Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu giá hội (dưới)

Tiểu thuyết gốc · 3718 chữ

Một khúc “Loạn” khiến cho cái nhìn của Trần Thanh Lạc hoàn toàn thay đổi cái nhìn về hắn. Hắn nói đúng, nàng có thể tỉnh lại đều dựa vào chấp niệm cường đại của chính nàng, nhưng hiện tại tâm trí của nàng lại loạn thành một bầy, cái gì cũng không nghĩ ra, cái gì cũng khiến nàng phải lo lắng.

“Ta biết ngươi hiện tại tâm trí đều đang rất loạn. Vậy đi, ta tiếp tục đàn cho ngươi nhất khúc. Khúc này có tên “Quên”. Đây cũng là khúc ta tự sáng tác, cố gắng lãnh hội.”

Tiếng đàn từ căn phòng lại vang lên. Âm thanh như ảo như mộng, như thực như hư, phiêu miểu bay bổng vào tâm hồn mỗi người. Khúc đàn này như một dòng nước nhỏ, bào dần bào dần đi kí ức vừa mới phát sinh của khúc “Loạn” trong tâm mỗi người khiến cho tâm tình tất cả bình tĩnh lại.

Rất lâu qua đi, đôi mắt nhắm chặt của Trần Thanh Lạc khẽ mở ra, bên trong đó lo âu, phòng bị cũng đều biến mất trở lại như cái lúc nàng bắt đầu bước vào.

Nàng đứng lên cúi đầu với hắn:

“Đa tạ tiên sinh chỉ điểm cho Thanh Lạc đường sáng, xin nhận của ta một cái cúi đầu.”

Thấy nàng thái độ như vậy, hắn khẽ gật đầu. Hắn đã tạm thời giúp nàng đè xuống cái chấp niệm của chính nàng. Tuy chỉ là tạm thời nhưng vơi nàng lại như thiên đại ban ơn. Muốn giải nàng chấp niệm thì phải dựa vào chính nàng, ai treo chuông thì người đó phải cởi chuông.

“Mang cho ta hai tờ giấy, cho cho ngươi cầm phổ của hai khúc này. Khúc phổ này do ta tự sáng tác nên cầm phổ sẽ rất khác biệt cho các khúc phổ khác, khúc phổ của ta cần dựa vào lĩnh hội. Ta tặng ngươi hai khúc, mong ngươi không muốn làm bôi nhọ thanh danh của hai khúc phổ này.”

Nói xong, hắn dồn tinh thần lực của mình vào ngòi bút viết nên hai chữ “Loạn”, “Quên”.

Viết xong đưa cho nàng, sau đó căn dặn:

“Đấy chính là cầm phổ, ngươi cất giữ cẩn thận. Muốn lĩnh hội “Loạn” khúc thì chính tâm ngươi không được loạn, tâm ngươi loạn thì tiếng đàn của ngươi sẽ vỡ tự phản phệ chính ngươi. “Quên” khúc thì khi tâm tình ngươi không thoải mái nhất, hãy hoà mình vào tiếng đàn thì ngươi mới có thể lĩnh hội nó một cách nhanh nhất.”

“Quà gặp mặt ta cũng đã tặng ngươi xong, còn lĩnh hội được bao nhiêu, tương lai ngươi thế nào thì phải do chính ngươi quyết định cùng lựa chọn.”

“Đa tạ tiên sinh, ta nhất định sẽ khiến mọi người biết đến tên nó, quyết không làm nhục khúc đàn”

Hết việc rồi, hắn thoải mái lười nhác thả mình trên ghế ngồi chờ mọi người trở lại.

Qua nửa canh giờ, Quản sự cùng Lâm Thiên Tuyết cùng trở lại. Trên tay nàng là một thanh kiếm toàn thân trắng như tuyết, thanh mảnh không hề hợp với tính cách của nàng chút nào. Thấy vậy hắn nhếch mép cười, cái mặt nạ chỉ che khuất nửa khuôn mặt trên nên nàng có thể nhìn ra được nụ cười hắn nghĩ gì.

