Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chọn Công Pháp.

Tiểu thuyết gốc · 1876 chữ

Hà lão đi, Nguyễn Duy cũng không cố kỵ. Liền đi đến những giá sách mà y đã chỉ khi nãy, trên giá có những sách cổ và cả sách hiện đại. Để chung lẫn lộn với nhau làm người chủ nghĩa hoàn hảo có chút cay mắt.

'Nhất kiếm Giang' là quyển sách cổ đang nằm trên tay của Nguyễn Duy. Công pháp này chỉ có một kiếm, kiếm ra tất thấy máu, nếu kiếm ra địch nhân không chết thì tất nhiên...lại thêm một kiếm nữa. Không thể ngồi chờ chết, kiếm này như là một con sông, dứt khoát, lưu loát không chần chừ.

Nguyễn Duy quyết định lấy nó một cái.

Nguyễn Duy tiếp tục dạo bước đi. Lại thấy một bản công pháp.

'Trảm Thiên Kiếm Đế' Vừa nhìn vào tên Nguyễn Duy suy nghĩ đầu tiên đó là, thằng vô lại nào đặt tên bá đạo như vậy. Ngươi là Long Ngạo Thiên sao ?.

Dù nói như vậy nhưng kiếm này cũng không thể coi thường, Kiếm này cương mãnh bá đạo, xem tưởng chừng như là dành cho đao chứ không phải kiếm. Nhưng nó cũng chứa huyền diệu thâm ảo, vận vị đầy đủ, là một cái hảo công pháp nếu như không nhắc đến tên của nó.

Xem xem cũng không có cái gì khiến Nguyễn Duy động tâm, vì đồ tốt không nằm ở chỗ này. Khẳng định là còn một nơi lưu trữ khác.

Dứt khoát liền không để ý nữa, Nguyễn Duy bước ra khỏi Kinh Khố.

"Điện Hạ đã chọn tốt rồi sao ?" Trần Minh Cẩn hỏi.

"2 cuốn. Một cái 'Nhất Kiếm Giang' một cái....' Trảm Thiên Kiếm Đế." Con mẹ nó tên công pháp đọc liền ngượng miệng như vậy.

"Ồ, Điện Hạ chọn không sai, 2 cuốn này đã lâu không ai luyện. Có lẽ là duyên phận đi." Hà lão nói.

'Duyên phận mẹ gì, cái đầu nghe còn được, cái sau rõ ràng là không ai muốn lấy. Nghe tên đã muốn chửi thề.'

"Được rồi nếu Điện Hạ đã chọn xong thì cũng nên trở về tu luyện, ta liền có việc bận đi trước." Trần Minh Cẩn liền trượt, không muốn ở lâu. Sợ cái thằng vô lại này lại học xong trong giây lát thì có lẽ là hộc máu chết. Chạy để bảo mệnh nha.

"Điện Hạ, lão nô liền cáo từ." Nói đoạn Hà lão liền bước vào Kinh Khố. Chuyện của Nguyễn Duy y đã nghe từ Trần Minh Cẩn. Lão đã già không chịu nổi kích thích thế nên liền trượt cho nhanh.

Nguyễn Duy lúc nãy mộng bức. Ta đã làm cái gì nha.

Cậu nhìn xuống trên tay cuốn công pháp. Khẳng định là người, cái thằng vô lại. Ai lại có thể đặt tên vậy, nhìn xem người khác nhìn ta như thằng bệnh.

Hậm hực đi về phòng, Nguyễn Duy lấy ra hai cuốn công pháp khi nãy.

'Đầu tiên nên học ' Nhất Kiếm Giang' còn về 'Trảm Thiên Kiếm Đế' vẫn là để đó trước đi.'

'Hệ thống ta muốn mua lĩnh ngộ sách, hiện tại ta có bao nhiêu danh vọng ?.'

'Hiện tại ký chủ có 15.000 Danh vọng.'

'Nhiều như vậy ?'

'Nhiều. Không muốn nghĩ nhiều, vẫn còn nghèo lắm. Mua một bản công pháp hạ phẩm vẫn là còn thiếu lắm đâu.'

'15.000 vẫn còn thiếu, người đùa ta sao ?'

'Hệ thông không dối gạt ký chủ lý do. Muốn mua thì cần ít nhất 20.000 đâu.'

'Nhiều như vậy, ngươi mẹ nó là cái gian thương à.'

'Đừng coi là nhiều, hệ thống xuất phẩm chỉ là hàng tinh chất. Tiền cũng không mua được, đề nghị ký chủ tỏ lòng biết ơn.'

'Ta như vậy nghèo sao ?...'

'Rất nghèo.'

