Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu manh tâm sự (1)

Phiên bản Dịch · 1363 chữ

"Hôm nay xem như mùa thu hoạch lớn rồi, ôi!!!, tại đây còn nửa con gà quay, ân! Trước nếm thử chân con gà cái đã. '' Trần Lôi vừa vươn tay vào, nghĩ nghĩ lại rút trở lại: '' Ai! Được rồi, hay vẫn là chờ Lục tử trở về ăn cùng đi!" Trần Lôi nuốt nhổ nước miếng đi qua đi lại.

Trần Lôi là một tên côn đồ xen lẫn ở khu nhà ga, quanh năm hành nghề trộm cắp mà sống. Do đó hắn tự cho mình là một tên lưu manh, nhưng kỳ thật chính hắn minh bạch cái lưu manh này cũng chia ra đủ loại khác biệt, thể loại như hắn miễn cưỡng tính toán là lưu manh. Nếu như ngươi mắng hắn là tên côn đồ, hắn còn có thể đắc chí, còn có thể nghĩ đến ngươi là muốn lấy lòng hắn đây này.

Lục tử sống ở một căn phòng nhỏ cách nhà ga không xa, căn phòng này là thứ mà lão đầu tử chết tiệt đã lừa bán chính mình để lại. Nhưng làm cho hắn kỳ quái chính là từ khi lão đầu tử bị tóm về sau, căn phòng này không hề có một ai lui tới, càng là chủ thuê nhà cũng biến mất xác. Tuy căn phòng này khá ghê rợn nhưng nói thế nào cũng chiếm hơn 30 mét vuông đâu này, Lục tử không tin cái phòng này là lão đầu tử mua đấy.

Trần Lôi cẩn thận kéo ra dây kẽm môn ( cái cửa bằng dây kẽm ), cái này dây kẽm môn là Lục tử cùng hắn nhặt được dây kẽm bỏ ra thật nhiều ngày thời gian mới biến thành, cho nên thời điểm mỗi lần hai người mở cửa đều cẩn thận từng li từng tí, sợ bắt nó làm hỏng rồi.

Lục tử nằm ở trên giường, cái này cũng không tính là cái giường a, đầu giường và cuối giường thì có được 2 hàng gạch, phía trên có mấy tấm ván gỗ, ở đó trải lên chăn đệm là có thể đi ngủ.

Trần Lôi trở lại, nghe thấy tiếng cửa cót két, Lục tử biết chắc rằng ai đang vào. Vì chỉ có hai người bọn hắn mới để ý kỹ việc mở cái cửa nát kia, mà lại nói chỗ này chưa từng thấy người ngoài nào khác đến. Lục tử thân hình cũng không động, lười biếng la lên: '' Lôi tử sao ? ''

Trần Lôi hứng phấn bước qua, trong tay ôm một cái màu trắng đại túi nhựa ( túi nhựa lớn màu trắng ), vừa vào cửa liền hô to: '' "Lục ca, Lục ca ngươi xem hôm nay ta lấy tới cái gì?"

Hắn kỳ thật so Lục tử lớn hơn một chút, chỉ có điều bởi vì Lục tử cùng Tống Đào có hiểu biết, lưu manh phụ cận nhà ga cũng rất ít tìm hắn gây phiền phức. Từ khi hai người nhận thức về sau, hắn rất ít khi bị khi dễ .

Nguyên tắc của tên côn đồ: ai bảo kê ngươi, ngươi phải gọi ca. Cái đó cùng tuổi tác không quan hệ. Lục tử vươn người đứng dậy, chỉ thấy Trần Lôi hấp tấp tiến đến, đem trong tay túi nhựa có hình ông lão, hưng phấn mà nói: "Gà quay, lạp xưởng, bánh mì, rượu đế, ha ha còn có mấy gói thuốc đây này."

Lục tử lúc này mới giữ vững tinh thần, một tay đoạt lấy cái túi trong tay Trần Lôi, mở ra xem xét: nửa chỉ gà quay, vài căn lạp xưởng, mấy túi nhỏ dưa muối, hai bình rượu, thậm chí còn có mấy gói thuốc.

Trần Lôi kéo qua một trương tấm ván gỗ, dọn đồ ăn, một bên vội vã xé mở một khối thịt gà cắn một phát, một bên ăn liên tục mấy miếng lạp xưởng, dương dương đắc ý nói với Lục tử: " Thế nào Lục ca? Cái thịt gà không tệ a? "

Lục tử một ngày đều chưa ăn cơm rồi, cấp cấp ăn hết hai khối bánh mì lại ăn khối thịt gà, lúc này thần thái mới trì hoãn hỏi Trần Lôi: "Thứ này đều do cái đó làm cho hay sao?"

