Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch sau khi có tiền

Phiên bản Dịch · 2161 chữ

Sau khi logout thì Tống Phi liền bắt gặp vẻ mặt đầy lo lắng của Trần Lôi.

Gặp Tống Phi đã thoát game, Lôi Tử gấp gáp bước lên phía trước hỏi: "Lục ca, ngươi không sao chớ? Ngươi chơi thế nào mà tới hai ngày mới chịu đi ra nha? Ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện gì đây này, nếu như ngươi thật sự bất tỉnh thì ta lập tức đi tìm Tống thúc rồi."

Nói là hai ngày nhưng thật ra là hắn chơi từ buổi chiều ngày đầu tiên mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau mà thôi, không có nghiêm trọng như hắn nói. Hai người một ngày không ăn cơm cũng không có sao bởi vì cũng đã quen rồi từ lâu rồi, nhưng cứ nằm lỳ tại đây suốt một ngày như vậy mà vẫn không nhúc nhích thì thật sự làm hắn sợ hãi.

Cảm thụ được Trần Lôi mang theo tâm tình lo lắng quan tâm, Tống Phi vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Không có việc gì chỉ là nhất thời quên mất thời gian thôi, không có việc gì."

Đúng lúc là vào thời điểm giữa trưa nên hai người liền ăn ngay bữa cơm. Sau đó Tống Phi kéo qua Trần Lôi đang muốn đi rửa chén nghiêm túc nói: "Lôi Tử, ta đã kiếm đủ tiền để mua một cái mũ bảo hiểm cho ngươi rồi, buổi chiều ngươi đi ngân hàng đem tiền lấy ra rồi mua một cái mũ bảo hiểm a!"

Trần Lôi nghe xong lập tức cao hứng nhảy nhót lung tung: "Lục ca ngươi nói thật sao? Bà mẹ nó, rốt cục cũng có thể vào game rồi." Nói rồi hoa chân múa tay trên mặt đất vui sướng cả buổi mới yên tĩnh trở lại.

Suy nghĩ một lát thì Lôi tử lại nói: "Lục ca, ta xem bây giờ hay là vẫn chưa nên vào game, hai ngày này ta cũng nghe ngóng xong, trang bị trong trò chơi rất là khó đánh ra, trò chơi đã mở Server hai ngày rồi mà phần lớn người còn không có ra khỏi khu vực an toàn đây này, ta mà đi vào thời điểm hiện tại thì không tạo nên cái tác dụng gì cả, vào đến bên trong chỉ sợ là kéo chân ngươi mà thôi."

Những lời mà hắn vừa nói ra cũng đúng thật, Tống Phi đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng người người tấp nập ở khu tân thủ, không có được vận khí nhất định thì không thể trở nên nổi bật tại bất cứ nơi nào được, đó là một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Chính mình nếu không phải trùng hợp làm quen được với NPC Tạp Lỗ thì đã không nhận được thanh chủy thủ kia, chắc hẳn là vẫn còn ở Tân Thủ thôn giết gà giết thỏ con đây này.

Đến ngay cả con BOSS đầu tiên mà hắn giết vẫn là một tình huống cực kỳ trùng hợp mới đâm trúng được nó đấy. Hắn vẫn nhớ như in bờ mông ấy, chính bờ mông ấy ngay tại lúc cuối cùng vào thời điểm hắn chuẩn bị chờ chết thì trời xui đất khiến làm sao mà đem bờ mông bị con dao đâm vào gây trọng thương bày ra ở trước mặt mình, lúc này mới có hi vọng chiến thắng. Bây giờ mới tiến vào trò chơi trong khi đã mở Server được hai ngày rồi thì người chơi mới sẽ có một hoàn cảnh xấu kinh khủng, muốn kiếm tiền... bla bla các thứ, khả năng làm được rất ít. (biết bao thứ khác nó không nhớ mà chỉ nhớ mông dã thú, thua)

Nhưng Tống Phi cũng biết rằng từ lâu Trần Lôi đã rất khát vọng có được một cái mũ bảo hiểm. Bởi vì hắn đã thấy được ánh rạng đông phía trước, hắn thấy được Tống Phi ở trong trò chơi chỉ với hai ngày ngắn ngủn đã kiếm được số tiền mà trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng lý trí nói cho hắn biết cái chuyện này rất không thực tế, Trần Lôi biết rõ Tống Phi lấy được thành tích là may mắn cỡ nào, cũng không phải mỗi người đều có vận khí tốt như vậy.