Nguyễn Duy buồn bực, mẹ nó cái này giang thương hệ thống. Có ngày đập chết hắn.

'Ta muốn mua lĩnh ngộ sách sử học 'Nhất Kiếm Giang'.

'Đinh ký chủ xác định muốn mua hàng.?'

'Mua.'

Một cuốn bí tịch xuất hiện trên tay của Nguyễn Duy. 'Sơ Cấp Lĩnh Ngộ sách'.

Sau khi sử dụng lần nữa một luồn tri thức lọt vào đầu Nguyễn Duy, Cảm giác vẫn là như vậy thư thái...

Một hồi lâu, Nguyễn Duy sắc mặt âm trầm đáng sợ.

'Hệ thống, con mẹ nó ngươi bước ra đây. Ta làm sao vẫn chưa lĩnh ngộ được 'Nhất Kiếm Giang' ?'

'Tại vì ký chủ là một tền đần độn.'

'...CON MẸ NHÀ NGƯƠI.'

'Aizz, sao ta lại có người ký chủ ngu như vậy nha. 'Nhất Kiếm Giang' là cái trung phẩm võ học ngươi lấy sơ cấp lĩnh ngộ sách thì làm sao lĩnh ngộ đây.?'

'Trung phẩm võ học, tại sao ta lại không biết ?'

'Tại vì người là một tên đần. Lật bìa sau xem xem có ghi rõ ràng.'

Nguyễn Duy liền lật sang bìa sau.

'Trung Phẩm.' Hai chữ này hiện lên.

'Con mẹ nó sao ngươi không nói ta từ trước.'

'Ta nói ngươi sẽ mua sơ cấp lĩnh ngộ sách sao.'

'...'

'Ngươi cái này gian thương, ta giết ngươi.' Nguyễn Duy tự đấm vào ngực mình như một tên điên.

'Đấm đi, đấm hay lắm.'

Cũng không để cho hệ thống chiếm tiện nghi, người đau thế nhưng là hắn. Không đấm nữa.

'Cẩu tặc, có cách nào lĩnh ngộ nó.'

'Đơn giản, liền mua trung cấp lĩnh ngộ sách thôi.'

'Bao nhiêu danh vọng. ?'

'10.000 danh vọng.'

'Cũng còn được, không đến nỗi mắc quá.'

'Nhắc nhở nhẹ, Lĩnh ngộ sách chỉ giúp ký chủ đem võ công đến nhập môn còn con đường phía sau phải dựa vào chính ký chủ.'

'Cái gì, còn có việc này ?'

'Làm sao, nghĩ không cần tu luyện liền vô địch thiên hạ à. Haha nghĩ hay lắm.'

'...' Đúng thật là Nguyễn Duy có suy nghĩ như vậy, tiêu tiền thành tiên nha. Thống khoái vô cùng.

'Được rồi liền mua trung phẩm lĩnh ngộ sách đi.' Nghĩ nghĩ Nguyễn Duy vẫn bực bội bị hệ thống hố 2.000 điểm danh vọng.

'Đinh ! hàng đã chuyển, mời ký chủ tự nhận hàng.'

Một lần nữa Nguyễn Duy sử dụng sách lĩnh ngộ, không thể không nói trung cấp sử dụng thoải mái hơn sơ cấp nhiều lắm.

Sau khi tĩnh tọa 3 tiếng đồng hồ, Nguyễn Duy rốt cuộc thành công học tập 'Nhất Kiếm Giang'.

Kiếm pháp này chỉ có 3 chữ : Nhanh, Mạnh, Chuẩn. Nhất kiếm sát nhất nhân.

Mặc dù chỉ mới nhập môn cấp bậc nhưng Nguyễn Duy cũng thấy được cái này kiếm pháp cao siêu.

Nhìn tài khoản còn lại 3.000 danh vọng điểm, Nguyễn Duy vứt bỏ suy nghĩ đi học tập 'Trảm Thiên Kiếm Đế'. Quá nghèo khiến tư duy ta bị gò ép.

...

Ở một nơi khác, Một người trẻ tuổi mặc quần áo sang trọng cầm trên tay một cuốn sách cũ kỹ.

"Ngươi nói là đây là đồ vật của Mô Kim Hiệu Úy ?" Người trẻ tuổi lên tiếng.

"Phải, đây chính là Mô Kim Hiệu Úy truyền thừa. Người có nó sẽ cho thành hắn truyền nhân, sau này đi cướp mộ, lấy báu vật thì còn sợ gì không có vinh hoa phú quý."

"Thế nhưng đồ vật này là của người ah, người mới là Mô Kim Hiệu Úy truyền nhân ah."

