng Quý Hiên hoàn toàn không thèm để ý, nói với Thường Tiếu: “Đừng để ý mấy nhỏ, anh ăn tiếp đi. Mấy nhỏ đó ghen tị thôi, bản thân không dám ăn, sợ ngày mai mở mắt ra không còn xương quai xanh (ý là mập quá không thấy xương quai xanh nữa).”

“Quá độc ác…”

“Tớ lần đầu nhìn thấy công độc mồm đó biết không.”

“Tiểu Bạch cậu phải cố gắng biến thành nhược công đè chết Quân gia, tớ ủng hộ cậu.”

Nhược công… Thường Tiếu ăn sườn xào chua ngọt, thiếu chút nuốt luôn xương vào. Mình cũng không có phát biểu ý kiến gì, lửa chiến sao lan tới bên này rồi. Nhược công gì đó, thật sự ủng hộ ư…

“Thật ra tớ lo tiểu Lâm tử sáng mai không có xương quai xanh hơn…” Phỉ Tiểu Phong nhỏ giọng phát biểu suy nghĩ của mình.

Nhưng quả thật Quân Lâm Thiên Hạ ăn quá “tàn bạo”, như đang trút giận, từ khi Mười Năm đến tới hiện tại vẫn vùi đầu ăn, sức ăn kinh người…

“Tiểu Lâm tử chắc là đói lắm.”

“Đúng, chờ người chờ phát đói.”

“Tiểu Lâm tử, bữa nay Quân gia mời khách, không phải Mười Năm…”

Quân Lâm Thiên Hạ bị họ nói có chút xấu hổ, hơn nữa vùi đầu ăn nửa ngày cũng cảm thấy bụng rất căng. Mười Năm bên cạnh thấp giọng nói, “Nếu không cắn tớ một cái cho hả giận? Đừng nhịn quá sẽ bị bệnh.” Giọng cậu ấy rất thấp rất dịu dàng, nhưng nói xong lại tiếp một câu, “Có thể cắn chỗ này thì càng tốt.” Chỉ chỉ môi mình.

Quân Lâm Thiên Hạ liếc mắt, kích động cắn trúng đũa, răng vừa đau vừa nhức.

“Từng đôi từng cặp đều đang ân ái.”

“Tất nhiên, mắt chó tớ đã mù hết lần này đến lần khác.”

“Quân gia và tiểu Bạch là công khai ân ái, anh đại cùng Tiểu Phong bên kia thì âm thầm ân ái, bây giờ ngay cả tiểu Lâm tử với Mười Năm cũng bắt đầu…”

“Đừng dùng vẻ mặt bất đắc dĩ, các cô không phải rất thích nhìn sao? Làm bộ hay ho.” Quân Lâm Thiên Hạ cực không nể tình vạch trần.

Thích Ăn Đùi Dê Nướng dùng sức gật đầu, nói: “Rất thích rất thích, mời tiếp tục! Đây là món ăn tinh thần của bọn tớ, dù tiểu Lâm tử có ăn hết đồ ăn bọn tớ cũng sẽ không đói.”

“…”

Bọn họ vừa ăn vừa đùa giỡn, đương nhiên ăn là thứ yếu, món ăn tinh thần hẳn quan trọng hơn một chút. Mấy người đang vui cười chợt nghe cửa phòng bị gõ, nhân viên bên ngoài nói: “Ngài Phùng ở phòng này.”

“Ẩy? Chúng ta còn thiếu ai sao?”

“Không phải là Xá Sinh Thôn Phật chứ?”

“Nhưng nhỏ nói với tớ không đến được, giờ chắc đang thi mà.”

Mọi người mang vẻ mặt kỳ quái nhìn cửa phòng bị đẩy mạnh ra, xem điệu bộ này thì dùng sức không ít. Bước vào là một cô gái, nhân viên phía sau dường như cũng bị giật mình, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Thích Ăn Đùi Dê Nướng cùng Nước Chảy Không Thối đã gặp Xá Sinh Thôn Phật, cô gái bước vào không phải Xá Sinh Thôn Phật, không quen. Nhưng người này Thường Tiếu có ký ức. Anh gặp không nhiều, chỉ vài lần, cô gái này không phải Tôn Mẫn thì còn có thể là ai? Đồng Thoại Pha Lê.

