Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

uy của khái niệm

Phiên bản Dịch · 2246 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lâm Hi vô cùng kinh ngạc phát hiện, lúc này dù bên ngoài mùi máu tanh vẫn nồng đậm nhưng đám người hầu và hộ viện Chu gia toàn bộ đứng yên, mặt không chút biểu tình, thân thể thu lại biến dị. Ngay cả tổ phụ và tổ mẫu của nàng cũng vô cùng kiêng kị. Dưới cái nhìn của người trẻ tuổi kia, bọn họ toàn bộ thu lại ma khí và thần niệm.

Vực Sâu? Người trẻ tuổi kia liệu có phải nắm giữ lực lượng Vực Sâu mạnh mẽ? Theo như nàng biết, lực lượng Vực Sâu áp chế mạnh mẽ yêu ma. Nghe nói quan ấn tứ phẩm trở lên của Đại Tống đều dung nhập một chút lực lượng Vực Sâu.

- Lâm đại nhân! Chu gia chúng ta chỉ là muốn tự vệ, cũng không muốn gây sự gì! Hiện giờ có người đến cửa muốn diệt Chu gia, Chu mỗ chỉ là bất đắc dĩ, nguyện liều chết, cá chết lưới rách!

Chu An hai tay nắm chặt lan can, tiếng nói không lưu loát, cố gắng duy trì nhịp điệu bình thường.

Lâm Duệ nhìn một lượt Chu An, cười lạnh nói:

- Cá chết lưới rách? Các ngươi có tư cách gì cá chết lưới rách?

Hắn lại cố ý nhìn Lâm Hi một chút, phát hiện khí sắc em gái vẫn tốt. Nha đầu kia mới xuống hai ngày đã vào cấp 2 – Thông Mạch rồi, đã thông được ba mạch rồi. Lâm Hi vốn thiên phú rất cao, đã cấy luân mạch ở Thiên Cực tinh. Cuộc sống Chu gia lại xa hoa, gia tài bạc triệu, đan dược và tài nguyên tu hành xếp chồng chất, muốn gì có đó. Đoán chừng chỉ mấy ngày nữa, em gái hắn có thể tiến vào Luyện Huyết.

- Chu viên ngoại, trấn áp giặc cướp yêu ma là trách nhiệm của bản quan. Trị an trong thành không cho hung đồ làm càn, cũng không dung yêu ma quát tháo! Các ngươi nếu tự hỏi mình vẫn là gia đình lương thiện thì ở yên đó cho ta, không được càn rỡ!

Lâm Duệ thấy vợ chồng Chu gia yên tĩnh không nói, đã nhận sai thì dời tầm mắt khỏi Chu gia, nhìn xuống đường lớn bên ngoài, ánh mắt âm lệ:

- Các ngươi là đạo tặc phương nào, dám đánh nhau giết người trong quận Vọng Thành?

Ở trước cổng chính Chu gia, đang có hơn tám mươi võ tu, thanh niên trai tráng mặc áo đỏ, tay cầm đao kiếm, thậm chí còn có người mặc giáp. Ở vùng da lộ ra bên ngoài của họ không một ngoại lệ đều xăm một thanh đao bốc lửa, chỉ có vị trí và to nhỏ khác nhau. Trong đó ba người tu vi cao nhất đã đến cấp 5, đang dùng khí huyết cường thịnh, võ ý mạnh mẽ đối kháng uy áp của huyết đao cơ.

Phía trước bọn họ là hơn hai mươi nhân sĩ giang hồ quần áo khác nhau, những người này tay không tấc sắt, bị dồn lại trước cửa phủ Chu gia, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầy sợ hãi. Trên mặt đấy đã nằm xuống mười mấy người, tất cả đều thương thế nặng nề bất tỉnh nhân sự, máu dưới thân họ đã chảy ra thành vũng, trong đó có ba người khí tức yếu ớt, rõ ràng đã cách cái chết không xa.

- Lâm phòng ngự sử nói quá lời rồi!

Người lên tiếng là một trong ba võ tu cấp 5, tuổi chừng bốn mươi, gương mặt nghiêm nghị, mũi rộng lớn, làn da ngăm đen. Hắn hơi chắp tay, thần sắc tản mạn với Lâm Thập Nhị:

- Chúng ta không phải cường đạo, mà là môn nhân Phần Đao tông ở Ba Sơn, tại hạ Đỗ Lập, là trưởng lão nội môn, hôm nay sở dĩ động võ trong thành là vì truy sát phản đồ bản tông, thanh lý môn hộ, cũng không liên quan gì đến quan phủ!

Đám người gian hồ bị vây lại đã có không ít người tỉnh táo, vội vã nhao nhao quỳ xuống, kêu oan với Lâm Thập Nhị:

- Đại nhân, oan uổng quá! Bọn họ ngậm máu phun người, chúng ta là người bên ngoài không liên quan gì đến Phần Đao tông! Phần Đao tông bố trí cạm bẫy lừa dụ chúng ta, muốn lừa chúng ta lên Ba Sơn rồi giết chết.

