Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

10 | Sốt rồi

Phiên bản Dịch · 1438 chữ

Không phụ lòng người, Thường Tiếu bĩu môi, lập tức nghe thấy âm thanh của chị trong điện thoại không chỉ lên tám quãng.

“Họ Phùng kia! Cậu dám động vào em trai tôi xem…”

Có điều Thường Thu mới gào được một nửa đã im bặt. Phùng Quý Hiên ấn nút cúp, cười trả di động cho Thường Tiếu, nói: “Đi thôi, tôi đoán bữa cơm này chị anh sẽ nuốt không trôi, không biết chừng nào chỉ mới đến đón anh.”

Thường Tiếu vội gật đầu, bước theo Phùng Quý Hiên về phía trước. Xe Phùng Quý Hiên đậu kế quán cà phê, nhưng gần đó vừa vặn có một khách sạn, họ không lái xe mà đi bộ qua.

Thường Tiếu có phần bồn chồn, dè dặt theo Phùng Quý Hiên, đối phương tới quầy tiếp tân đặt phòng, anh cũng đứng kế bên. Chợt nghe cậu nói muốn một phòng.

Một phòng.

Thường Tiếu mở to hai mắt, nghĩ rằng mình nghe nhầm. Sau khi thấy tiếp tân chỉ đưa cho họ một chìa khóa thẻ, khẳng định không sai, vì vậy trái tim nhấp nhỏm của anh đã muốn nhảy khỏi cổ họng.

Không nhịn được lắc lắc đầu, vỗ vỗ mặt, theo Phùng Quý Hiên đến thang máy. Thường Tiếu quả nhiên đã suy nghĩ nhiều. Tuy chỉ một phòng nhưng là phòng hai buồng nên chuyện chung gối chung giường gì gì đó sẽ không xuất hiện…

“Vào đi, nếu chị anh không đến, đêm nay anh ngủ ở buồng trong.” Phùng Quý Hiên vẫy anh, sau đó nhìn anh đóng cửa rồi cởi cà-vạt, tiếp đó bắt đầu cởi nút, ném áo sơ-mi trắng dính cà phê lên sô pha.

Thường Tiếu đóng cửa, quay người lại thì thấy cậu đang cởi trần, hình ảnh này gây chấn động không nhẹ, anh bị dọa trợn tròn mắt. Đúng lúc Phùng Quý Hiên quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người kia, lập tức nổi lên ý trêu ghẹo trong đầu.

“Tôi muốn tắm, vào cùng không?”

Thường Tiếu lắc đầu ngoay ngoảy, không ngừng xua tay. Phùng Quý Hiên bật cười, nhìn bộ dáng sợ hãi của anh cũng không tiếp tục trêu ghẹo nữa, cầm áo tắm trong tủ vào phòng tắm.

Thường Tiếu thở phào, cảm thấy thật sự rất không chân thực, âm thanh xả nước rất nhanh truyền tới từ phòng tắm càng khiến anh cảm thấy mình đang nằm mơ. Anh ngây ngốc đi tới đi lui trong phòng, cứ như có thể kiếm được thứ gì đó. Đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng khiến anh giật mình, lúc này mới hoàn hồn, sau đó hai bước bay thẳng về buồng của mình.

Phùng Quý Hiên đi ra không thấy bóng dáng Thường Tiếu, thò đầu vào thì thấy đang ở buồng trong, anh bạn ngồi trên ghế sô pha, đối diện TV chưa bật, không biết đang làm gì.

“Tôi tắm xong rồi, anh vào đi, tôi chưa ăn tối, anh muốn cùng ăn gì không?”

—— Muốn, tôi cũng chưa ăn tối.

Thường Tiếu lúc này mới nhớ mình chưa ăn, bụng trống rỗng có chút khó chịu. Vì vậy nhấn nhấn chữ trên di động, đưa cho đối phương, bản thân thì chạy vào trong phòng tắm, thuận tay khóa kín cửa.

Phùng Quý Hiên nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, tự nhiên thấy Thường Tiếu như đang trốn bệnh dịch. Không lẽ đã bị chị gái tuyên truyền tư tưởng không chính xác, phá hủy hình tượng của mình? Song, cậu cũng không để ý, gọi điện thoại chọn ít món bảo người đưa đến phòng.

Thường Tiếu choáng váng ngâm mình nửa ngày, cảm thấy hơi nước mờ ảo càng không chân thực, như đang say. Chờ anh tắm xong mới phát hiện… không có khăn tắm.

Giá đỡ bên cạnh trống không, không có lấy một chiếc khăn. Thường Tiếu lập tức đần mặt, nhìn áo tắm duy nhất đang treo, không thể lấy áo tắm lau nhỉ? Vậy ra ngoài mặc cái gì.

