Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Lang Bái.

Tiểu thuyết gốc · 3282 chữ

Tình hình đang vô cùng căng thẳng, có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc. Nanno vẫn đang cắn răng chịu đựng áp lực đến từ lũ dòi bọ, dòi bọ ăn xác thối, xuất hiện những nơi có thịt thối rữa thì mọi người có thấy qua. Còn lũ dòi trước mắt này lại muốn ăn thịt người sống, hơn nữa là bốn cái người sống thì mới là lần đầu tiên thấy.

Cứ cho là chúng đói bụng đi, nhưng cũng không cần phải biểu hiện như thế này à. Nhìn cơn sóng làm bằng dòi kia đủ khiến người ta cảm thấy lợm giọng, ngứa ran khắp cơ thể rồi chứ đứng nói đến là đánh nhau với nó.

Mắt thấy Nanno sắp không giữ được,Nguyễn Duy đành phải suất ra chiêu cuối cùng.

'Hệ thống, mau mau cứu người.'

'Có hai lựa chọn dùng bình xịt côn trùng để giết chúng hoặc là mua một lần chìa khóa vạn năng.'

'Cái đầu thì 5.000 cái sau là 10.000. Giá rất rẻ mau mau mua đi.'

Thoạt nhìn thì có vẻ như cái đầu hời hơn, nhưng nên nhớ số lượng dòi bọ là không hề ít, có dấu hiệu càng ngày càng nhiều nữa cơ. Nếu là chọn mua bình xịt thì không biết tốn bao nhiêu bình mới giải quyết hết chúng, năm bình vẫn là mười bình ?

Hệ thống đây là muốn hố tiền tài của người ta. Một cái gian thương.

'Ta mua chìa khóa vạn năng.'

'Sao không mua bình xịt à, khuyến khích ký chủ mua bình xịt để giết mấy thứ gớm ghiếc này cho hả giận nha.'

Trong khi hệ thống đang nói nhảm, tình huống của Nanno càng ngày càng không ổn, ánh lửa mà cô triệu hồi đang yếu dần đi.

'Còn không mau nhanh lên, người cái này gian thương.'

'Đinh ! hàng đã vận chuyển.'

Nhận được chìa khóa, Nguyễn Duy liền chạy tới chỗ cánh cửa. Đút ngay chìa vào lỗ khóa, chìa khóa vạn năng trơn tru đi vào cứ như thể nó chính là dành cho cái ổ này vậy.

Tạch một tiếng, cánh cửa đã mở khóa, ba người còn lại nghe được âm thanh này mừng quá đỗi. Nguyễn Duy đứng vững hai chân, nghiêng người dùng cả thân trên để đẩy cánh cửa.

Nhưng không ngờ là cánh cửa này nặng vô cùng, Cậu dùng hết toàn lực thế mà chỉ đẩy được một khoảng trống nhỏ. Dù vậy, khoảng trống này cũng đủ để cho người lách qua.

"Mau qua đây đi." Nguyễn Duy hét lớn với đám người. Sau đó liền lách qua khẻ hở đi qua bên kia, phía sau cánh cửa là một dãy hành lang dài hẹp. Nhưng cũng không thấy gì nhiều, trên tay cậu cũng không có đèn pin, chỉ lấy ánh sáng lờ mờ kết hợp giữa lửa và đèn pin phát ra từ căn phòng dòi bọ.

Không để đợi quá lâu, Lý Triều Càn liền đã đi qua cánh cửa, nhìn cậu có vẻ không bị thương gì. Theo sau đó là Ivanikov, nhưng mà cái thằng béo chết bầm này ngay lúc mấu chốt lại bị kẹt, đúng vậy, bị kẹt bởi sự to con của mình.

Nguyễn Duy cũng Lý Triều Càn định lao tới kéo hắn ra, nhưng mà anh béo cũng không phải dạng vừa. Dùng cái bụng cùng ngực hích một cái, cánh cửa liền xê dịch thêm một khoảng lớn, thuận theo lực quán tính Ivanikov té khụy gối trên dãy hành lang.

Không kịp kêu đau, Y liền lăn một vòng ra xa khỏi cánh cửa ý đồ nhường chỗ cho người vẫn còn trong căn phòng chạy thoát. Nanno lúc này cũng kịp thời chạy ra, đôi mắt của cô đờ đẫn, chân tay run rẫy, bước đi loạn choạng sau đó liền ngã xuống mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Nguyễn Duy chạy lên đỡ cô nàng quay đầu nói với hai người còn lại :" Mau đóng cánh cửa kia lại."