Đồng Thoại Pha Lê đi vào liền dán mắt lên Phùng Quý Hiên, sau đó nhìn thẳng Thường Tiếu. Tiếp đó bước nhanh tới, giơ tay muốn chào hỏi mặt Thường Tiếu.

Phùng Quý Hiên nhìn điệu bộ liền biết không tốt lành gì, lập tức nổi giận, đương nhiên không để cô thực hiện được ý định, đứng lên kéo Thường Tiếu về phía mình. Nhưng tốc độ của cậu không phải nhanh nhất, nhanh nhất là Thường Thu bên cạnh.

Thường Thu lần này như bị châm lửa, bắt lấy cổ tay Tôn Mẫn đang vung lên, nếu không phải được giáo dục tốt thì chị thật muốn tát trả về.

Tôn Mẫn không đánh được Thường Tiếu, ngược lại làm như bị người đánh, lập tức nước mắt nước mũi, hét xé họng: “Mày là đồ hồ ly tinh, mày là đồ giật bồ, không biết xấu hổ lôi kéo bạn trai tao.”

Một phòng người, nhìn thấy có một cô gái muốn lao đến đánh tiểu Bạch của họ, đều nóng nảy. Nhưng sau một giây nghe được tiếng thét chói tai của cô ta, thì run lên. Phỉ Tiểu Phong khoa trương hơn, không nhịn được “phụt” cười, con tôm trước đó cậu chưa kịp nuốt, hiện tại đã cống hiến cho sàn nhà.

“Mẹ, mày nói gì, dám lặp lại lần nữa không.” Nữ vương bình tĩnh Thường Thu bỗng chốc hoàn toàn biến mất, dáng vẻ bệ vệ này tuy có chút chanh chua đanh đá, nhưng không thể không nói thật sự dọa người.

Tôn Mẫn bị dọa sững sờ, lập tức tỏ ra uất ức, sợ hãi nhưng vẫn cố chấp, vừa khóc vừa nói, “Sao không dám nói? Nó đúng là đứa không biết xấu hổ…”

Phùng Quý Hiên bên này thật sự tức giận, đừng thấy Phùng Tứ thiếu bình thường cợt nhả, lúc giận thật rất đáng sợ. Cậu bắt lấy cánh tay Tôn Mẫn, cứ thế lôi người ra khỏi cửa, dọa nhân viên đứng ở cửa lui vài bước.

“Ngẩn ra đó làm gì, gọi bảo vệ đến. Nơi này không có bảo vệ?” Phùng Quý Hiên nhìn lướt qua nhân viên, “Không có thì nhấn 110 gọi cảnh sát đến.”

“Có, có, tôi đi gọi ngay.” Nhân viên vội vàng chạy vụt đi gọi bảo vệ.

Tôn Mẫn nghe nói Chết Sạch muốn offline, thăm dò nửa ngày được địa chỉ, định tới ầm ĩ một hồi để Phùng Quý Hiên cùng tên Giáng Tuyết Bạch Đầu kia mất mặt. Này xem ra ầm ĩ thế nào lại đụng trúng giới hạn của Phùng Quý Hiên.

Tôn Mẫn sợ tới mức trợn lớn mắt, cũng không dám khóc chứ đừng nói đến lớn tiếng. Phùng Quý Hiên lạnh lùng nhìn cô, nói: “Nói người khác không biết xấu hổ thì trước hết nên soi gương đi. Ai đề nghị chia tay trước? Giờ lại bám dính mới là không biết xấu hổ.”

Cậu nói xong “ầm” một tiếng đóng cửa, Tôn Mẫn đứng ngoài dường như chưa hồi hồn lại, dù sao trong phòng không nghe bên ngoài có tiếng động nào.

Bị cô ta ầm ĩ như vậy, không khí trong phòng cũng có chút quỷ dị, không phải xấu hổ mà có điểm giống phản ứng không kịp. Thường Tiếu bị câu “hồ ly tinh”, “giật bồ” khiến 囧. Nghĩ thầm thật sự oan chết được, tuy động cơ chơi game của mình không đơn thuần mà có ý đồ, nhưng thật sự không có ý chen ngang. Thời buổi này thầm mến cũng phạm pháp…

—————————————————-

Bạn đang đọc Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương của Vân Quá Thị Phi <云过是非>
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.