Tống Phi trầm ngâm sau nửa ngày nói: "Không có sao, ngươi đi trước đem mũ bảo hiểm mua cái đã, cấp bậc không thể vượt lên đầu thì không sao cả, giai đoạn bây giờ Server vừa mở, ai cũng không biết về sau trò chơi sẽ như thế nào. Trước tiên ngươi phải tiến vào trò chơi làm quen một chút, không nên gấp gáp đi train level, hiện tại vô luận ngươi cố gắng như thế nào cũng không có khả năng vượt qua những tên trên cơ chúng ta, ngươi có thể tìm một con đường khác để kiếm tiền, ngươi xem thử chức nghiệp phụ trong trò chơi thế nào rồi tính tiếp."

Nghe tới đây, Trần Lôi hai mắt tỏa sáng hưng phấn mà nói: "Ngươi không nói thì ta còn quên mất, đêm qua ta ở tiệm Internet nghe người chỗ đó nói, có một tên tại Tân Thủ thôn vận khí cứt chó không biết làm thế nào gây ra nhiệm vụ gì lại nhậm chức Dược tề sư rồi."

Nghe đến đó khiến nội tâm của Tống Phi khẽ động, hắn tại Tân Thủ thôn gặp được NPC đồ tể Tạp Lỗ gây ra nhiệm vụ mới học được thuật thu nhặt, nhưng lúc ấy có một người trước khi chính mình đến cũng đã nhanh chân đi tìm đồ tể Tạp Lỗ rồi.

Hồi tưởng lại khung cảnh lúc trước, người kia rõ ràng là biết rõ cái NPC này có thể sẽ có nhiệm vụ nhưng lại không có biện pháp gây ra hay sao?

Cái này là do nguyên nhân gì?

Điều này chứng minh để người chơi có thể gây ra nhiệm vụ nhất định là phải có điều kiện gì đó đấy. Nghĩ tới đây hắn đem suy nghĩ này nói cho Trần Lôi, lại đem chuyện mình gây ra nhiệm vụ thế nào, ra sao toàn bộ nói tất cả một lần.

Sau khi hai người phân tích cả buổi, Trần Lôi nhận định là đồ tể Tạp Lỗ có thể đối với việc thiếu chút nữa ngộ thương Tống Phi cảm thấy có chút ngượng ngùng, cho nên mới cho hắn một cái nhiệm vụ rất dễ dàng để hoàn thành lại để cho hắn nhận được cái món vũ khí kia, sau đó lúc nhiệm vụ được hoàn thành có lẽ hắn cảm thấy chàng trai này không tệ, lúc này mới tiếp tục cho hắn một cái nhiệm vụ để lấy thuật thu nhặt.

Tống Phi nghe qua một hồi lập tức phản bác: "Nói hưu nói vượn, đó chỉ là một tên NPC, không phải con người trong hiện thực, NPC thì như thế nào lại có cảm xúc, thật không có ý tứ?"

Trần Lôi khinh thường nhìn hắn một cái: "Vậy thì sao, không có khả năng hả, ngươi nói tất cả NPC cùng người trong hiện thực lớn lên đều đồng dạng, quái vật cũng phi thường chân thật, có đôi khi đều phân không ra nổi thiệt hay giả, vậy tại sao NPC không thể có chút ngượng ngùng đâu này? Nghe ngươi nói hắn còn biết phẫn nộ đó."

"Đúng rồi!"

Tống Phi bỗng bừng tỉnh đại ngộ, trước kia tư duy của hắn đều nhảy vào một cái lầm lẫn rất lớn, đại bộ phận còn nhận lấy ảnh hưởng của game online truyền thống, cho rằng NPC đơn giản là NPC, không có hỉ nộ ái ố nên đương nhiên sẽ không sinh ra cảm xúc nhân loại.

Ai ngờ cái trò chơi này lại phá vỡ truyền thống NPC trong trò chơi sẽ diễn xuất trước sau như một ‘ người chết ’, giao phó cho bọn hắn cảm xúc nhất định, từ đó suy ra chỉ khi NPC có cùng loại cảm xúc đặc thù này giống như nhân loại mới xuất hiện cảnh rất nhiều người đều tiếp không đến nhiệm vụ, chỉ có số ít người chơi đạt được sự thừa nhận của bọn hắn mới có nhiệm vụ tốt mà làm, điều này chứng minh chỉ cần hợp ý nhau sẽ có khả năng rất lớn nhận được nhiệm vụ.