Chưa đợi cậu nói hết lời, đám dòi bọ kia đã tràn qua, bám hết lên trên cánh cửa, muốn đóng cũng đóng không kịp nữa.

Nguyễn Duy nghiến răng :"Chạy."

Không nói hai lời, quay đầu liền chạy. Ánh sáng đèn pin lắc lư qua lại khiến con mắt người ta có chút choáng, đám người chạy quá vội cũng không quan tâm cái chuyện đó. Nguyễn Duy cùng Ivanikov đỡ Nanno chạy, Lý Triều Càn ở phía trước dẫn đường.

không hiểu cái thằng này đi đứng như thế nào mà lại đụng ngay một cánh cửa khác, kết cấu của nó không khác gì cánh cửa ở căn phòng dòi bọ lúc nãy. Nếu không phải là cửa đang đóng, không có con dòi nào trên cửa Nguyễn Duy còn tưởng là mình đã quay lại chỗ cũ.

Đứng kế bên Ivanikov lên tiếng :" Bây giờ làm sao, đi vào à." Từ nãy đến giờ cả bọn chạy một đường thẳng trong cái hành lang dài nếu không phải quay về căn phòng dòi bọ thì cũng chỉ có con đường trước mắt để đi.

Chỉ là nhìn hai cánh cửa giống nhau đến như vậy, ai cũng biết chắc đằng sau nó không có đồ vật gì tốt cả. Chỉ là...Bây giờ còn có lựa chọn khác sao ?

"Nguyễn Duy, chiếc chìa khóa lúc nãy đâu rồi." Ivanikov quay đầu sang hỏi.

Đúng rồi, nhắc tới chiếc chìa khóa vạn năng kia Nguyễn Duy mới nhớ đến, khi nãy vội quá nên nó vẫn được cắm trên cửa phòng bồi táng, không xong, 10.000 điểm danh vọng coi như đi đứt.

Nguyễn Duy sắc mặt trầm lại, cái con Hồ Ly ban đầu lấy bình mật gấu giá trị 1.000 điểm danh vọng cậu còn đau lòng muốn chết chứ đừng nói là 10.000

"Làm sao ? Ngươi để quên bên kia rồi ? Thôi xong, đợi tý nữa lũ kia mò tới đây thì chúng ta coi như xong." Ivanikov uể oải nói.

Khoảng cách giữa hai cánh cửa không xa, chỉ sợ không được bao lâu lại gặp lại tụi nó. Tình trạng của Nanno bây giờ mà đối đầu với dòi bọ thì chỉ có đường chết.

"Đúng rồi chiếc chìa khóa khi nãy là gì ? Không lẽ cũng là đồ bảo mệnh của ngươi."

Nguyễn Duy trầm mặc không nói, ta nói ngươi sẽ tin sao ? Ta có một cái túi thần kỳ cái gì cũng có thể lấy ra được đấy, cũng đừng quá bất ngờ.

Đúng lúc này, Lý Triều Càn lên tiếng :" Có gì đó không đúng ở đây.", Y vuốt vuốt cầm xăm soi cái cửa sắt trước mặt.

Ivanikov đồng ý với Y :" Đúng vậy, rất nhiều thứ không đúng ở đây, việc chúng ta sắp chết chính là một trong những chuyện không đúng nhất."

Nguyễn Duy cũng không để ý nữa, mất 10.000 điểm danh vọng là một kích chí mạng. Mới sử dụng được một lần thôi, lại để tiện nghi lũ súc sinh kia.

'Đinh ! thân ái nhắc nhở, chiếc chìa khóa vạn năng kia chỉ có thể sử đụng được một lần. Cho dù ký chủ vẫn còn giữ nó thì cũng vô dụng thôi.'

'...'

'Con mẹ nó, ngươi nói cái gì, sử dụng một lần mà có giá 10.000 điểm, ngươi không sợ ta kiện ngươi à."

'Làm gì có thứ đồ nào tốt như vậy lại không có hạn chế sử dụng đâu, không lẽ để ngươi đi mở quốc khố nhà người ta à ? Đừng biết không đủ, bốn cái mạng nhỏ, mỗi mạng 2.500 điểm. Giá hợp lý rồi.'