"Cái này cũng không cầu kỳ thế chỉ cần ngươi bỏ đủ giá tiền, thân phận truyền nhân này liền cho ngươi."

Người trẻ tuổi nhìn lên cuốn sách cùng với một cái la bàn phức tạp. Làm một cái la bàn phong thủy.

Trầm ngâm một chút, người trẻ tuổi nói : "Bao nhiêu.?"

"Không nhiều, không nhiều. Ta liền lấy giá hữu nghị với người, 1 vạn hoàng kim. Thế nào ?"

"Được." Nam tử cũng dứt khoát.

"Tốt, tốt. Bây giờ ngươi là Mô Kim Hiệu Úy truyền nhân, chúc ngươi may mắn. Người trẻ tuổi."

"Ta không cần may mắn."

Người kia cười ha hả, sau khi nhận được tiền cũng nhanh chóng rời đi.

"Mô Kim hiệu Úy ? Một cái tên cổ xưa ah." Người trẻ tuổi cầm lên chiếc la bàn. Kích hoạt cơ quan một cái, nó xuất hiện hai cái vòng đan xen vào nhau và quay liên tục. Từng hạt bụt nhỏ rơi ra trong quá trình quay, có thể thấy được cái này có niên đại rất lâu.

Nhìn không hiểu cái la bàn, người trẻ tuổi liền đưa mắt nhìn sang cuốn sách cũ kia.

'Phong Thủy Đại Đồ Thư.' cầm lên nó chỉ thấy từng cái âm dương địa đồ, từng cái cơ quan động quật viết chi chít lên từng trang sách.

"Thú vị, thú vị thật."

Người trẻ tuổi cười thật lớn thể hiện sự phấn khích.

....

Mấy ngày này Nguyễn Duy trôi qua cũng tương đối tưới nhuần, sáng luyện công chiều vào thư viện võ công tĩnh tiến mỗi ngày.

Một ngày này, Nguyễn Duy gặp được một người đặc biệt. Người được gọi là Nhị Hoàng Tử, anh trai của Nguyễn Duy.

Nguyễn Vinh năm nay 21 tuổi, học sinh năm 3 của Kinh Đô Vũ Đại. Tuy không ở xa nhà nhưng lại không mấy khi về. Hôm nay cũng bởi vì Phụ Hoàng cần gặp nên mới về hoàng cung 1 chuyến.

Còn vì cái gì Nguyễn Vân muốn gặp y trực tiếp thì cậu không biết, chắc có gì quan trọng nếu không cũng sẽ nói qua điện thoại. Ai cũng bận hơi đâu di chuyển này kia.

Nguyễn Vinh vỗ vai cậu. Một người trẻ tuổi nhẹ nhàng, cao nhưng cân đối khuôn mặt thanh tú cùng ánh mắt lanh lợi.

"Nhóc con, vẫn được, bây giờ mà lại trở thành võ sĩ không tệ, không tệ.".

"Cảm ơn Hoàng Huynh."

"Haha, tốt. Có quà cho ngươi." Nguyễn Vinh lấy ra một thanh kiếm lỗng lẫy.

"Cái này là ta lấy từ chỗ Đại ca, cho ngươi."

Nguyễn Duy mộng bức. Lấy từ chỗ Đại Ca ? không lẽ nói là Đại Hoàng tử ?. Ngươi lấy của người ta sau đó đem cho ta ?

"Không có việc gì, hắn cũng không sử dụng. Ta thừa cơ hắn không ở quân bộ vào thó một cái. Cứ việc sài anh đây bao lấy."

Bây giờ Nguyễn Duy cũng đã hiểu câu nói, mượn hoa hiến phật. Mẹ nó rõ ràng của người ta mà làm như của mình giống như.

Bất quá ta thích. Nói gì thì thanh kiếm này cũng rất đẹp mắt, hơn nữa vật của Đại Hoàng Tử chắc cũng không kém đi nơi nào.

"Cảm ơn Hoàng Huynh."

"Không có gì, không có gì. Cố gắng tu luyện cho tốt." Nguyễn Vinh cười ha hả.

Nói chuyện phiếm một đoạn, Nguyễn Vinh cũng rời đi. Là một người bận công việc.

Ấn tượng đối với vị này Hoàng Huynh cũng không tệ lắm. Chỉ trừ việc thó đồ cái trò này.

Người cũng đi, Nguyễn Duy bây giờ muốn đi thử kiếm cũng không quan tâm nữa vị huynh trưởng kia.

Bạn đang đọc Nhân Sinh Trường Ký. sáng tác bởi thedeathneverdie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thedeathneverdie
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.