“Ngươi muốn chết sao. Lão nương ta chọn lựa vũ khí cần ngươi phán xét sao”

Thấy nương của mình nổi nóng hắn cũng cười ghẹo nàng:

“Thôi, thôi. Ta cũng không có ý gì cả. Ta chỉ sợ người mang nó thành gậy đập thôi chứ cũng không có ý gì khác”

Mặt Lâm Thiên Tuyết đỏ bừng, một phần vì tức giận, một phần vì ngượng ngùng, nếu không phải đang ở Kì Bảo các nàng sẽ cho hắn một trận nên thân.

Thấy nàng hậm hực ngồi xuống, quản sự cũng tiến lên, trong tay còn một chiếc quạt bằng ngọc, bên trên chạm chổ hoa văn rất là tinh xảo tỉ mỉ đưa cho hắn, nói:

“Đây là thanh ngọc phiến tốt nhất ở trong Kì Bảo các, tên gọi là Nhất Diệp Thanh Hồng Phiến, không biết tôn giả có hài lòng về nó hay không”

“Tốt nhất rồi sao? Thôi, cũng tạm được vậy. Tất cả khấu trừ vào tiền đấu giá của chúng ta. Hiện tại đến việc thứ ba ta muốn nói…”

Vừa nói tới đây thì bên ngoài có tiếng thủ vệ truyền vào:

“Bẩm quản sự, bên ngoài có thiếu chủ Lâm gia cùng Đại Trưởng lão đến nói có chuyện quan trọng muốn cùng ngài thương lượng.”

Chung quản sự cau mày, con cáo già như hắn không lẽ lại không đoán ra được lý do bọn hắn đến sao, nhưng còn hai vị tài thần đang ở đây thì Lâm gia là cái gì mà hắn cần cho mặt mũi. Hắn cất giọng bảo thủ vệ:

“Bảo bọn họ hôm khác đến, hiện tại bản quản sự đang tiếp khách quý không thể gặp bọn hắn. Đồng thời chuyển cho bọn hắn một câu : Tất cả đều dựa vào bản sự. Đi đi”

“Vâng”

Bên ngoài truyền vào tiếng thủ vệ đáp lại sau đó lập tức là tiếng bước chân xa dần.

Trong lúc này, Diệp Vô Thần đang cùng Lâm Thiên Tuyết truyền âm:

“Nương, người muốn hay không gặp lại bọn hắn, dù sao bọn hắn cũng không nhận ra ngươi nha”

“Cút, lão nương mới không gặp tên phụ thân táng tận lương tâm đó. Chỉ cần gặp lại bọn hắn là máu ta lại sôi lên muốn cùng bọn hắn đồng vu quy tận. Ngươi muốn gặp ngoại công của ngươi thì đi mà gặp, ta không cản, còn muốn ta gặp hắn thì mơ đi.”

“Người làm sao vậy, không muốn chơi cùng bọn hắn một trò chơi sao. Ta khẳng định sẽ rất kích thích. Người đưa tay nắm chặt lấy tay ta, chúng ta đi gặp bọn hắn nào”

“Thôi được rồi. Ta cũng muốn xem xem ngươi có trò chơi gì, tốt nhất là không nên lừa ta nếu không hậu quả nương nên biết…”

Hai người giao lưu tuy lâu nhưng bên ngoài mới qua một cái nháy mắt. Thấy Chung quản sự quyết định như vậy thì khẽ cười nói:

“Chung quản sự, như vậy cũng không tốt cho lắm. Như vậy đi, ngươi hay là mời bọn hắn vào đây chúng ta cùng đàm luận. Ta cũng biết Lâm gia chủ hoả, một quyển Huyền giai sơ cấp Hoả thuộc tính tâm pháp đối với bọn hắn quan trọng biết nhường nào.”

“Kệ bọn hắn đi đại nhân. Chúng ta tiếp tục bàn việc không cần quan tâm tới bọn hắn.”