Nguyễn Duy cũng không nói chuyện với hệ thống nữa. Lúc này Nanno đã tĩnh dậy, tuy còn rất suy yếu nhưng đã có thể thanh tỉnh một chút.

"Này không sao chứ." Ivanikov móc ra một viên định thần đan không biết lấy từ đâu ra.

Nanno cũng hơi bất ngờ, đây chính là đan dược mà cô chuẩn bị từ trước, Ivanikov lấy nó từ đâu ?

Tựa như hiểu được ý nghĩ của cô, Ivanikov giơ lên cái ba lô quân dụng đung đưa, đây là ba lô mà cô đánh rơi khi bất tỉnh.

Thấy cái ba lô cô cũng hiểu được tình trạng của mình, thì ra là do hoạt động Đạo khí quá nhiều nên nhất thời bị kiệt sức. Nhận lấy đan dược từ chỗ Ivanikov cô liền nhập định để hồi phục một chút.

Nguyễn Duy lúc này củng rãnh rỗi, đứng lên đi xem xét xung quanh. Lý Triều Càn đang đứng đó suy nghĩ cái gì.

"ngươi đang nghĩ gì ?"

Lý Triều Càn hơi giật mình :"Ta đang nghĩ về cánh cửa này, chúng ta chắc chắn không phải quay lại chỗ cũ."

'Cái đó còn cần ngươi nói sao ?' Trong đầu nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn để Y nói tiếp.

"Ở căn phòng trước ngươi cũng đã thấy, đó là nơi những người bị bắt vào đây chôn cùng với chủ lăng mộ. Nếu như ta đoán không sai thì đây chính là một căn phòng có mục đích tương tự."

Hơi dừng một chút Lý Triều Càn nói :" Đều là những người bồi táng ở lăng mộ này."

Lúc này Ivanikov nói chen vào :" Thế thì lăng mộ chủ ở chỗ nào ? Chúng ta chạy từ tây sang đông đều là một đường thẳng, chỉ thấy toàn là tường đá. Không lẽ mấy người này là bồi táng cho không khí à."

Lý Triều Càn lắc đầu :" Đó chính là thứ đáng nói, chúng ta đi từ căn phòng phía tây sang căn phòng phía đông. Nhưng lại không thấy lăng mộ chủ ở đâu cả, theo lý thuyết mà nói thì lăng mộ chủ phải nằm ở phía bắc. Chắc chắn chúng ta đã bỏ qua điều gì đó."

Nguyễn Duy lông mày nhíu càng chặt. :" Chúng ta có thể sẽ bỏ qua cái gì sao, đường từ phòng tây sang đây cũng không có bao xa, có thể bỏ qua cái gì ?"

"Không nói chắc được, tình huống lúc đó quá vội, bỏ sót cũng là điều dễ hiểu."

"Nói như vậy, chúng ta muốn quay lại chỗ đó sao ?" Ivanikov khoanh tay trước ngực nói.

"Không lẽ ngươi muốn đi vào căn phòng này nữa sao ? Nếu ngươi có thể mở được nó thì cứ tự nhiên."

Ivanikov lúc này trầm mặc không nói. Nanno từ đằng sau bỗng lên tiếng :" Hãy quay lại xem xét thử đi, dù sao cũng không thể tiến thêm được nữa."

Cô nàng lúc này đã có thể đứng được, có chút suy nhược nhưng trên mặt đã có chút huyết sắc. Lần này cô hồi phục nhanh hơn lần trước nhiều lắm, không biết lấy lại được bao nhiêu sức lực.

Đám người cũng không có cách nào chỉ có thể quay đầu đường cũ trở về. Lần mò theo bức tường hai bên, đám ngươi đi ngược về phía tây, Ivanikov căng tròn hai con mắt sợ mình sẽ bỏ sót cái gì.

Bức tường cứ thể kéo dài mãi cho đến khi...

Bức tưởng bỗng nhiên không thấy đâu nữa. Cả đám sửng sốt một hồi lâu, dù cho là đã lường trước được việc này nhưng cũng không thể không khiến người ta bất ngờ, vừa vặn lại mất vách tường bên phải, hướng thẳng phía bắc mà đi.

