Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

29 | Bắt gian

Phiên bản Dịch · 1433 chữ

Cô bé còn đang xấu hổ, không hề phát hiện bọn họ bên này. Phùng Quý Hiên vẫn ung dung nhìn Thường Tiếu cười, dường như không thấy có gì không đúng.

Thường Tiếu cảm nhận được mặt mình hơi nóng, tim cũng đập nhanh hẳn, vội dời tầm mắt. Lần này anh không dám ăn bắp rang nữa.

Đường vào rạp khá hẹp, Thường Tiếu cùng Phùng Quý Hiên đi đằng sau, cô bé đi trước tìm được chỗ liền ngồi xuống. Phùng Quý Hiên nhanh chân bước tới, rất tự nhiên ngồi vào vị trí giữa, Thường Tiếu không thể không ngồi bên cạnh.

Thường Tiếu không mấy hứng thú với phim tình cảm, Phùng Quý Hiên bên cạnh tựa hồ cũng không hứng thú như cậu đã nói, ngược lại như không để ý. Chỉ có cô bé vừa xem vừa thút thít, còn lấy khăn tay lau nước mắt.

Thường Tiếu tựa lưng vào ghế, cảm thấy càng xem càng chán, máy móc nhét từng hạt từng hạt bắp rang vào miệng. Ăn mấy miếng lại thấy ngọt quá, xung quanh tối om, chỉ có thể đưa tay thử sờ ly coca bên cạnh, có điều thứ đầu tiên bắt được là tay Phùng Quý Hiên.

Thường Tiếu như bị điện giật muốn rút về, nào ngờ người kia quay đầu nhìn anh cười, hơn nữa động tác nhanh hơn một bước, đè chặt tay Thường Tiếu dưới tay mình.

“Kích thích” liên tiếp…

Thường Tiếu nghĩ cách bước ra cửa hôm này của mình không đúng lắm, hiện tại anh hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt, phải rút tay ra hay cứ để vậy…

Cuối cùng sau nửa ngày đấu tranh tâm lý, quyết định xem như không hay biết, mặc tay Phùng Quý Hiên đặt trên tay mình. Sau đó chuyên tâm xem phim tình cảm.

Chuyên tâm được vài phút, Thường Tiếu cảm thấy mắt cay cay, buồn ngủ vô cùng, thêm độ sáng tối trong rạp rất thích hợp để đánh một giấc, cộng phim tình cảm không có âm thanh chấn động nào, ngược lại khá êm dịu. Vì thế, cuối cùng, Thường Tiếu ngủ mất.

Thường Tiếu ngủ cũng không sâu lắm, chỉ mơ mơ màng màng, còn có thể nghe được tiếng nhạc đứt quãng. Đột nhiên cảm giác bàn tay bị bao phủ mất đi sức nặng, anh mơ hồ nhíu mày, tiếp theo có người nghịch ngón tay anh, vân vê bụng ngón út, khi thấy đủ thì chuyển qua ngón áp út.

Tuy bị quấy rầy nhưng Thường Tiếu vẫn không tỉnh. Cuối cùng bộ phim kết thúc, bắt đầu tới đoạn chạy chữ cuối phim, nhân viên bật đèn lên. Thường Tiếu bị ánh sáng chiếu nhức mắt, lúc này mới tỉnh dậy. Vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy tay Phùng Quý Hiên vẫn để trên mu bàn tay anh, còn bắt lấy vuốt ve ngón tay anh.

Mặt Thường Tiếu teng một cái đỏ bừng, dường như chưa tỉnh ngủ nên hành động không qua đại não, lập tức rút tay về.

Sau khi ra ngoài mắt cô bé đỏ rực, có vẻ đã khóc rất nhiều, mắt sắp sưng lên. Vì vậy ba người cùng đi chung cực kỳ bắt mắt…

Cũng may xem phim xong không có hoạt động gì khác, Thường Tiếu gửi cho chị hai một tin nhắn, trực tiếp bắt xe về nhà.

Phùng Quý Hiên vốn chỉ định ra ngoài ăn trưa, cuối cùng trễ nãi không ít thời gian, về đến nhà đã hơn ba giờ chiều. Cái hẹn đi Địch Hoa 25 người sau khi ăn trưa, Phùng tứ thiếu cứ thế lỡ mất…

Nhà Thường Tiếu khá xa, bắt xe về tới đã sắp bốn giờ. Lúc anh về Thường Thu vẫn chưa trở lại, cũng không biết có về ăn tối không.

Anh nhìn phần bắp được anh ôm theo một đường, bên trong còn khoảng một phần ba. Lòng lâng lâng nhớ lại cuộc chạm trán vô tình với Phùng Quý Hiên hôm nay, trừ bỏ đối tượng xem mắt ra, hôm nay là một ngày tốt đẹp.

Thường Tiếu đặt phần bắp cạnh máy tính, xem chừng là muốn giữ làm của quý. Sau đó quyết đoán khởi động máy chơi game.

Thường Tiếu vừa lên đã thấy trong bang lên án công khai Quý Hiên, một hồi khóc hu hu một hồi nói cậu ấy là khốn Quân gia, liên tục không ngừng. Cuối cùng kênh bang thông báo Mười Năm lên mạng, Quân Lâm Thiên Hạ như đạp trúng lửa. Vì thế cuộc thảo phạt với Quý Hiên kết thúc, bắt đầu một đợt mới trêu ghẹo Quân Lâm Thiên Hạ và Mười Năm.

Thường Tiếu không có thời gian trêu chọc người khác, thấy lời Xá Sinh Thôn Phật lập tức căng thẳng, Phùng Quý Hiên nói mình ra ngoài bắt gian? Không nhịn được nghĩ đến cuộc gặp gỡ trưa nay với người kia. Trong đầu nhảy ra một suy nghĩ, không phải đối phương đã phát hiện mình là ai chứ? Lộ tẩy rồi sao?

Anh nghĩ vậy, tim treo lên tận cổ, càng nghĩ càng có khả năng. Cân nhắc nửa ngày mới thăm dò hỏi.

Phản ứng của đối phương không có gì không thích hợp, cũng không nhìn ra manh mối gì. Đại chiến xong tim Thường Tiếu vẫn chưa trở về lồng ngực, Phùng Quý Hiên vẫn như thường ngày dẫn anh đi dạo bản đồ. Thường Tiếu cảm thấy mình nhất định đã quá nhạy cảm, có lẽ chỉ là nói đùa thôi.

.

Bạn đang đọc Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương của Vân Quá Thị Phi <云过是非>
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.