Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có người muốn gặp ngươi.

Phiên bản Dịch · 1447 chữ

Âu Dương Vũ khẩn trương đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, có thể tu bổ thành công hay không, thì phải xem nó có thể vượt qua được sự thiêu đốt của Hắc Viêm hay không. Nếu như không chịu nổi bị Hắc Viêm đốt cháy, thì cuộc đời này vô vọng rồi, đành phải vĩnh biệt nó, nếu tiếp nhận được, Tàng Phong sẽ trở thành bội kiếm năm đó Âu Dương Tử.

Hắc Viêm của Hắc Phượng hiện giờ mạnh hơn trước kia, bởi vì thời điểm nó trọng sinh có hấp thu tám giọt Hỏa Phượng Chi Huyết, sau đó lại thôn phệ Địa Tâm Băng Diễm, bản thân nó có Bất Diệt Tà Hỏa, dù là loại nào cũng là thiên địa kỳ hỏa, ba loại tập trung một chỗ, uy lực tăng lên rất nhiều.

Tàng Phong kêu ông ông, Hắc Viêm phun ra nuốt vào, nhiệt độ xung quanh tăng lên rất nhiều.

Bỗng nhiên, một một tiếng loong coong truyền tới, vang vọng thiên địa.

Tàng Phong run rẩy kịch liệt, đang từ giãy giụa trong miệng Hắc Phượng, bay thẳng lên trời, phát ra một đạo hào quang.

Thân thể Âu Dương Vũ cũng phóng lên trời, đuổi theo sát Tàng Phong.

Đường Phong ngẩn đầu, nhìn lên bầu trời, thấy một người một kiếm đang bay lên, tốc độ cực nhanh, không mất bao lâu đã biến thành chấm nhỏ biến mất trên không trung.

Đây là thành công sao? Đường Phong gật đầu, năm đó Tàng Phong cũng ngâm trong hàn đàm nửa tháng, lại bị Hắc Phượng đốt cháy, hiện tại tản ra uy phong mãnh liệt như thế, xem ra đã tu bổ thành công.

Không biết phẩm chất của Tàng Phong bây giờ là gì.

Một cổ kình khí từ trên không trung truyền xuống, Âu Dương Vũ cầm Tàng Phong trong tay quay trở về, từ phía trên hạ xuống, tốc độ nhanh vô cùng.

Lông tóc toàn thân Đường Phong dựng thẳng, hàn ý của Âu Dương Vũ, cộng thêm hàn ý của Tàng Phong, cả hai hợp lại làm một, làm cho nhiệt độ phương viên trăm trượng giảm xuống, giống như cương châm đâm vào người làm da thịt đau nhức.

Sau khi hạ xuống đất, thân thể Âu Dương Vũ chuyển một cái, đứng ở một bên, bày ra bộ dáng như năm xưa.

Người vui thích, Tàng Phong vui thích, trường kiếm run run, tiếng kiếm minh lại vang lên, vang vọng cả thiên địa.

Đường Phong thở ra một cái, tinh thần của Âu Dương Vũ sau khi Tàng Phong bị gãy, một mực không vui, hiện tại tu bổ thành công, thực lực lại tiến lên một tầng! Kiếm pháp của hắn hiện giờ, đại khai đại hạp, đại đạo hóa đơn giản, còn thần kỳ hơn cả lúc trước.

Nhưng đáng tiếc, hắn đã không còn là hắn năm xưa!

Thống thống khoái khoái địa thi triển kiếm pháp, Âu Dương Vũ hiện giờ, trìu mến nhìn chằm chằm vào Tàng Phong, nâng niu trong tay, thì thào một hồi, lúc này mới thu Tàng Phong lại, đi đến bên cạnh Đường Phong, nói:

- Âu Dương tạ ơn môn chủ, ân tình này suốt đời khó quên, cho dù Âu Dương phân thân toái cốt, nguyện làm khuyển mã cho môn chủ!

- Người một nhà cả, khách khí như vậy làm gì.

Đường Phong liếc hắn, mở miệng hỏi:

- Bây giờ Tàng phong có phẩm chất gì?

Năm xưa Tàng Phong vốn là Thần binh, sau đó kiếm linh bị Linh Khiếp Nhan thôn phệ, chắc chắn không còn trong phạm trù Thần binh, nhưng phản ứng vừa rồi, xem ra vẫn còn linh trí, Đường Phong không biết rốt cuộc nó thuộc phạm trù nào.

- Đúng như lần trước Âu Dương nói qua với môn chủ, Thứ Thần binh!

Âu Dương Vũ hưng phấn trả lời:

- Mặc dù không phải Thần binh, nhưng nó đã kinh qua nhiều trắc trở, lại diễn sinh ra linh tính, nhưng linh tính không đủ, nếu đợi một thời gian, Âu Dương dùng tâm thần bản thân khai hóa, cương khí ân cần săn sóc, chưa hẳn là không có cơ hội trả lại thành Thần binh!

