Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khám Nhà Tịch Thu Đồ.

Tiểu thuyết gốc · 1980 chữ

Mọi người cũng không có định thông báo Cấm Vệ Quân, ai cũng là người có ngạo khí. Trải qua một lần tập kích để mọi người trong lòng khó chịu vô cùng.

Lần này phải bắt được tên áo đen để hả giận.

Nanno tiến lại gần vũng máu mà hung thủ để lại, vẻ mặt ẩn ẩn phấn khích. Nguyễn Duy trong lòng không khỏi run lên.

'Vu Sư đều là cái đức hạnh này sao.'

Rất nhanh Nanno lấy ra một chút máu, tô tô vẽ vẽ cái gì trên sàn một chút. Rồi lẩm bẩm cái gì ngôn ngữ nghe không hiểu.

Bỗng nhiên hình vẽ trên sàn được Nanno vẽ khi nãy sáng lên, hai con ngươi của nàng trợn trắng lên, mép miệng hơi vểnh. Nguyễn Duy đám người mồ hôi lạnh khắp người.

'Mẹ ơi, không thể ít đáng sợ hơn một chút sao, ta cảm khác như mình đang coi phim kinh dị.'

Không bao lâu sau, Nanno trở lại trạng thái bình thường.

"Hung thủ đi về phía đông bắc, trong một tiểu khu tên An Lạc."

"Ta biết nơi này, cách đây không xa." Lý Triều Càn nói.

"Biết là tốt, vậy liền lên đường đi." Ivaniov không thể chờ đợi bắt lấy cái thằng vô lại kia.

Rất nhanh, đám người đi khỏi hoàng cung. Với thân phận là Thái Tử đi ra hoàng cung cũng không có cái gì trở ngại. Người ta chỉ nghĩ là đám vương công quý tộc đi chơi đùa một chút.

Chiếc xe đen bóng lao nhanh trên đường phố buổi đêm. Cũng không có cảnh sát bắt tốc độ vì biển số chiếc xe này là của Hoàng Gia không có người đui mù nào dám chọc vào.

Không được bao lâu đám người đã tới nơi.

Đứng trước biệt thự.

"Phải là nhà này chứ ?" Lý Triều Càn hỏi một lần nữa.

"Sẽ không sai." Nanno nói.

"Được rồi, cũng không cần gõ cửa. Trực tiếp xông vào."

Đám người nhanh nhẹn vào trong biệt thự, Đèn không mở sáng, khung cảnh có chút mờ mịt.

Nguyễn Duy từ trong túi rút ra thanh kiếm của mình, thanh kiếm mà Nhị Hoàng Tử lấy từ chỗ Đại Hoàng Tử tặng cho cậu.

"Ngươi không phải tu quyền pháp sao." Lý Triều Càn hồ nghi hỏi một chút.

"Ta chính là tu quyền pháp." Nguyễn Duy trả lời, thận trọng nhìn xung quanh.

"Vậy ngươi không tu kiếm, mang kiếm theo làm cái gì."

"Ai nói ta không tu kiếm ?"

Lý Triều Càn ngẩn một hồi. Nhìn Nguyễn Duy bằng ánh mắt 'Ngươi mẹ nó đùa ta đây.'

Nguyễn Duy cũng không quan tâm y.

"Mọi người đến đây, ta tìm thấy đồ vật." Nanno lên tiếng.

Đám người chạy đến, là một bộ y phục màu đen còn có vết máu chưa nhạt. Cũng mới xuất hiện thôi.

"Đây đúng là sào huyệt của hắn rồi. Nhưng mà đối phương đã chạy mất." Lý Triều Càn phân tích.

"Còn mẹ nó, lại để hắn chạy." Ivanikov hỏa tính bốc lên.

Nanno cũng im lặng.

"Có thể một lần nữa dò tìm hắn sao." Nguyễn Duy quay sang hỏi Nanno.

"Không thể, hắn đã thay đồ và cấm máu. Truy tung rất khó." Nanno chỉ về phía băng gạt vương vãi trên sàn.

"Chúng ta hãy lục soát xung quanh xem, biết đâu hắn để lại thứ đồ gì thì sao." Nguyễn Duy lên tiếng đề nghị.

Thời gian đám người đuổi theo cũng rất sát, có lẽ hung thủ không có thời gian chuẩn bị cái gì.

Đám người chia nhau ra tìm một lần nữa.

Ivanikov tìm cùng với Nguyễn Duy, thấy thanh kiếm bên người cậu cũng nghi hoặc. Nhưng lại không hỏi cái gì, Y có lẽ đang nghĩ cách bắt lại cái thằng vô lại kia.

