Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

37 | Cạp đất

Phiên bản Dịch · 2658 chữ

[Bang] [Thích Ăn Đùi Dê Nướng: ↑ tớ cũng pm rồi

Thường Tiếu bị họ làm cho thật 囧, đầu tiên mọi người không ngừng quấy phá pm qua, sau đó cùng nhau chạy tới Lạc Đạo giết tên trộm acc.

Acc Quý Hiên bị giết nhiều lần, cũng không biết Phùng Quý Hiên thế nào rồi, sau cuộc gọi vừa nãy thì không thấy tin tức gì. Người trong bang nói trên YY cũng không nghe tiếng, không biết đang làm gì.

Thường Tiếu nghĩ, không phải là giận rồi chứ? Giận mình cúp máy cậu ấy…

Cầm di động lên nhìn, cách cuộc gọi mới rồi của Phùng Quý Hiên đã hơn hai mươi phút.

Thường Tiếu chống má, nhìn trong bang mọi người trêu tên trộm acc không biết chán. Đột nhiên nghe thấy giọng Thường Thu ngoài cửa.

“Phùng Quý Hiên?” Thường Thu nghe có người gõ cửa, vốn tưởng mấy nhân viên tiếp thị nên không muốn mở, nhưng đã gõ hơn một phút, còn giống như rất gấp, vừa mở liền choáng váng, sau đó dùng ánh mắt nhạy bén híp nhìn cậu, nói: “Tối khuya còn tới đây làm gì.”

Phùng Quý Hiên bị Thường Tiếu cúp máy, lòng nôn nóng sợ bị hiểu lầm. Nhưng biết đối phương không thể nói chuyện, có gọi lại cũng không thể giải thích rõ ràng, vậy nên trực tiếp tóm chìa khóa rời nhà, phóng xe một đường tới. Đến dưới chung cư gặp đúng lúc có người dọn nhà chiếm dụng thang máy, đợi nửa ngày không thể dùng, chỉ đành leo một mạch lên hơn mười tầng.

“Tiếu Tiếu đâu?” Phùng Quý Hiên thò người thăm dò, không đợi cô nói đã gấp gáp muốn vào.

Thường Thu thấy bộ dáng của cậu cũng không ngăn cản, nghĩ, không phải đã xảy ra gì chứ?

Thường Tiếu nghe bên ngoài có tiếng nói mơ hồ, không rõ lắm. Nhưng đột nhien nghe được giọng Phùng Quý Hiên, mắt trợn to, lại cảm thấy không có khả năng, tự nhiên tới đây làm gì.

Chờ khi Phùng Quý Hiên kéo mở cửa phòng ngủ của anh mới choáng váng, thật không phải nghe lầm. Thường Tiếu sửng sốt mấy giây, nhớ đến máy tính đang bật, trò chơi cũng đang mở, sẽ bị đối phương thấy. Hấp tấp tóm chuột thu nhỏ cửa sổ game, như có tật giật mình.

Phùng Quý Hiên nào rảnh nhìn máy tính anh, trở tay đóng cửa, thuận tiện khóa lại. Thường Thu bên ngoài phát hỏa, đập cửa la lối gì đó, “Họ Phùng kia, cậu nếu dám… em trai tôi, tôi chém cậu”…

Thường Tiếu nghe xong mặt tích tắc đỏ ửng, vội vàng lấy điện thoại nhắn tin cho chị, sau đó mới xem như yên tĩnh.

Phùng Quý Hiên đi tới ôm anh, nói: “Tiếu Tiếu, vừa rồi đột ngột bị tên trộm acc đá xuống, sau khi lên lại nhận được thông báo nói mật mã không đúng, không log vào được, điện cho anh lại bị anh cúp mất. Mấy người trong bang ở YY nói với em, tên trộm acc nói hưu nói vượn trên bang, đó không phải em, anh đừng hiểu lầm. Em thích anh quấn lấy anh còn không kịp, sao có thể chán ghét anh.”

Thường Tiếu đột nhiên bị ôm có chút sững sờ, kế tiếp nghe lời cậu nói càng choáng váng. Phùng Quý Hiên đang giải thích với mình chuyện vừa rồi trong trò chơi? Đây không phải nghĩa là đối phương đã biết mình là Giáng Tuyết Bạch Đầu?

—— Sao cậu biết tôi là Giáng Tuyết Bạch Đầu?

Thường Tiếu ngây ngốc nửa ngày mới lấy di động gõ chữ đưa cậu. Phùng Quý Hiên xem xong liền vui vẻ, nói: “Có một tên ngốc đưa số điện thoại của mình cho em, sao em có thể không biết? Đừng quên em tốt xấu mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc, danh sách nhân viên cũng đã lướt qua hết.”

