Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

hậu nhân trung lương

Phiên bản Dịch · 1656 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Chu An nhìn chằm chằm Lâm Thập Nhị hồi lâu rồi hơi khom người khuỵa gối:

- Chuyện nhà chúng ta, Chu mỗ cũng không biết nên xử trí như nào. Chúng ta mong muốn vẻn vẹn chỉ là giữ được dòng dõi, nhưng Phần Đao tông khí thế bức người, Chu gia chúng ta chỉ còn một bé gái mồ côi tồn tại, nếu như không được chúng ta bảo vệ thì sợ là cách ngày diệt vong không xa. Chúng ta ngày đêm lo nghĩ biện pháp hóa giải nhưng không nghĩ được cách nào. Chu mỗ tâm trí đơn thuần, kính xin đại nhân chỉ giáo, chỉ cần có phương pháp giúp chúng ta đạt được mong muốn, chúng ta cam tâm chịu chết, nhắm mắt buông tay!

Lâm Duệ thầm nghĩ nào còn bé gái mồ côi nào chứ, Chu Vân Hi thật sự đã bị người của Phần Đao tông ám sát, bị các ngươi ăn mất rồi. Nhưng hoàn cảnh Chu gia đúng là thảm, Chu gia mấy đời trung lương, vì nước tận trung, cố gắng hết sức, chỉ vì dính vào quyền tranh, dám thẳng thắn khuyên can, chọc giận thiên tử nên nhà này từ già tới trẻ rơi vào thảm cảnh. Lúc này Chu gia nhìn như bị Phần Đao tông áp bức, nhưng thật ra ở đằng sau còn có người giật dây.

Lâm Duệ không khỏi cảm thán, nhưng trên mặt không biến sắc, bật cười nói:

- Ta đâu thể giúp được gì. Chuyện của Chu gia các ngươi, các ngươi biết rõ nhất, những người kia sẽ không bỏ qua cho các ngươi, nên ta khuyên các ngươi nên bàn giao hậu sự sớm đi, nên buông tay thì buông tay sớm, tránh để khi xảy ra chuyện lại không kịp, con cháu tự có phúc của mình. Không có các ngươi, cháu của các ngươi chưa chắc đã không sống tiếp được.

Hắn khẽ vuốt thanh đao Thiên Mang bên hông, thoáng chần chừ lát rồi nói thật nhanh:

- Nhà các ngươi đắc tội quyền cao chức trọng trong triều, lại có thiên tử che chở. Nhưng trong triều Đại Tống vẫn có mấy người có thể chống lại hắn, thêm vào tổ phụ các ngươi liêm khiết, thanh danh rất cao, lệnh lang vì dân liều chết can gián, tuy xác phạm thiên tử, hàm oan mà chết nhưng trong triều cũng có người đồng tình, chỉ cần ngươi chuẩn bị cẩn thận, tìm đúng người, trả đúng giá, vẫn có thể có mấy phần sinh cơ.

Lâm Duệ nói tới đây thì nghĩ tới một chuyện rồi nói:

- Đúng rồi! Nhà các ngươi có thuốc trị nội thương, khôi phục nguyên khí không? Ta cần là cấp 6 trở lên, đẳng cấp càng cao càng tốt, đan dược bình thường thì không cần.

Chu An không chút suy nghĩ, phất tay ra hiệu, một vị quản gia lập tức dâng lên một bình đan dược.

- Đại nhân, đây là “thần dương đại hoàn đan” cấp 6, nhà ta lưu giữ đã lâu, không biết có hợp ý đại nhân?

Lâm Duệ nhận lấy bình đan dược, thoáng mở ra kiểm tra, lập tức hai mắt sáng lên. Hắn đã sao chép đan dược học cấp đại tông sư, chỉ khẽ ngửi là biết giá trị bình đan dược này. Hắn thầm nghĩ vị Mộng thiên quan kia quả có phúc, ở quận thành nhỏ này có thể có đồ tốt.

- Rất tốt!

Lâm Duệ nhét bình đan dược vào ngực, nặng nề vỗ vai Chu An:

- Xem ở bình đan dược này, về sau nhà ngươi có gì bất trắc, ta sẽ ra tay giúp đỡ. Nhưng nhớ kỹ, nhất định phải trung thực, tiếp tục làm người tốt, đừng để lệnh lang và tổ phụ các ngươi hổ thẹn.

Chu An khi thấy Lâm Thập Nhị đập vai vào mình thì giật nảy mình. Bản năng yêu ma để hắn muốn lùi lại né tránh, đồng thời thân thể biến dị sẵn sàng ứng phó tình huống bất ngờ nhưng tay của Lâm Thập Nhị đập tới không nói đạo lý, trực tiếp vỗ lên vai hắn! Rõ ràng hắn đã lùi lại nhanh như chớp nhưng vẫn bị Lâm Thập Nhị vỗ trúng bả vai! Chớp mắt này, huyết nhục Chu An bình tĩnh lại, tứ chi, lục phủ ngũ tạng của hắn đang vặn vẹo cũng thành thật, khôi phục hình dáng bình thường. Con ngươi Chu An không khỏi co rút lại sợ hãi! Đây là khái niệm một vị Vực Sâu khác! Quanh vị phòng ngự sử này có mấy cỗ khí tức Vực Sâu, một vị mạnh hơn một vị, vô cùng mạnh!