- Bẩm đạo nhân! Thảo dân là nhân sĩ Thường Châu, lần này đến đây làm mua bán, mười ngày trước bị bọn họ dụ dỗ gia nhập Phần Đao tông, làm ngoại môn đệ tử, trước đó không hề liên quan đến bọn họ.

- Bẩm phòng ngự sử đại nhân, trưởng lão Phần Đao tông muốn Hóa Long, nên lừa gạt nhân sĩ giang hồ gia nhập giáo họ. Chúng ta là được hảo hữu truyền tin mấy ngày trước, lúc này mới vội trốn ra, ẩn giấu trong thành đến giờ, cũng không biết kêu cứu với ai, xin đại nhân giải oan giúp a!

- Đại nhân, Phần Đao tông muốn kiếm võ tu trẻ tuổi làm đỉnh lô, lấy nguyên chất trợ giúp trưởng lão của họ Hóa Long. Chuyện này đã truyền xôn xao khắp thành, phòng ngự sử đại nhân hơi kiểm tra là biết, rõ ràng là dùng biện pháp tà ma ngoại đạo Hóa Long, xin đại nhân làm chủ!

Đối với chuyện này, Lâm Duệ đương nhiên biết rõ, không cần phải đi tra hỏi làm gì. Chính hắn là người chủ mưu rải tin, Lý Lập sư huynh là người thực thi. Khi đó Lâm Duệ cũng không muốn lợi dụng Phần Đao tông làm gì, chỉ là vì tâm chính nghĩa không cho phép, đơn thuần là thấy ngứa mắt mà thôi. Hắn mới chỉ để Lý Lập hỗ trợ truyền tin trong ngoài thành, nhân sĩ giang hồ quận Vọng Thành lập tức hiểu ra, không phí bao nhiêu sức lực.

Đỗ Lập nghe vậy thì khẽ cười lạnh, quơ quơ tay áo, một chồng văn quyển bắn ra:

- Đại nhân, đây là văn thư gia nhập Phần Đao tông của bọn họ, có ký tên thủ ấn làm chứng, quan phủ cũng đã lập hồ sơ. Bọn họ đã gia nhập Phần Đao tông chúng ta, phải chịu quản thúc của Phần Đao tông.

Đám nhân sĩ giang hồ sắc mặt trắng bệch, chửi rủa liên tục. Đại đa bọn họ bị đãi ngộ lớn lao của Phần Đao tông mê hoặc, gia nhập ngoại môn Phần Đao tông.

Dù sao Phần Đao tông có danh tiếng đại tông ở Sa Châu, uy danh hiển hách, có thể trở thành môn nhân Phần Đao tông, về sau được công pháp tu hành, đi lại trên giang hồ cũng có chỗ dựa.

Ai mà ngờ Phần Đao tông là danh môn chính phái lại làm ra việc còn ác độc, phát rồ hơn ma môn.

Đỗ Lập mặt không biến sắc chắp tay nói:

- Đại nhân, lời những nghiệt chướng này nói đều là vu oan hãm hại, hẳn là bất mãn tông ta quản lý nghiêm khắc nên tung tin đồn nhảm, ngậm máu phun người, đại nhân không cần để ý tới.

- Ồ? Các ngươi nghe không hiểu bản quan hỏi gì sao, ta hỏi là vì sao các ngươi dám đánh nhau, giết người trong thành?

Lâm Duệ cười lớn, nhảy xuống đi bộ tới gần Đỗ Lập.

Đỗ Lập không khỏi nhíu mày, Lâm Thập Nhị kia đã tới rất gần hắn, ánh mắt hùng hổ dọa người để hắn không vui khó chịu. Hắn không phải đã trả lời rồi sao? Thằng nhãi ranh này còn định làm gì?

Hai vị trưởng lão Phần Đao tông phía sau thì hơi biến sắc, bọn họ khi nghe Lâm Thập Nhị nói đến chữ “dám” thì thanh âm đè nặng, hơi nghiến răng. Bọn họ nghe nói quận trưởng rời đi, mới dám làm loạn, một mặt giải quyết đám “phản đồ” tông môn, một mặt áp bức yêu ma Chu gia hiện nguyên hình. Mấy người bọn họ nghĩ là thừa dịp trong thành chỉ còn lại Lâm Thập Nhị, người này tuổi nhỏ, lực lượng và quan hệ không đủ nên nhanh chóng giải quyết hai việc phiền phức này cùng lúc. Nhưng vị phòng ngự sử trẻ tuổi này rõ ràng biết điều đó, hắn cảm giác mình bị khinh thường nên đang đầy ác ý với Phần Đao tông bọn họ.

- Lâm đại nhân!

