Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồn đãi vớ vấn

Phiên bản Dịch · 936 chữ

Tô Dư khẽ nheo mắt lại, hít sâu một hơi rồi nắm chặt tờ giấy ghi chép trên tay.

Cô dừng lại quay đầu nhìn Viên Tương Loan, sự chán ghét và bất mãn trong mắt cô đã lên đến cực hạn.

Amy ở bên cảm thấy lo lắng không thể giải thích được, hơi cau mày, thiếu phu nhân sẽ không động thủ đánh cô Viên chứ? "Người phụ nữ xấu! Đừng có bắt nạt mẹ ta!" Tô Dư chưa kịp lên tiếng, Tiểu Nam Thành đã lao đến trước mặt cô, dùng sức đẩy mạnh.

Tô Dư nhất thời không để ý, dưới chân nhất thời một lảo đảo, liên tục lùi về sau mấy bước.

Y tá đứng phía sau Tô Dư sợ tới mức lập tức vươn tay túm lấy cô, “Bác sĩ Tô, cô không sao chứ?” Nhưng trong nháy mắt Tô Dư đã toát mồ hôi lạnh.

Cô lắc đầu với y tá, “Tôi không sao, đi thôi!” Nói xong Tô Dư xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Amy nhìn thấy cảnh này rất hoảng sợ, nếu đứa con trong bụng Tô Dư có chuyện gì xảy ra thì có lẽ cô sẽ gặp xui xẻo.

Trong một lúc, ánh mắt cô nhìn mẹ con Viên Tương Loan không khỏi thay đổi, điều này là do mẹ dạy sao? Hay ý tưởng của chính đứa trẻ? Viên Tương Loan hiển nhiên cũng sợ hãi trước sự thay đổi này.

Cô ta lo lắng một hồi, giơ tay tát cho Tiểu Nam Thành một cái rồi mặt mày ủ rũ mắng: "Viên Nam Thành, ai bảo con động thủ với dì Tô? Lúc ở nhà mẹ dạy như thế nào?"

Tiểu Nam Thành ngay lập tức bị dọa bởi cái tát này, "Oa" một tiếng khóc lớn.

Viên Tương Loan mắt đỏ hoe, rưng rưng cô ôm chặt lấy Tiểu Nam Thành, giọng nói nghẹn ngào và thống khổ: "Mẹ xin lỗi! Con à, mẹ có lỗi với con! Tất cả đều là lỗi của mẹ ..."

Tiểu Nam Thành khóc rất thương tâm, nó không hiểu tại sao nó đã giúp mẹ nó mà mẹ nó vẫn đánh nó? Amy khẽ cau mày, cô cũng không đành lòng.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cảm thấy Viên Tương Loan này là tự làm tự chịu, bất quá cô là thư ký riêng của Hoắc tổng, cô sẽ không làm bất cứ việc gì Hoắc tổng không yêu cầu, hơn nữa những việc khác cô không quản được.

"Cô Viên, chúng ta đi thôi!"

Viên Tương Loan chậm rãi đứng dậy, khóe mắt ngấn lệ, "Tôi xin lỗi! Cô Amy, để cô chê cười rồi, tôi, tôi không nghĩ Nam Thành sẽ động thủ với chị Tô. Nếu tôi biết. ... "

Amy nghiêng người thu dọn hành lý, cười ngắt lời cô, “Chúng ta trước tiên xuất viện đi!” Viên Tương Loan sửng sốt một chút, “Được, được, chúng ta xuất viện trước.”

Cô bế Tiểu Nam Thành theo Amy ra khỏi phòng.

Nhưng mà, khi Viên Tương Tư đi tới cửa, cô ta dừng một chút, quay đầu liếc nhìn lại, khóe miệng hơi nhếch lên, một tia giễu cợt khó phát hiện.

Tô Dư bước ra khỏi phòng tự nhiên không biết Viên Tương Loan đã tát Tiểu Nam Thành, sau khi cô kiểm tra phòng thì bắt đầu tiếp nhận bệnh nhân, Tô Dư hiện đang ở phòng cấp cứu, khối lượng công việc mỗi ngày rất lớn.

"Tiểu bằng hữu, con khó chịu chỗ nào? Nói với dì, được không?" Cậu nhóc chín tuổi trước mặt chính là đứa trẻ thứ mười lăm mà hôm nay Tô Dư đã khám, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi.

"Đau bụng, đau, đau quá ..." Đứa nhỏ cố chấp không dám để cho chính mình khóc lên.

Tô Dư nhíu mày, vội vàng kiểm tra sơ bộ, lại nhìn cha của đứa trẻ, hỏi vài câu liên quan đến triệu chứng, trước khi nói chắc chắn: “Chắc là viêm ruột thừa cấp tính, tôi sẽ cho người đưa cậu bé đi chụp phim trước! "

Cuối cùng, cô lấy ra một cây kẹo mút. "Tiểu bằng hữu, đây là kẹo que dì thưởng cho con,con rất kiên cường."

Cha của đứa trẻ liên tục cảm ơn cô, mang theo đứa trẻ ra ngoài.

Sau khi khám hơn chục bệnh nhân, Tô Dư dựa lưng vào ghế mệt mỏi đưa tay xoa xoa thái dương. May mắn thay, đã gần đến giờ tan sở.

Cô thở ra một hơi dài, nghỉ ngơi một lúc, đứng dậy đi ra ngoài.

"Tôi thực sự không ngờ ngày thường nhìn bác sĩ Tô không hiện sơn bất lộ thủy, tâm địa cũng hiền lành, nhưng cư nhiên làm tiểu Tam chen chân vào hôn nhân người khác, các ngươi không biết, vợ của người ta đã có con năm sáu tuổi."

"Có đúng không? Cô nói bác sĩ Tô là tình nhân, sao tôi lại cho rằng chuyện này không đáng tin? Bác sĩ Tô lớn lên xinh đẹp, tính tình tốt. Sao lại có thể làm ra chuyện như vậy!"

"Tôi có thể nói dối cô sao? Để tôi nói cho cô biết, đứa trẻ mới xuất viện sáng nay. Hình như đứa trẻ đã đẩy bác sĩ Tô, mẹ đứa trẻ liền tát cậu ta một cái, điểu này nói lên cái gì?"

"Nói lên cái gì?" "Nói rõ tiểu tam lợi hại, vợ lớn sợ tiểu tam tố cáo." "Suỵt! Đừng nói nữa, bác sĩ Tô đến rồi."

...

Bạn đang đọc Vợ Trước Rất Ngang Tàng của Thu Ý Muộn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.