Thế mà đám người lại bỏ qua được một đoạn tường bị mất, có lẽ như Lý Triều Càn nói đúng, chúng tôi đã quá mệt mỏi và vội vã.

"Bây giờ phải làm thế nào." Ivanikov quay sang hỏi Lý Triều Càn.

"Chúng ta đi đến lăng mộ chủ."

"Đi lăng mộ chủ ? Cái này chẳng phải càng nguy hiểm sao ?" Mới chỉ ở ngoại vi của lăng mộ mà đã xém chết năm lần bảy lượt bây giờ còn muốn đi sâu vào trong hẳn chết không nghi ngờ.

"Bây giờ không còn cách nào khác chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, cầu an trong nguy thôi."

Đám người nghe có cũng có mấy phần đạo lý, Phía tây thì vừa chạy chối chết khỏi đó, phía đông thì bị chặn cửa, phía nam thì không có lối đi. Chỉ có thể Bắc tiến, đi tới lăng mộ chủ.

Bốn người cầm đèn pin soi đường bước đi, đường đi càng ngày càng trở nên rộng hơn. Được một đoạn liền thấy hai bên xuất hiện hai lối đi đông tây, kết cấu giống như chỗ chúng tôi vừa đi ra, hai thông đạo nằm đối diện nhau.

"Nếu ta đoán không sai thì những lối đi này cũng dẫn đến căn phòng bồi táng người chết." Lý Triều càn chỉ chỉ nói.

Đám người tiếp tục bước đi, cứ mỗi lần xuất hiện hai cái thông đạo dẫn đến căn phòng bồi táng thì đường đi hướng về phía bắc lại được mở rộng. Cứ thế bốn người đi qua hết thảy tám lần, mười sau căn phòng bồi táng.

Khoảng cách giữa hai căn phòng bồi táng đông tây cũng được kéo dãn ra thuận theo hướng bắc đám người đang đi. Từ chỗ dãy phòng đầu tiên khoảng rộng chỉ hơn hai mét, cho đến bây giờ đã gần như ba chục mét, một khoảng trống không hề nhỏ cho lăng mộ dưới lòng đất này.

Có thể coi kết cấu lăng mộ này là một cái kim tự tháp úp ngược, đỉnh kim tử tháp nằm ở phía nam, nơi bốn người từ đó đi ra, đáy kim tử tháp là nơi của lăng mộ chủ. Các căn phòng bồi táng chính là cạnh hai bên của tam giác đó.

Lý Triều Càn nói với ba người kia về bức họa trên tường từ lúc đầu, hình ảnh con Cữu Vỹ Hồ Ly đầu đội vương miện được người ta cúng bái đứng trên đỉnh kim tự tháp, lăng mộ này có lẽ là mô phỏng theo bức họa để xây dựng.

Nhưng nếu như nói như vậy, thì chủ nhân của ngôi mộ này chính là con Cữu Vỹ Hồ kia. Nhớ lại những cái xác trong căn phòng bồi tàng,cùng với lời nói của Thạch trưởng thôn, những tên chuột đất. Trong lòng mỗi người cũng nắm chắc đây là lăng mộ được xây dựng cho con Cữu Vỹ kia.

Rất nhanh, đã đến lăng mộ chủ. Trong một không gian rộng lớn, có mấy cái bậc than dẫn đến một cái bệ đá cổ. Trên bệ đá cổ kia lại có một cái quan tài đặt ngay chính giữa.

Trong đầu mọi người đều lóe lên một ý nghĩ ' Quan tài này chính là của Cửu Vỹ Hồ ly.'.

Bốn người thân trọng tiến lại gần, dùng đèn pin soi cổ quan tài này. Cổ quan tài được làm bằng một loại đá màu đỏ nguyên khối, kích thước không to lắm, dài độ hơn một mét, bề ngang chỉ hơn ba mươi centimet. Trên quan tài, trạm khắc những hoa văn nổi lên nhìn khá đẹp mắt, nhìn một hồi lâu cả đám mới nhận ra hoa văn trên đó đang kể về một câu chuyện.

Câu chuyện này lại quen thuộc vô cùng, chính là câu chuyện của Thạch trưởng thôn đã kể, nhưng câu chuyện của lão chỉ là một nữa trước, một nữa sau của câu chuyện liền nằm trên cổ quan tài này.