“Vậy cũng không được, bọn hắn đã cất công lặn lội từ xa tới tận đây, ngươi cũng không nên tuyệt tình như vậy. Vậy đi, chúng ta cùng ngươi đi gặp bọn hắn, ta cũng rất muốn biết Lâm gia như thế nào”

“Vậy cũng được, ta sẽ nghe theo đại nhân an bài đi. Người đâu, mời thiếu chủ cùng đại trưởng lão Lâm gia tới phòng nghị sự số 4. Ta sẽ đến ngay.”

………

Trong phòng khách số 4, có hai người đang ở đó chờ, trên mặt đều có một điểm chung là đang rất kích động.

Bản tâm pháp này đối vơi Lâm gia quá quan trọng, nếu có được nó thì Lâm gia sẽ trở thành một nhà độc đại Nguyên Linh thành trong 10 năm sắp tới chứ không phải Lâm – Diệp hai nhà cộng đồng quản lý nữa.

Chỉ nghĩ tới đây thôi cả hay cũng đã vui mừng đến phát điên. Cả hai đang đợi Chung quản sự đến để thương lượng.

Cửa mở ra.

Bước vào phòng đầu tiên cũng không phải là Chung quản sự mà là hai đạo thân ảnh người mang hắc bào, trên mặt đeo mặt nạ một cái hình hồ ly, một cái vẽ một đoá hoa kì dị. Nhưng điều ngạc nhiên nhất là Chung quản sự lại đi ở phía sau bọn hắn không một lời phàn nàn nào cả.

Tất cả bước vào phòng, Chung quản sự ngồi ở vị trí chủ toạ ở giữa, hai bên là Diệp Vô Thần, Lâm Thiên Tuyết và hai người Diệp gia.

Không khí trong đây hơi tĩnh lặng, người phá vỡ nó đầu tiên là Chung quản sự :

“Các vị, ta xin giới thiệu một chút.”

Nói xong khom người về phía Diệp Vô Thần rồi đưa tay về phía Lâm gia hai người.

“Đây là thiếu chủ Lâm gia – cũng là đệ nhất thiên tài của Lâm gia hiện tại – Lâm Kinh Hồng. Bên cạnh vị đây là Đại trưởng lão của Lâm gia – Lâm Chí Bình.”

Nói xong thì đưa tay về phía hai người Diệp Vô Thần giới thiệu:

“Đây là Vô công tử cùng với Tuyết cô nương. Hai người họ chính là ngươi bán ra tâm pháp các người cần. Các người có thể thương lượng với họ về việc mua đạo tâm pháp Huyền cấp sơ giai này, nhưng vẫn phải trích 1 thành phí tổn thất cho Kì Bảo các nếu các người mua được.”

“Nhắc nhở hai vị thêm một câu. Vừa rồi hộ vệ dùng bồ câu báo về là tin tức Huyền giai sơ cấp Hoả thuộc tính tâm pháp đã được truyền tới Vị Ương thành nên các người phải chú ý cẩn thận. Ha ha ha”

Một tin tức này như trời giáng khiến cho Lâm gia hai người tái mặt. Ai không biết Hoàng gia một mình độc bá Vị Ương thành cơ chứ, nhưng điều quan trọng hơn là Hoàng gia cũng chủ hoả. Bọn hắn biết lần nay mà thương lượng thất bại thì cơ hội chiếm được bản tâm pháp này chỉ còn chưa tới 3 thành nên lần nay thương lượng nhất định muốn thành công.

Cũng sống tới 5, 6 chục năm trên đời, Lâm Chí Bình cũng biết cách ứng xử, đối phó vơi những tình huống như này. Hắn đứng dậy, cúi người về phí Diệp Vô Thần nở một nụ cười làm quen:

“Tại hạ Lâm Chí Bình, là đương nhiệm Đại trưởng lão của Lâm gia gặp qua Vô công tử cùng Tuyết cô nương. Tại hạ xin phép được vào thẳng vấn đề.”

“Hôm nay chúng ta tới đây muốn cùng nhị vị thương lượng về việc có thể bán cho chúng ta quyển tâm pháp kia thay vì đấu giá nó. Không biết các vị muốn một cái giá hợp lý như thế nào, nếu có thể chúng ta Lâm gia nhất định sẽ làm cho các vị hài lòng.”