Chu An tâm tình nặng nề, ý thức được đây là Lâm Thập Nhị cảnh cáo và chấn nhiếp mình! Hắn không khỏi cung kính hành lễ, nói từng chữ một:

- Vâng! Chu An hiểu rõ.

Sau khi hắn thi lễ ngẩng đầu lên thì thấy phòng ngự sử trẻ tuổi đã mang theo huyết đao cơ ngênh ngang rời đi.

Chu An nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Thập Nhị, trong mắt đầy vẻ suy tư. Chốc lát sau, hắn quay lại nội viện, trông thấy phu nhân của mình, Vương Thị mang theo đèn lồng đang chờ hắn trở về.

- Phu, phu quân, ngươi cho rằng, nên như nào?

Vương Thị dưới ánh mặt trời chiếu rọi khó mà nói chuyện lưu loát được.

- Hắn nói rất đúng, trong triều đường Đại Tống quả thật có người có thể bảo vệ Hi nhi, nhưng chúng ta phải theo dõi thêm.

Chu An cho rằng Lâm Thập Nhị kia là đối tượng tốt để ủy thác. Đứng sau lưng người này là một trong ba Thần Sứ, chẳng những không cần kiêng kị người kia, mà ngay cả thiên tử cũng không sợ.

Vương Thị bỗng nhiên dừng bước chân:

- Hắn mạnh hơn Lý Xương Quốc nhiều, phu quân, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa!

Vương Thị rất thất vọng bất mãn với Lý Xương Quốc, quận trưởng này lúc trước một mực muốn dàn xếp ổn thỏa, không dám cứng rắn thay Chu gia đối kháng với Phần Đao tông. Mà Lâm phòng ngự sử này, không chỉ không đặt người Phần Đao tông trong mắt, mà thu đoạn tàn nhẫn vô tình! Chu gia không có lý do gì oán hận Lý Xương Quốc, nhưng nhất định phải mang ơn Lâm phòng ngự sử.

- Ta biết, nhưng vẫn nên quan sát thêm, không thể qua loa được. Nhưng hắn nói đúng, chúng ta phải xử lý xong chuyện hậu sự, không thể chờ khi xảy ra chuyện thì không kịp trở tay! Nhất định phải giao bảo vật truyền thừa cho nàng.

Chu An cứng ngắc quay đầu lại nhìn Lâm Hi đang đứng phía sau Vương Thị.

Trái tim Lâm Hi không khỏi thình thịch, nàng hiểu món đồ tổ phụ sắp giao cho nàng mới là đồ giá trị nhất Chu gia.

Lâm Duệ không biết mình nói bừa một phen lại để em gái tiền dài trên con đường thừa kế Chu gia. Thật ra hắn cũng không biết trong Chu gia có gì, cũng không thèm quan tâm. Trong mắt hắn, di sản đáng giá nhất của Chu gia là đền thờ ba đời tiến sĩ, là danh tiếng trung thần của Chu gia. Đây có thể coi là nội tình thâm hậu.

Đừng nhìn Chu gia nghèo túng, đồng liêu bạn cũ của Chu gia phần lớn bị xử theo tội đồng đảng, giáng chức khiển trách, lưu vong, nhưng đám người này danh tiếng trung lương rất cao, lúc nào cũng có thể đông sơn tái khởi. Ngoài ra trong triều cũng có nhiều người đồng tình với Chu gia, bọn họ dưới áp bức của thiên tử, dù không dám can thiệp trực tiếp, nhưng không ngại ở trong phạm vi chức quyền cho phép, âm thầm hỗ trợ Chu gia. Như quận trưởng và quận thừa, hai người này vẫn ngấm ngầm cản trở Phần Đao tông. Cho nên tương lai em gái hắn có thể đi được đến đâu, hoàn toàn nhìn vào tích lũy danh dự gia tộc và nhân mạch của Chu gia có thể trợ giúp nàng đến đâu.

Lâm Duệ tự mình tọa trấn, sau khi áp giải nghi phạm Phần Đao tông vào ngục giam thì khẽ chạy ra ngoài, một đường dấu đầu lộ đuôi đi tới trang viên ngoài thành.

Dự tính sau khi hắn giết người Phần Đao tông, giết gà dọa khỉ thì ngưu quỷ xà thần trong thành sẽ trung thực một thời gian, trong thời gian ngắn không cần lo trị an trong thành. Nhưng vị thiên quan ngoài thành mới là mối lo cho Lâm Duệ.

Lúc này hắn nhận được tin nhắn từ chip sinh vật, hắn hơi hiếu kỳ mở ra xem.

Dị thể hành giả rất khó truyền tin, thêm vào phí truyền tin lượng tử đắt đỏ, khi bọn họ giáng lâm Thiên Cực tinh thì chỉ nhận tin nhắn của một danh sách hạn chế, chỉ gồm bạn bè thân nhất. Người gửi tin tới là Dư Phỉ Thúy.

Phỉ thúy chi tâm (Dư Phỉ Thúy): Lâm Duệ, giờ em đang rất hot! Em không tưởng tượng nổi đâu.

Phỉ thúy chi tâm (Dư Phỉ Thúy): Lâm Duệ, em có rảnh thì online, làm thêm video dạy võ, livestream, ngoài ra, thử xem tài khoản ngân hàng của em đi, đảm bảo bất ngờ!

Lâm Duệ thấy vậy thì nảy sinh tò mò, rốt cuộc mình đã kiếm bao nhiêu, để chị Phỉ Thúy dùng từ khoa trương, tâm tình hưng phấn như vậy?

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.