Rất nhanh, Lý Triều Càn giọng nói vang lên.

"Mọi người, nhanh lên tầng hai ta phát hiện một thứ."

Đám người tập trung trong một căn phòng. Trên tay Lý Thừa Càn nắm lấy, 1 cái bản đồ và một bức vẽ.

Nguyễn Duy hồ nghi lại gần nhìn thử. Sắc mặt cậu trở nên vô cùng khó coi.

Cầm lên bức vẽ, nói.

"Mọi người, con Hồ Ly này cùng con Hồ Ly ta nói lúc nãy rất giống nhau."

Trên bức vẽ là một hình người đầu Hồ Ly, đỉnh lấy vương miện được con người cúng bái lấy. Khuôn mặt của nó được khắc họa vô cùng trân thực, lộ ra vẻ nham hiểm, tà ác vô cùng.

Mọi người trong căn phòng sởn gai óc lên. Trùng hợp như vậy sao, vừa mới nói liền tìm thấy.

Chuyện này có chút quỷ dị, mọi người nhớ đến Nguyễn Duy lời nói. 'Chúng ta bị gạt bởi một con Hồ Ly.'. Cái này chính là thiên cơ sao.

"Chẳng lẽ cái tổ chức này thờ phụng Hồ Ly ?" Lý Triều Càn lên tiếng.

"Mọi người nhìn xem." Nanno chỉ lên tấm bản đồ. Một chỗ được đánh dấu X đỏ.

"Ở đây là đâu,"Ivanikov hỏi.

"Tây An Lĩnh." Lý triều Càn nói ngiêm trọng.

"Đây là một cánh rừng rộng lớn ở phía tây Hạ Hoa."

"Làm sao ngươi biết đây là Tây An Lĩnh." Nguyễn Duy hỏi.

Lý Triều Càn hồ nghi một chút nói : "Ta đã từng đến chỗ này săn bắn, có chút quen thuộc."

Mọi người càng nghĩ càng nghi hoặc, mới xem thiên tượng, bị tập kích, sau đó tới tấm bản đồ cùng bức họa. Mọi chuyện diễn ra quá mức kỳ dị.

Bất tri bất giác mọi ánh mắt đổ dồn lên Nanno.

"Nhìn cái gì nha, ta cũng không biết mấy cái này. Không phải Vu Sư liền phải rành mấy cái đồ chơi này." Nanno biểu thị mấy việc quỷ này không liên quan đến nàng mẩy may.

Được rồi mọi người chỉ cảm thấy phong cách này có chút giống Vu Sử thường làm thôi. Dù gì thì màn khi nãy cũng hù dọa cả đám.

"Mọi người, ta có ý này. Chi bằng chúng ta đến nơi này xem có chuyện gì xảy ra, Là phúc là họa thì đến đó ắt sẽ biết thôi." Lý Triều Càn.

"Phải phải, chúng ta đến đó bắt tặc nhân đi." Ivanikov gật đầu lia lịa.

"Này, này các ngươi quên Nguyễn Duy nói gì rồi sao. Cái con Hồ Ly này có tà đó." Nanno trầm giọng nói.

'Còn có thể tà bằng ngươi sao ?' Mọi người trong lòng xấu bụng một cái.

Nhìn mọi người ánh mắt, Nanno có chút ngượng ngùng.

"Nguyễn Duy nói cái gì đi chứ."

"Ta cũng cảm thấy việc này có chút không bình thường. Con Hồ Ly này cũng con ác Hồ ta thấy rất giống. Không thể khinh thường."

Nanno nghe vậy an lòng lại một chút.

Lý Triều Càn và Ivanikov hơi thất vọng chút.

"Nhưng mà ta cũng muốn đi xem thử cái này rốt cuộc là chuyện quỷ gì xảy ra. Ta càng tin tưởng là mấy tên côn đồ này giả thần giả quỷ đi."

Nhưng câu sau lại khuyến cho hai người không khỏi sáng lên. Tốt lắm huynh đệ, nói lời này mới phải nha.

Đùa cái gì, lâu lâu mới được đi ra khỏi cung, còn gặp chuyện thú vị như thế này. Không đi tìm hiểu một phen có chút xấu mặt người xuyên việt nha.

"Các ngươi, các ngươi... Muốn chết sao, muốn bị con ác Hồ kia hố đến chết à."

Đám người ánh mắt nhìn vẻ phía Nanno khiến nàng có chút e dè.

"Nanno nữ sĩ, muốn tham gia sao. Dù gì Nguyễn Duy thấy tới 4 người bị giam lận nha." Ivanikov trêu một cái.

"Ngươi.... Được. Ai sợ ai."