Nghe hắn nói vậy, dưới mặt nạ hồ ly thì Lâm Thiên Tuyết khinh bỉ ra mặt. Nếu mà để hắn biết quyển tâm pháp kia là do nàng bán ra thì hắn sẽ nghĩ ra sao. Nhưng nàng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi nhưng nàng không thể đứng dậy phát hoả hay mắng vào mặt cái người mà nàng trước kia gọi là “cha” kia.

Cánh tay phải của nàng đang đan chặt vào cánh tay trái của Diệp Vô Thần như là đôi tình nhân, nhưng điều nàng ngạc nhiên không phải là cách nắm như thế nào mà là nàng không thể nào thoát khỏi cánh tay hắn để đứng dậy.

Thấy nàng khẽ nhúc nhích, hắn dùng linh hồn truyền âm cho nàng:

“Nương, người bình tĩnh đi. Chúng ta cùng bọn hắn chơi một chút mới vui chứ. Hiện tại người phát hoả đánh bọn chúng thì có ích gì cơ chứ. Người ở đó xem ta chơi với bọn hắn một chút”

Truyền âm cho nàng xong hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Chí Bình rồi khẽ cười:

“Cổ nhân có câu: Tuấn mã tặng tráng sĩ, mỹ nữ xứng anh hùng. Vậy nên đạo này công pháp có thể bán cho các người cũng có thể. Nhưng phải xem các người có đủ tư cách kia hay không đã và Lâm gia có đưa ra được đồ vật khiến chúng ta động tâm hay không”

Thấy đối phương dễ dàng thương lượng như vậy cũng khiến cho Lâm Chí Bình cũng có chút không tin tưởng nhưng mà vẫn kiên trì :

“Không biết tôn giá muốn kiểm chứng tư cách như thế nào? Và Lâm gia chúng ta có thể hay không bỏ ra cái giá như thế nào mới có thể có được cuốn tâm pháp kia”

Diệp Vô Thần trên mặt vẫn nở nụ cười ràn đầy ấm áp, trầm ngâm rồi đáp lời:

“Vậy đi, ta cũng không làm khó các ngươi nữa. Điều kiện của ta rất đơn giản, ta biết Lâm gia có hai thứ gọi là Thất thải Linh Lung thảo và một viên đá thần bí, ta là kẻ ưa thích sưu tầm các đồ vật cổ quái nên ta muốn dùng các ngươi dùng hai thứ này để trao đổi. Không biết Đại trưởng lão cùng Lâm thiếu chủ thấy ra sao”

Thấy đối phương nhắc đến Thất thải Linh Lung thảo cùng viên đá thần bí kia khiến cho Lâm Chí Bình cùng Lâm Kinh Hồng đều rất ngạc nhiên. Đây là việc cơ mật của Lâm gia, rất ít kẻ biết đến.

Nếu dùng viên đá không rõ lai lịch kia trao đổi thôi thì cũng không sao, nhưng Thất thải Linh Lung thảo cả Lâm gia chỉ có hai bụi mất rất nhiều công chăm sóc cùng tài lực bồi dưỡng. Tự dưng lại phải đưa ra một bụi thì… . Nghĩ tới đây Lâm Chí Bình thấy cũng rất khó mà quyết định, bèn quay sang Lâm Kinh Hồng để dò xét ý của đối phương nhưng cũng thấy ánh mắt bối rối của hắn.

“Cái này, tôn giá có thể hay không….”

Chưa dứt lời thì một thủ vệ bên ngoài đã mở cửa đi vào, ghé vào tai Chung quản sự nói vài lời sau đó lại đi ra ngoài đóng cửa lại.

Lúc này Lâm Chí Bình lại tiếp tục nói:

“Không biết tôn giá có thể hay không thay một cái điều kiện. Thất thải Linh Lung thảo quá chân quý, ta cùng thiếu chủ đều không thể làm chủ hứa bừa được. Vậy nên…”

“Vậy sao? Không sao cả, các ngươi có thể trên đấu giá tranh đoạt được mà. Vậy thôi, chúng ta còn có việc không làm phiền hai vị thời gian nữa.”

Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, Chung quản sự lại như thần tài cười nói với Lâm Chí Bình hai người:

“Đại trưởng lão, ngươi cũng đã cân nhắc kĩ sao. Nể chúng ta bao năm giao tình, ta cho ngươi biết một tin tức, lần này không tính phí với ngươi. Tin tức này ta vừa mới nhận được truyền đến từ Vị Ương Thành. Không biết ngươi muốn nghe hay không”

Nghe tới tin tức từ Vị Ương thành truyền tới, một nỗi bấy an trong lòng Lâm Chí Bình dần sinh ra. Hắn cắn răng hướng Chung quản sự nói:

“Mời Chung huynh thông báo cho”

“Lâm huynh khiêm tốn, tin tức cũng không phải lớn lắm. Ta nhận được tin tức đã xác thực trăm phần trăm là Hoàng gia gia chủ cùng đại trưởng lão mang theo 500 vạn kim tệ tiến về Nguyên Linh thành tham dự đấu giá hội. Dự kiến sáng sớm ngày mai sẽ vào thành. Không biết tin tức này đáng giá với Lâm huynh hay không?”

Lâm Chí Bình thầm mắng Chung quản sự một tiếng, tin tức như vậy sao giờ ngươi mới nói cơ chứ. Con bò cũng biết Hoàng gia gia chủ cùng Đại trưởng lão Hoàng gia mang theo 500 vạn kim tệ tới Nguyên Linh thành làm gì.

Hắn hận không thể đấm vào mặt Chung quản sự đang cười ngoác miệng kia vào cái cho bõ tức. Hắn vừa mới từ chối Diệp Vô Thần hai người xong thì Chung quản sự mới báo cho hắn tin này.

500 vạn này thì dù là Lâm gia là một trong hai nhà độc đại của Nguyên Linh thành cũng phải thịt đau. Bọn hắn tài lực cùng thực lực so ra với Hoàng gia của Vị Ương thành thì cũng phải kém vài phần thì lấy gì mà cạnh tranh đây. Giả dụ cạnh tranh được thì 500 vạn kim tệ này cũng khiến bọn hắn phải động gân cốt.

Nhưng cáo già vẫn là cáo già, mặt hắn chuyển biến 180 độ, quay lại nhìn hai ngươi Diệp Vô Thần:

“Hai vị xin dừng bước. Việc của tâm pháp chúng ta có thể lại một lần nữa thương lượng hay không. Lần này ta nhất định có thể làm chủ được, mong hai vị cho chúng ta thêm một cơ hội nữa.

Đáp lại hắn không phải là sự khó chịu hay lời từ chối mà là một nụ cười vui tươi của Diệp Vô Thần:

“Đương nhiên là có thể rồi. Điều kiện ta đã đưa ra vẫn như cũ nhưng ta muốn thêm 50 vạn kim tệ. Không biết lần này các ngươi có thể hay không làm chủ”

Không đợi chờ một chút nào nữa, Lâm Chí Bình cùng Lâm Kinh Hồng đều đồng thanh đáp:

“Đương nhiên, đương nhiên có thể làm chủ. Tôn giá có thể chờ ta (Kinh Hồng) chạy trở về gia tộc chuẩn bị được không.”

Diệp Vô Thần nhìn bọn hắn gấp như vậy cũng vẫn ôn hoà:

“Không sao, ta cũng không vội vàng gì cả. Cứ bình tĩnh mà lấy. Ta rất thưởng thức thiếu gia chủ tuổi trẻ mà đã có thể làm ra những quyết định như vậy.”

Nghe hắn nói như vậy, hai người Đại trưởng lão cũng thở phào một hơi. Lâm Kinh Hồng tiến lên, khom người:

“Đa tạ tôn giá khen ngợi. Làm phiền tôn giá ở đây chờ ta một chút thời gian ta trở lại gia tộc lấy đồ vật mang tới."

“Đi thôi. Không phải gấp gáp làm gì”

Nghe xong, Lâm Kinh Hồng vội vàng bước ra ngoài đâm ngay vào thủ vệ đang chuẩn bị tiến vào. Nhưng hắn không để ý nhiều mà lập tức đứng dậy đi tiếp, bằng tốc độ nhanh nhất trở lại Lâm gia.