Thường Tiếu đỏ mặt, vậy chẳng phải mình đã sớm lộ tẩy? Phùng Quý Hiên biết Giáng Tuyết Bạch Đầu là mình từ lâu rồi.

“Tiếu Tiếu anh không giận chứ?” Phùng Quý Hiên nhìn anh không giống như đang tức giận, nói: “Vừa rồi làm em sợ chết, em chạy thẳng từ nhà tới đây. Thang máy chung cư anh còn bị chiếm dụng, em phải leo cầu thang lên, đổ hết mồ hôi rồi.”

Thường Tiếu nơi nào tức giận, tuy nhiên vừa rồi khi chưa biết đối phương bị trộm acc, nghe được những lời đó tim vẫn nhói nhói, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng giờ thấy Phùng Quý Hiên không ngại xa chạy tới đã chuyển thành cực kỳ vui sướng. Vội kéo cậu đến bên giường, vỗ vỗ, ý bảo ngồi xuống nghỉ ngơi.

Phòng Thường Tiếu không lớn lắm, chỉ có một cái ghế đặt cạnh bàn máy tính. Phùng Quý Hiên ngồi xuống, thấy gấu bông lớn trên giường, vươn tay móc qua, nói: “Con gấu này thật lớn, Tiếu Tiếu thích những thứ này sao?”

Thường Tiếu muốn cướp lại gấu bông, con trai lớn chừng này còn bỏ gấu bông lên giường quả thật không hay ho, nhưng đây là thứ bên mình từ bé, mỗi này đều ôm nó ngủ quen rồi.

Phùng Quý Hiên trả lại, sau đó ôm cả người cả gấu, nói: “Anh nếu thích em sẽ mua cho anh một con lớn hơn nữa.” Nói xong lấy tay ước chừng, ướm gấu đến cạnh Thường Tiếu, “Đáng yêu giống anh.”

Động tác của Phùng Quý Hiên khiến Thường Tiếu xấu hổ, hấp tấp cúi đầu muốn thoát khỏi hai cánh tay cậu. Phùng Quý Hiên không buông tay, càng ôm chặt hơn.

Thường Tiếu bị cậu lôi kéo đứng không vững, kết quả ngã lên giường. Lập tức nghe người kia cười khẽ, cảm thấy một sức nặng đè lên người.

Phùng Quý Hiên đẩy gấu ra, chống tay hai bên tai đối phương, nhoài người ép tới, nói: “Em vừa bị dọa, cần được an ủi.” Nói xong cúi đầu hôn lên môi người dưới thân.

Thường Tiếu theo bản năng muốn ngăn cậu, nhưng anh bị đè không lấy đâu ra sức đẩy cậu. Lúc này môi Phùng Quý Hiên không phải mát lạnh mà là nóng bỏng, hạ xuống môi mình, thân thể lập tức vì nhận kích thích khẽ run rẩy.

Anh nhắm mắt, bên tai là tiếng tim đập “thịch thịch”, cảm nhận được đầu lưỡi đối phương liếm môi mình, lướt qua lướt lại trong khe hở như muốn chui vào. Môi Thường Tiếu run run, cuối cùng thoáng mở miệng. Động tác người kia rất nhanh, lập tức trượt vào. Một giây đó khi đầu lưỡi chạm nhau, toàn thân như điện giật, rên một tiếng muốn lùi bước, lại bị Phùng Quý Hiên dây dưa không buông.

Thường Tiếu thở hổn hển, hít thở có chút khó khăn, cổ họng trong khống chế được khẽ phát ra một hai đơn âm. Mặt ngày càng đỏ, cảm giác thân dưới có phản ứng, lại càng xấu hổ.

Phùng Quý Hiên cũng không thua gì, cậu chưa từng qua lại với đàn ông. Không ngờ có thể hôn Thường Tiếu mà tuyệt không bài xích, ngược lại thấy hưng phấn, muốn tiếp tục. Nhưng hiện tại đích xác không phải thời cơ tốt, chị hai Thường Tiếu vẫn đứng bên ngoài nhìn chằm chằm canh chừng đấy.

Phùng Quý Hiên lại cắn nhẹ môi anh kết thúc nụ nôn này. Nhưng khi thấy bộ dáng thất thần của Thường Tiếu, kích thích xông đầu, không nhịn được lại ép lên cánh môi đó, tiếp theo nghiêng đầu hôn nhẹ tai anh, cặm nhấm trêu chọc vành tai xinh xắn.