Một vị trung niên đầu hói, mặt đầy nếp nhăn, hai mắt sáng ngời có thần, ổn trọng nói:

- Vừa rồi Đỗ sư huynh nói là vì thanh lý môn hộ, truy kích và tiêu diệt phản đồ tông môn nên với động võ, đây cũng là vì suy nghĩ cho bình an quận thành. Chúng ta lo lắng đám phản đồ này tùy ý làm bậy, gây hại cho bách tính, ảnh hưởng đến danh dự tông môn nên nếu có mạo phạm xin phòng ngự sử đại nhân bỏ quá, sau ngày hôm nay, tông môn chắc chắn dâng lên hậu lễ, đảm bảo đại nhân thỏa mãn!

Trung niên trọc đầu nhìn thế cuộc hôm nay là biết bọn họ không đạt được mục đích. Mấu chốt là Lâm Thập Nhị và huyết đao cơ kia, thực lực mạnh hơn rất nhiều bọn họ suy đoán. Huyết đao cơ chỉ bằng đao ý đã làm bọn họ cảm giác được áp lực nặng nề, vị Lâm phòng ngự sử này còn nắm giữ ý chí “Vực Sâu”. Một đám yêu ma Chu gia bị Lâm Thập Nhị trấn áp, đã không có động tĩnh.

Xem ra vị Lâm phòng ngự sử này hành sử hung hăng bá đạo, y như lời đồn. Người này chẳng những không để ý biến cố ma long ảnh hưởng, cũng không quan tâm hắn đang xung đột với đề hình án sát sử ti, không chút đắn đo trực tiếp va luôn Phần Đao tông bọn họ! Đây cũng là điểm làm họ bất ngờ. Cho nên trung niên trọc đầu muốn thu xếp ổn thỏa, không cần thiết cứng đối cứng với phòng ngự sử thực lực mạnh mẽ, tính cách như lợn rừng đâm húc liên tục này.

Nhưng hắn vừa dứt lời, trong lòng không khỏi trầm xuống, vì hai bên đường đã ào ra mấy chục ngự long trực vũ trang đầy đủ, chặn kín đường.

Lâm Duệ tay đè đao, khóe miệng khẽ nhếch, hắn không cần kéo dài thời gian nữa, nên cũng lười nói nhảm:

- Vì thanh lý môn hộ nên giết người giữa đường? Các ngươi coi quan phủ là vật trang trí à? Triều đình có luật pháp nào quy định như vậy không? Tước binh khí của họ, giải vào nha môn Vọng Thành Đô, tất cả tham gia đánh nhau, giết người đều xử trí theo luật!

Đám điên này, nghĩ hắn không biết hậu quả Chu gia bạo loạn sao? Đám người Phần Đao tông sau khi áp bức yêu ma Chu gia mất khống chế có thể phủi mông rời đi, nhưng hơn trăm yêu ma nổi điên thì do quan phủ và hắn đến gánh chịu. Còn có em gái hắn nữa, suýt thì chết rồi!

Đỗ Lập nghe vậy con ngươi trừng lớn, không áp chế được lửa giận trong lòng:

- Làm càn!

Hắn là cao thủ cấp 5, là trưởng lão nội môn của Phần Đao tông! Dù là quận trưởng Lý Xương Quốc nói chuyện với hắn cũng phải nể nang ít nhiều. Họ Lâm này là cái thá gì mà dám làm vậy?

Đỗ Lập đột nhiên rút đao ra khỏi vỏ, ánh mắt hung dữ nhìn quanh:

- Ta xem các ngươi ai dám?

Ngay chớp mắt này, hắn thấy huyết đao cơ bỗng nhiên rút đao chém về hướng hắn.

Keng! Thanh âm kim loại va chạm mãnh liệt vang lên, Đỗ Lập vô cùng may mắn kịp thời chặn lại một đao của Cơ Tuyết Oánh, lực lượng mãnh liệt của nàng làm hắn bị ép lảo đảo lùi lại.

Nhưng chớp mắt này, con ngươi Đỗ Lập trừng lớn, hắn cảm giác được có một tia lạnh xượt qua người, đầu lâu của hắn đã trượt xuống. Là Lâm Thập Nhị kia! Người này gần như đồng thời rút đao cùng lúc với huyết đao cơ, đồng thời chém đến!

Đỗ Lập đương nhiên không thể khống chế đầu mình nữa, hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn lướt vài hình ảnh cuối cùng cuộc đời. Tên kia vừa rồi dùng “khái niệm”, mang theo lực lượng Vực Sâu mạnh mẽ!

Lúc này đám môn nhân Phần Đao tông thấy vậy thì ngây người, hoài nghi mình nhìn lầm. Nhất là hai vị cấp 5, bọn họ đã định ra tay cứu viện nhưng vẫn chậm một nhịp, hai người ánh mắt sững sờ khó có thể tiếp nhận cảnh trước mặt.

Vị Lâm phòng ngự sử này không chỉ ra tay với họ mà còn giết Đỗ sư huynh? Vấn đề là đao quả tên này quá nhanh! Nhanh đến khó tưởng!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.