Lâm Kinh Hồng trở lại Lâm gia như một cơn gió, không kịp thở phân phó quản gia:

“Trương thúc, lập tức vào ngân khố lấy 50 vạn kim tệ cùng cái viên đá kì lạ kia cho ta. Đừng hỏi lại, ta sẽ lập tức đi gặp cha. Người cứ làm theo ta phân phó đi”

Rồi cũng chẳng để ý tới lão quản gia có nghe rõ hay không, ngay tức thì lướt về Lâm gia chính đường nơi cha hắn Lâm Chí Thiên.

Chưa tới cửa hắn đã hét lớn:

“Cha, người mau ra đây. Có đại sự rồi”

Một lão giả tuổi cũng đã lục tuần lật đật chạy ra nhìn hắn với ánh mắt dò xét:

“Đại sự gì thế? Việc ta giao cho các ngươi hoàn thành tới đâu rồi”

Lâm Kinh Hồng vừa vội vừa gấp thở đáp lời:

“Điều kiện trao đổi là một cây Thất thải Linh Lung thảo, viên đá kì lạ trong ngân khố cùng 50 vạn kim tệ”

“Cái gì? Thất thải Linh Lung thảo? 50 vạn kim tệ? Các ngươi thương lượng kiểu gì đó”

“Cha, người còn không biết, Hoàng gia chủ của Vị Ương thành mang theo Đại trưởng lão Hoàng gia cùng 500 vạn kim tệ tới tham gia đấu giá hội lần này để cạnh tranh. Lúc trở về ta gặp người của Diệp gia cũng tiến đến, ta đoán 9 thành là để ngăn cản chúng ta có được tâm pháp xưng bá Nguyên Linh thành. Theo tin tức thì nhanh nhất là tối nay Hoàng gia gia chủ có thể đến Nguyên Linh thành, chậm nhất là sáng mai. Mà quên, nãy ta gặp người dẫn đội của Diệp gia là lão gia chủ của Diệp gia. Cha, người mau quyết định đi”

“Đồ con heo, còn đờ người ra đó, ta đi lấy Thất thải Linh Lung thảo, ngươi chạy đi ngân khố lấy các thức khác. Chúng ta lập tức đến Kì Bảo các.”

…….....

Tại Kì Bảo các,

Lâm gia Đại trưởng lão đã tránh mặt, trong phòng hiện tại cũng có 5 người như lúc trước. Chỉ là lần này là một lão giả tuổi đã gần Bát tuần, bên cạnh còn có một thiếu niên 12,13 tuổi, trên mặt vẫn còn chút nhưng Diệp Vô Thần biết hắn cũng là một kẻ ngoan độc cỡ nào.

Diệp gia này quả nhiên là kì tài mà, thứ được di truyền lại cho thế hệ sau là sự ngoan độc, tuyệt tình. Hắn – Diệp Vô Thần chán ghét nơi này, nhưng điều đó cũng làm hắn nổi lên một niềm vui. Nghĩ tới đây, trên mặt hắn nở một nụ cười.

……......

“Ài, bản tôn tỉnh rồi sao? Vậy ta cũng nên chơi đùa chút. Thật lâu rồi chưa giết người mà. Cũng không biết lão Chiến ra sao rồi”

Trong một nơi thần bí, nơi đây là bản bộ của một thế lực gọi là Sát lâu – đệ nhất tổ chức sát thủ của thiên giới. Tận cùng của nơi này là một vùng đại dương toàn bộ là màu máu, trên vùng đại dương kia là một cái quan tài cũng màu đỏ như máu. Tiếng nói vọng ra từ trong quan tài kia vọng ra, một bàn tay thò ra, sau đó là cả thân người. Hắn tên Thiên Sát.

………

Thank bạn llovenhi đã comment truyện mk. Chân thành cảm ơn.

Mong các bạn cmt nhiều hơn để mình biết được đang viết như nào.

Sr mn đăng hơi muộn

Bạn đang đọc Vô Thiên sáng tác bởi Ha250801
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ha250801
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.