Năm đó một con cáo đã bắt đi con cháu của những người đã cầu nguyện với con Bạch Hồ để thừa hưởng vinh hoa phú quý.

Sau khi bị bắt đi, những con Hồ Ly ép họ uống vào thủy ngân sau xậy dựng những căn phòng treo lên để linh hồn của họ đi theo sau con Bạch Hồ làm nô lệ suốt đời. Một căn phòng chính là một gia đình.

Về phần lý do tại sao lại phải uống thủy thì có lẽ để tránh cho xác chết bị những con dòi bọ ăn mất. Nhưng nếu như nói theo lý thuyết này thì chẳng lẽ, tòa lăng mộ này lại được những con Hồ Ly kia xây dựng hay sao.

Đám người ai cũng muốn mở ra xem xét bên trong liệu có phải là con Cửu Vỹ Hồ, hay nói cách khác chính là con Bạch Hồ trong miệng Thạch trưởng thôn nói.

Ivanikov định tiến lên mở nắp quan tài thì bị Nanno ngăn cản lại.

"Chúng ta là đang muốn thoát khỏi đây, cậu cũng đừng đi tìm thêm phiền phức nữa. Nếu như chủ mộ tức giận thì coi như xong." Nanno nói.

Ivanikov hơi dừng lại :" Đây chỉ là xác chết của con Hồ Ly mà thôi, không có gì đáng sợ. Nếu nó còn sống thì tôi có thể coi trọng nó mấy phần giống như con Hồ Ly mê hồn kia, còn nếu như chết rồi thì quên đi thôi." Nói đoạn, cậu liền muốn đẩy cái nắp quan tài sang một bên ý đồ nhìn xem bên trong chứa thứ gì.

Đúng lúc này, từ đằng xa hướng nam, bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập tiến tới, nhưng tiếng bước chân này lại có vẻ là lạ.

Cảm giác giống như có người đang nhảy lò cò hơn là chạy.

Lý Triều Càn lia cái đèn pin sang chỗ phát ra tiếng chân. uỳnh uỵnh...uỳnh uỵnh âm thanh càng ngày càng gần. Đám người cũng trở nên căng thẳng.

Ngay khi âm thanh đến nơi thì bỗng đèn pin vụt tắt. Mọi thứ lao vào tối đen mờ mịt.

Cái đèn pin kia tựa hồ đã hết pin, Lý Triều Càn điên cuồng đập cái đèn nhưng nó vẫn nhất quyết không sáng lên. Lúc này âm thanh đã không còn phát ra nữa, đơn giản là vì chủ nhân của âm thanh đang ở ngay cạnh...đám người.

Nanno sửng sốt triệu hồi ra một ngọn lửa, ngọn lửa này lại khác với những cái trước, nó lờ mờ, nhỏ bé,thê lương, cứ như sẽ vụt tắt bất cứ lúc nào vậy. Có thể thấy được Nanno đã đạt tới giới hạn, cô hiện tại đang mệt mỏi vô cùng.

Nhờ vào ánh sáng của ngọn lửa đám người có thể nhìn thấy được thứ gì đã tạo ra âm thanh kia.

Qua ánh sáng lờ mờ, phía trước mặt cả bọn lại là một cái bóng của con người.

Một chân cao, chân thấp. Chân thấp thậm chí còn lơ lững trên không trung nữa, đó chính là lý do mà âm thanh phất ra như tiếng người đang nhảy lò cò.

Bóng người đứng đó nhìn chằm chằm vào cả bọn, không nói một lời nào nhưng lại có hơi thở đều đặn, có thể biết điều đó qua việc ngực của đối phương đang chập chùng liên tục.

Đám người đang vô cùng kinh hãi, kiềm chế nỗi sợ để mở mắt nhìn xem trước mặt là thứ đồ gì.

Nanno có gắng vận sức để ngọn lửa cháy sáng hơn, đám người cuối cùng nhìn thấy được khuôn mặt của đối phương. Ai cũng không thể kìm nổi sự thất kinh hoảng sợ.

Đứng trước mặt mọi người bây giờ đây lại chính là con Lang Bái lúc trước.

Bạn đang đọc Nhân Sinh Trường Ký. sáng tác bởi thedeathneverdie

Truyện Nhân Sinh Trường Ký. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thedeathneverdie
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.