Tống Phi ngẫm nghĩ đến những điều này, Trần Lôi tất nhiên không ngốc, bằng không cũng không thể sinh tồn tại nơi có trạng thái tàn khốc như vậy mà còn sống đến bây giờ, hắn tự nhiên cũng có ý đúng.

Hai người liếc nhau một cái rồi cùng nhau cười ha ha, nhiều năm dưỡng thành sự ăn ý khiến cho bọn hắn đều đã minh bạch cách nghĩ của nhau.

Trần Lôi vươn tay hét lớn một tiếng: "Đem tiền giao ra đây."

Tống Phi cười mỉm đem chi phiếu giao vào trong tay của hắn nói: "Thuận tiện đi siêu thị máy tính nhìn xem một phát máy tính bao nhiêu tiền, qua mấy ngày nữa ta muốn mua một cái máy tính, không có máy tính thì trang web chính thức có cái hoạt động gì cũng không biết."

"Lục ca, nơi đây của chúng ta chứa không được dây mạng thì ngươi mua máy tính làm cái gì? Lại nói mua máy tính cũng không cần đi siêu thị máy tính hỏi làm chi, tìm ở bên trong cầu vượt cái tên bán đĩa biệt danh Ấn Độ thần du là có thể thăm dò được, hắn có quen thuộc với mấy người ở trong siêu thị máy tính." Ấn Độ thần du là một tên bán đĩa, ngẫu nhiên cũng bán mấy thứ đồ vật gì đó như tiểu dược hoàn các loại, cho nên tất cả mọi người gọi hắn là Ấn Độ thần du.

Tống Phi nhất thời cao hứng, ngược lại là quên mất vấn đề ở nơi này là không thể lắp đặt dây mạng rồi.

Vị trí bọn hắn đang ở cũng không tính vắng vẻ, nhưng tại đây kiến trúc rất ít, cơ hồ đều là nhà trệt. Mấy năm trước có tiếng đồn nói tại đây muốn mở mấy cái nhà cao tầng, kết quả không đến một tháng thì gần ngàn nhà ở nơi đây liền trở nên cực kỳ vắng vẻ. Cái đám chủ của phòng trọ vốn là muốn có chút đất trống để khi người ta đến xây dựng sẽ đền bù tiền phá dỡ nhà và tiền dời đi nơi khác. Ai ngờ tin tức truyền tới đã lâu mà chả thấy động tĩnh gì khiến cho giá cả thuê phòng ở đây rất tiện nghi, rất nhiều người di cư từ nơi khác đến đều lại đây thuê phòng ở. Sau thời gian vài năm thì nơi đây trở thành chốn tụ tập của người di cư và ngoại lai.

Bởi vì nhân khẩu tại đây dao động rất lớn, người thì có khi nhiều có khi ít nên việc lắp đặt mạng lưới đích xác rất ít người, mạng lưới công ty cũng không có ở chỗ này mắc tuyến đường cho nên đã tạo thành một cái khu vực duy nhất không có mạng lưới truyền đến.

Nếu tại đây chứa không được mạng lưới mà hai người lại muốn dùng game online mà sống trong một thời gian dài thì xem ra sớm hay muộn cũng phải dời khỏi nơi này. Chuyển muộn không bằng chuyển sớm, Tống Phi cắn răng một cái: "Lôi Tử, ngươi đi hỏi môi giới xung quanh đây xem khu phía tây có phòng thuê hay không, chúng ta dọn nhà."

Trần Lôi ngây ra một lúc mới gật đầu nói: "Ân, ta đã biết."

Tống Phi tin tưởng, cái khác không cần phải nói, Trần Lôi minh bạch ý của hắn, tiền hiện tại hắn đã không thiếu, mua mũ bảo hiểm rồi thì trong ngân hàng còn thừa hơn hai vạn, trong nhà kho còn có vài kiện trang bị Hoàng Kim, nghĩ đến ít nhất cũng sẽ bán được mấy vạn khối, cho nên nói tạm thời vẫn là không có vấn đề gì đấy. Dù cho về sau lợi nhuận tại cái trò chơi này không được như trước nhưng số tiền này cũng đủ để hai người làm chút mua bán nhỏ hoặc là tiếp tục vùi đầu vào trong trò chơi rồi.

Trần Lôi đi rồi, hắn cảm thấy mỹ mãn nằm xuống, có hi vọng khiến cho thời gian này sống thật tốt.

(chương này có vài đoạn khá khó dịch mong các đạo hữu thông cảm.)

Bạn đang đọc Võng Du Chi Chung Cực Hỗn Hỗn của Thất Ngô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi eruto103
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.