"Tốt. Ngày mai chúng ta liền xuất phát đến Tây An Lĩnh điều tra thực hư. Đào ra cái người áo đen phía sau tổ chức." Lý Triều Càn hưng phấn nói.

Người Võ Sĩ phong hệ lôi hành, nói liền làm. Chọn ngày chi bằng đụng ngày.

Cả đám cũng không có ý kiến, cái việc này mặc dù quỷ dị nhưng cũng rất kích thích người chơi.

"Được, ngày mai chúng ta sẽ lấy lý do đi ra ngoài săn và sẽ đến Tây An lĩnh xem xem. Mọi người về chuẩn bị, chuyến đi này cũng sẽ không dễ dàng đâu."

"Chuyện này cần nói với Cấm Vệ sao ?"

"Không cần, nếu như nói sợ rằng họ sẽ lật tung Tây An lĩnh lên mất. Dù gì họ cũng để người lén vào Hoàng Cung mà." Ivanikov hỏi.

"Được rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát."

"Được."

.....

Điện Hạ, ngài vừa mới đi đâu về vậy." Lê Quang Diêu hỏi Nguyễn Duy.

"Không có việc gì, ta cùng Lý Thái Tử đi ra ngoại dạo chơi một chút thôi. Còn có, Công Tước Ivanikov và Công Chúa Nanno nữa."

Lê Quang Diêu ồ lên một tiếng. Những người trẻ tuổi này làm sao lại tụ hợp lại với nhau ?. Dù nghi vấn ông cũng không hỏi, Tuổi trẻ hoàng tộc các nước gặp nhau xả giao cũng không có gì xấu.

"Điện Hạ, ở buổi tiệc ta nghe được một thông tin. Hoàng Đế Hạ Hoa dường như xuất lĩnh Cấm Vệ đi làm việc gì đó. Nên chỉ có thủ tướng ở đây đón tiếp các phái đoàn."

"Hửm ? Việc gì mà cần phải có Hoàng Đế tự mình xuất trinh ? "

"Cái này, ta liền không biết được. Chắc hẳn là việc gì rất quan trọng."

'Dẫn Cấm Vệ đi ? vì lý do này mà người kia mới có thể lẻn vào Hoàng Cung sao.'

"Đã có bao nhiêu nước đến Hạ Hoa rồi."

"Điện Hạ, đã có 5 nước đến. Đều là đồng minh quan trọng của Hạ Hoa."

"Ồ, vậy thì ta biết rồi. Đến để bàn bạc chiến lược trước sao."

"Cũng không phải, chủ yếu để xem thái độ các nước. Đánh vẫn là hòa, tất nhiên dù không nói nhưng chúng ta vẫn mong là bọn họ đánh nhau."

Nguyễn Duy cũng đáp lại vấn đề này của Quang Diêu.

"Đúng rồi, ngày mai ta sẽ cùng với bọn người Thái Tử đi săn bắn. Có cả công chúa Xiêm và công tước Nga."

Lê Quang Diêu kinh ngạc."Đi săn bắn, với Thái Tử Hạ Hoa, liệu có an toàn sao.?"

"Không cần lo lắng, ngài thủ tướng. Hạ Hoa cũng sẽ không làm gì chúng ta, họ sẽ không ngu ngốc đến mức thách thức 3 nước đồng minh của mình."

Lê Quang Diêu nghĩ cũng phải. Nhưng trong lòng lại có một chút bất an không hiểu thấu.

"Điện Hạ, chuyến đi này lấy an toàn làm đầu. Ngài mà có mệnh hệ gì thì e sợ máu sẽ thành sông."

"Ngài nói quá lời rồi, ngài thủ tướng." Nguyễn Duy cười cười không coi là thật.

Nhưng cậu không biết độ quan trọng của mình, là một hoàng tử hơn nữa còn là một siêu cấp thiên tài. Nếu thật có mệnh hệ gì thì thật vị kia Thiết Thủ Quân sẽ không để yên. Sẽ phải có người tiếp lấy lửa giận của y.

"Điện Hạ, xin hãy nhớ những gì ta nói. Bây giờ là thời khắc nhảy cảm, không thể để tuột xích."

"Ta biết rồi, ngài thủ tướng. Chỉ là buổi đi săn không cần lo lắng quá."

Lê Quang Diêu cũng nghĩ là mình có chút lo xa.

"Được rồi, Điện Hạ, ngài nghỉ ngơi ta lui xuống trước."

Nguyễn Duy gật đầu biểu thị đồng ý. Cậu cũng cần chuẩn bị cho ngày mai nữa.

Bạn đang đọc Nhân Sinh Trường Ký. sáng tác bởi thedeathneverdie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thedeathneverdie
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.