- Vậy chúc mừng tiên sinh.

Đường Phong cũng thở ra một hơi, xem ra, chuyện lần trước Âu Dương Vũ nói là thật, không uổng công mình vất vả một phen.

Một kiện vũ khí, có linh tính hay không, thì uy lực giữa chúng khác nhau rất lớn, đại đa số Thiên binh đều là tử vật, nhưng có một ít Thiên binh được cương khí của chủ nhân ân cần săn sóc nhiều năm, lại sinh ra linh tính, lúc đó nó sẽ ưu việt hơn Thiên binh nhưng không đạt mức Thần binh!

Thứ Thần binh là vật sống, bởi vì nó có tánh mạng của mình, dù không có uy lực cực lớn như Thần binh, nhưng Thiên binh bình thường không thể sánh bằng nó.

Kể từ đó, hắn có thể trù tính kế hoạch lâu dài cho mình.

Nhìn qua Âu Dương Vũ, Đường Phong nói:

- Ngươi nên nhanh chóng chăm sóc bản thân mình lại đi, những ngày này ngươi không ăn không uống, ngươi lúc này người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ.

Âu Dương Vũ lập tức xấu hổ không thôi:

- Âu Dương thất thố, đúng là ta quá khẩn trương cho nên mới thế.

- Đúng rồi, tắm rửa xong thì tới tìm ta, có người muốn gặp ngươi.

Đường Phong khoát khoát tay với hắn.

- Vâng.

Âu Dương Vũ gật đầu, tuy trong nội tâm nghi hoặc nhưng hắn không hỏi nhiều, vội vàng trở về phòng của mình tắm rửa một phen.

Đường Phong nhìn hàn đàm trước mặt mình, do dự thật lâu, sau đó lấy tất cả Thiên binh trong Mị Ảnh không gian ra, ném tất cả vào trong hàn đàm.

Tàng Phong kiếm kinh lịch trắc trở, cho nên sinh ra linh tính, trở thành Thứ Thần binh, chưa hẳn những Thiên binh của mình không có cơ hội. Đường Phong không cho rằng tất cả đều thành công, nhưng chỉ cần vài chục thanh là đủ rồi.

Rất nhiều Thiên binh này là do Đường Phong vơ vét khắp nơi trong nhiều năm qua, hiện tại vẫn có được chút công dụng.

Hơn nữa trong Dược Thần Tông, cũng không phải chỉ có một chút Thiên binh. Trong hai năm qua bọn người Tiếu thúc lưu lạc trong Bạch Đế Bí Cảnh, từ trong di chỉ các tông môn cổ xưa tìm được một số lượng lớn Thiên binh, khoảng trên trăm kiện, lúc này đang được chất đống trong một phòng của Dược Thần Tông.

Phái mấy đệ tử Bạch Đế thành canh chừng hàn đàm, Đường Phong trở về sân của mình, tiếp tục nghiên cứu Thiên Công Đồ Phổ.

Không qua bao lâu, Âu Dương Vũ sảng khoái tinh thần đi tới, sau khi tắm rửa một phen, Âu Dương Vũ đã khôi phục phong độ của mình, dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng lúc này càng lộ ra vẻ ổn trọng và thành thục.

- Môn chủ!

Mỗi lần Âu Dương Vũ gặp Đường Phong đều lấy lễ môn hạ mà hành lễ, thần sắc rất cung kính.

- Đến rồi sao?

Đường Phong không ngẩn đẩu lên.

- Xin hỏi môn chủ, có người nào muốn tìm Âu Dương?

Âu Dương Vũ nghi hoặc khó hiểu, người trong Dược Thần Tông hắn đều biết, hắn không hiểu người Đường Phong nói muốn tìm hắn là ai, vì sao lại thần thần bí bí như vậy.

Ai!

Đường Phong thở dài, đứng dậy, nói:

- Ngươi đi theo ta.

- Vâng.

Đường Phong dẫn Âu Dương Vũ đi tới một nơi không có ai trong Dược Thần Tông, đi vào một tòa kiến trúc ở tận cùng mới dừng bước lại.

Thần sắc Âu Dương Vũ càng nghi hoặc, bởi vì hắn có cảm giác, ở đây trừ Đường Phong ra, không có người nào khác.

Đường Phong xoay người, nhìn Âu Dương Vũ, vung tay lên, một bóng người xuất hiện giữa hai người. Toàn thân người này không có cương khí chấn động, cũng không có sinh cơ, nhưng toàn thân không ngã đứng thẳng như kiếm, dù đã chết nhiều năm, nhưng hắn vẫn phát ra kiếm ý xung thiên, hắn vừa xuất hiện, không khí trong phương viên trăm trượng như bị đông lại.

Bạn đang đọc Vô Thường của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 957

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.