Trần Lôi cười hắc hắc nói: "Ngươi không biết, mẹ nó, xế chiều hôm nay, ta đang nằm trên mặt ghế quảng trường phơi nắng, có một cái nam ""phịch"" một tiếng ngồi ở bên cạnh ta, tiện tay đem bọc của hắn hướng bên cạnh quăng ra, mẹ, thiếu một ít tựu nện ở trên đầu của ta."

"Ta từ trên ghế nhảy xuống vừa muốn khai mắng, mới nhìn rõ người nọ lớn lên cao lớn vạm vỡ, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ đấy. Ta đây hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, đành phải lại ngồi xuống. Chợt nghe người nọ trong miệng lật qua lật lại không ngừng mắng: "Ngươi cái tiểu ma-cà-bông đừng lại để cho ta gặp lại, bằng không thì ta không lột da cũng phải tróc xương của ngươi ra. Mẹ, tên côn đồ chết tiệt, làm hại chân ta sưng vù rồi. '' Ta nghe cái này xong, nguyên lai chân đau rồi, vậy ta còn sợ hắn cái gì, vừa vặn trông thấy hắn cẩn thận từng li từng tí tại trong bọc xuất ra cái túi nhựa. Ta một bả đoạt lấy đến nhanh chân bỏ chạy." Dứt lời đắc ý cười ha ha.

Hai người hồ ăn biển uống một trận, Trần Lôi xem Lục tử cảm xúc tựa hồ không cao lắm, liền hỏi: "Lục ca, hôm nay làm sao vậy? Dường như không quá cao hứng à?"

Lục tử chọn một điếu thuốc hung hăng hít một hơi sau đó hỏi Lôi Tử: "Trần Lôi, ngươi đoán hôm nay ta gặp phải ai rồi hả?"

Trần Lôi trong miệng đang nhai lấy một cây lạp xưởng hàm hàm hồ hồ hỏi: "Ai nha?"

Lục tử lại tưới một ngụm rượu nói: "Hôm nay ta tại đường cái trông thấy bím tóc đuôi ngựa nhi cùng một người nam nhân đi mướn phòng."

Trần Lôi nhất thời có chút há hốc mồm, nửa căn lạp xưởng cũng theo trong miệng đi ra mất.

Bím tóc đuôi ngựa là một nữ hài tử, luôn đi một tiệm Internet cách một dặm bên cạnh nhà ga, hai người cũng không biết nàng tên gì, bởi vì tóc của nàng đằng sau luôn chải lấy một cái bím tóc đuôi ngựa, hai người đã tự đặt cho nàng một cái biệt danh là bím tóc đuôi ngựa nhi.

Lục tử hai người cũng sống ở gần đây, cho nên có thể gặp được vài lần. Lục tử nhìn được một cái về sau quên cả trời đất, cũng không có việc gì làm nên đi theo nữ hài chuôi vào tiệm Internet vụng trộm xem nàng. Vì thế, Lục tử quần áo cùng tóc cũng giặt rửa vô cùng sạch sẽ, được coi là một cái khác loại trong một mảng lưu manh tại đây.

Trần Lôi liếc sắc mặt Lục tử, gặp Lục tử không có biểu lộ gì đặc biệt, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí mà nói: "Cái này. . Lục ca ngươi nhìn hoa mắt a? Này làm sao hội đâu này? Ha ha, ha ha."

Hắn cười khan vài tiếng nhưng cũng thầm nghĩ xuống, hắn biết rõ nếu chuyện này đã bị Lục tử bắt gặp, tựu nhất định sẽ đi xem cho rõ ràng. Lục tử đối với bím tóc đuôi ngựa nhi sẽ không vui đùa như vậy.

Hai người ai cũng không nói chuyện, trong phòng lập tức yên lặng xuống. Đã qua nửa ngày, Lục tử hung hăng đem thuốc lá đạp trên mặt đất, đứng lên nói: "Được rồi, không muốn, chính là nàng bất hòa : không cùng người khác trên giường, vậy cũng vĩnh viễn không tới phiên chúng ta loại người này. Đi, nên làm việc nhiều hơn a.

Bạn đang đọc Võng Du Chi Chung Cực Hỗn Hỗn của Thất Ngô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi eruto103
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.