Dở khóc dở cười, chưa từ bỏ ý định lại tìm một lần, cả trong buồng tắm cũng không có cái khăn thừa nào, vừa rồi Phùng Quý Hiên cầm ra một cái, vậy sẽ không có cái thứ hai…

Thường Tiếu đau khổ, nếu anh có thể nói, bây giờ hô một tiếng, có lẽ còn có thể nhờ cậu trai bên ngoài giúp anh tìm một cái treo lên tay nắm cửa, nhưng anh không thể… Hơn nữa không mang điện thoại vào, cũng không thể trần truồng ra ngoài rồi ra dấu cho Phùng Quý Hiên, nói… không có khăn tắm.

Thường Tiếu xoắn xuýt một hồi quyết định chọn cách ‘lau khô’ tự nhiên. Có thể tưởng tượng, lạnh run bần bật, đứng hơn hai mươi phút, người khô được một chút mới khoác áo tắm ra ngoài.

“Anh tắm muốn cả tiếng đấy.” Phùng Quý Hiên thấy anh đi ra, nói: “Cơm tối tôi đã ăn xong, phần của anh hết nóng rồi.”

Thường Tiếu cười khoát khoát tay, tỏ ý không sao. Không có khăn tắm lau bằng gì, chuyện mất mặt như vậy sao có thể nói cho cậu biết.

Vì vậy, hôm sau Thường Tiếu phát sốt…

Anh ngủ một giấc, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đầu óc mơ màng, còn đau dữ đội, mí mắt nặng trĩu không nâng lên nổi. Chợt nghe tiếng đập cửa rất lớn, nhưng lại không muốn dậy, rụt đầu vào chăn.

Phùng Quý Hiên ở buồng ngoài bị đánh thức, không kiên nhẫn quát một tiếng “Ai vậy?”, lập tức nghe một giọng nữ chói tai cách lớp cửa khiến cơn buồn ngủ của cậu hoàn toàn tan biến.

Thường Thu hùng hổ xông vào, Phùng Quý Hiên nhìn thoáng đồng hồ mới chưa đến 6 giờ, thật sự đã đột phá kỷ lục rời giường sớm nhất của cậu.

Có điều không đợi Phùng Quý Hiên tỉnh ngủ, Thường Thu đã gạt chăn của cậu ra, nhoài người nhìn lên giường. Trên chiếc giường đôi rộng lớn trống không, đương nhiên không có bóng dáng Thường Tiếu, lúc này chị mới thở hắt một hơi.

“…” Phùng Quý Hiên liếc mắt khinh bỉ, lại thấy Thường Thu chạy đến buồng khác, vừa định nói chị thần kinh à, lại nghe Thường Thu gầm rú bên trong.

“Họ Phùng kia cậu vào đây cho tôi!”

Thường Thu vừa thở phào, vào buồng trong liền thấy Thường Tiếu ngủ trên giường, mặt đỏ bất thường, tuy đang ngủ nhưng cứ cau mày, liếc mắt cũng biết đang không thoải mái. Chị lấy tay thử, trán đối phương nóng kinh khủng, thế nào lại phát sốt.

“Cậu đã làm gì, Tiếu Tiếu nhà tôi tại sao lại sốt!” Bộ dáng Thường Thu quả thực như muốn ăn thịt người.

“Sốt?” Phùng Quý Hiên hỏi lại, “Sao em biết, lúc đi ngủ vẫn bình thường mà.”

“Cậu…”

Thường Tiếu bị bọn họ đánh thức, không tình nguyện mở mắt, cảm giác cổ họng đau đau, hình như bị sưng, đầu cũng mơ màng. Sau đó nghe thấy chị hai bắt đầu mắng Phùng Quý Hiên, cũng không biết tại sao.

Phùng Quý Hiên choáng, sốt thôi mà, có cần phản ứng lớn vậy không…

“Khỉ, cậu còn đứng đó làm gì, đã xức thuốc cho nó chưa!”

“Xức thuốc gì?” Phùng Quý Hiên cảm thấy bọn họ quả là ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không cùng ngôn ngữ.

Phùng Quý Hiên và Thường Tiếu đều một vẻ mặt mờ mịt, nào biết Thường Thu hiểu lầm. Thêm Phùng Quý Hiên tuy bình thường khá phóng đãng, thay bạn gái xoành xoạch nhưng vẫn chưa từng đi lại với đàn ông, đương nhiên không biết mấy chuyện thụ-kun lúc XXOO có thể bị thương, sốt cũng tất có.

“Vậy là chắc chắn chưa xức! Có phải cũng không vệ sinh sạch không? Nếu không tại sao sốt? Họ Phùng kia…”

Thường Tiếu mặc dù không có kinh nghiệm ở phương diện kia, nhưng thầm mến Phùng Quý Hiên một thời gian không ngắn, tri thức căn bản vẫn bổ sung đầy đủ. Nghe ngôn từ của Thường Thu ngày càng kích động, mới hiểu ra…

Xức thuốc?… Vệ sinh?… Lây nhiễm?… Chảy máu?… Sốt?…

Cả người cậu đều đơ, cũng không quan tâm đau đầu chóng mặt, vội vàng lôi kéo chị, mặt càng đỏ hơn, thật sự muốn lập tức chạy trốn, quá mất mặt.

Bạn đang đọc Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương của Vân Quá Thị Phi <云过是非>
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.