Thường Tiếu “A…” một tiếng, thân thể gần như giật bắn lên, lỗ tai rất ngứa, nhưng bị giam cầm không thể trốn thoát.

Phùng Quý Hiên cảm nhận được thân thể bên dưới không ngừng run rẩy, lại thấy không đành dừng lại, buông vành tai đỏ hồng hôn xuống sườn cổ cùng xương quai xanh tinh xảo. Bàn tay bắt lấy cánh tay Thường Tiếu cũng dần di chuyển xuống, đặt nơi thắt lưng anh như muốn từ dưới lớp sơmi trượt vào, vuốt ve da thịt trắng nõn…

“Tên họ Phùng khốn kiếp kia! Tới đây! Hôm nay cậu nhất định phải chết!”

Thường Thu đứng ngoài cửa nửa ngày, nghe bên trong có tiếng nói chuyện, nghĩ Phùng Quý Hiên làm gì khiến Tiếu Tiếu không vui, nhưng đã không ngại xa chạy tới, thoạt nhìn rất để tâm Tiếu Tiếu.

Không bao lâu trong phòng đã không còn âm thanh, không biết đang làm gì. Thường Thu ngoài cửa đi tới đi lui, không yên tâm. Lại chuyển thêm nửa ngày, đi về phòng tìm chìa khóa mở cửa, vừa mở ra liền thấy hình ảnh hạn chế người xem. Em trai mình bị đè trên giường, mặt đỏ ửng, tên khốn kia thì đang cúi đầu hôn xương quai xanh nó, một cái móng còn dám vói vào áo Thường Tiếu.

Thế là Thường Thu nổi bão.

Thường Tiếu nghe thấy giọng chị mình, đầu lập tức nổ oanh, lôi mền qua bọc mình kín bưng, quá mất mặt, để người khác thấy rồi.

Phùng Quý Hiên bị quấy rầy cực kỳ không vui, nói: “Đàn chị sao vào được.”

“Tôi không vào không chừng cậu còn sẽ làm thêm gì đấy.” Thường Thu vẫn đang tức giận, nói: “Bảo cậu chăm sóc Tiếu Tiếu, không bảo cậu ăn luôn nó.”

Thường Tiếu nghe thấy lời chị càng quyết định đánh chết không ra.

Phùng Quý Hiên nói: “Em có chừng mực, chị gấp gì vậy.”

“Cậu có chừng mực con khỉ, cút ngay.”

“Đừng nóng chứ, em mới tới, lát sẽ về.” Phùng Quý Hiên nói, “Em muốn ngồi với Tiếu Tiếu thêm chốc nữa.”

Thường Tiếu chùm mền đến mức thiếu không khí, nghe bên ngoài nói cả buổi, cuối cùng Thường Thu không tình nguyện rời đi, nhưng kiên quyết không cho bọn họ đóng cửa.

“Tiếu Tiếu, chị anh đi rồi.” Phùng Quý Hiên vội đào Thường Tiếu ra, nói: “Có muốn em chơi game với anh một chút không? Lát nữa em sẽ bị chị anh tống cổ đi.”

Thường Tiếu nửa ngày mới cắn răng thò đầu ra, thấy Thường Thu đi rồi thì nhẹ thở phào. Máy tính đang mở, anh chưa nói tiếng nào với mọi người đã rời đi.

“Qua đây em chơi với anh.” Phùng Quý Hiên ngồi lên ghế trước bàn máy tính, vẫy vẫy tay. Trong phòng chỉ có một ghế, cậu nói Thường Tiếu ngồi trong lồng ngực mình.

Thường Tiếu bị Phùng Quý Hiên ôm vào lồng ngực, trong bang đang nói xấu khốn Quân gia, vì vậy anh cũng thất đức cười. Phùng Quý Hiên trực tiếp dùng acc Giáng Tuyết Bạch Đầu phát tin trong bang.

“Vợ, họ đang bỏ đá xuống giếng, vợ cũng không đồng tình chồng.” Phùng Quý Hiên ghé sát bên tai Thường Tiếu nói.

Thường Tiếu cũng không để ý cậu, ôm bàn phím không cho cậu sờ tới.

Phùng Quý Hiên thấy Thường Tiếu xoay lại nhìn mình, đột nhiên chột dạ. Vừa rồi cậu chỉ lo Thường Tiếu giận, không nghĩ nhiều, được Bất Chu Hầu nhắc nhở cũng cảm thấy đây hẳn là người quen. Lúc đầu cậu chơi cùng Tôn Mẫn, tài khoản từng nói với nhỏ đó.

Bạn đang đọc Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương của Vân Quá Thị Phi <云过是非>
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.