Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu giá hội ( trên )

Tiểu thuyết gốc · 1800 chữ

Hôm nay cũng là ngày mà diễn ra đấu giá hội. Tất cả không khí của các đại tộc trong Nguyên Linh thành đều náo nhiệt hẳn lên khi biết áp trục của lần này có một quyển Huyền giai sơ cấp võ kỹ. Tất cả cũng vì đó mà điên cuồng, phải biết rằng trấn tộc công pháp của bọn hắn cũng chỉ là Huyền giai sơ cấp. Vậy nên ai lại không nghĩ muốn nhiều hơn 1 quyển trấn tộc công pháp cơ chứ.

Dưới đại sảnh có ba đạo thân ảnh mặc áo bào đen, mặt đều đeo mặt nạ đứng đó, một người đưa ra một tấm thiệp cho nhân viên rồi nói bằng giọng khàn khàn:

“Đưa chúng ta đi gặp quản sự của các ngươi. Chúng ta muốn cùng hắn làm giao dịch. Không muốn mất thời gian, không hậu quả ngươi không chịu được.”

Tên nhân viên vẻ mặt cũng không tình nguyện lắm nhưng cũng biết được mấy hôm trước có kẻ cản khách quý không bẩm báo bị đánh gần chết nên cũng mang theo tấm thẻ lật đật chạy vào tìm quản sự.

Không đầy một khắc sau, quản sự mặt đầy tươi cười chạy ra ngay tức khắc. Thần tài đến cửa hắn không mở cửa đón tiếp ngay thì đó mới là thằng ngu.

“Khách quý, khách quý. Đại sư tới sao không báo trước để ta ra đón người. Ha ha ha. Các vị mời theo ta vào trong chúng ta bàn việc. Xin mời”

Ba người lấy Diệp Vô Thần dẫn đầu bước theo quản sự.

Quản sự biết Nam Cung Hồng Nhan vì lần trước bộ dạng của nàng đã được hắn thấy qua nhưng lần nay lại chịu đứng sau một kẻ khác thật là một việc lạ.

Còn một kẻ đứng cuối cùng của đội, từ khí tràng hắn cũng cảm nhận đây là một kẻ rất mạnh, ít nhất trong cái Nguyên Linh thành cũng phải xếp hạng trước 10.

Tên dẫn đầu thì không nói, hắn như một phàm nhân chính thức. Không có bất kì khí tức của người tu luyện nào trên người hắn, cũng có lẽ cảnh giới hắn quá cao nên hắn cảm giác không tới. Đây có lẽ là cách giải thích hợp lý nhất.

Cả ba cùng quản sự vào trong phòng tiếp khách.

Phòng khách rất rộng lớn, lộng lẫy có nhiều nơi để các đồ vật quý giá để trang trí làm cho Kì Bảo các thêm xa hoa.

“Các vị, mời ngồi”

Cả ba ngồi xuống chiếc ghế dài trải da thú quý hiếm. Diệp Vô Thần ngồi giữa, hai nữ ngồi hai bên sau đó nói bằng giọng ồm ồm:

“Quản sự đại nhân, hôm nay chúng ta tới đây có ba việc như sau. Ta sẽ không vòng vo mất thời gian nữa sẽ trực tiếp vào vấn đề”

Nghe vậy quản sự cũng nghiêm túc lại nói:

“Mời ngài nói”

Diệp Vô Thần khẽ gật đầu sau đó quay sang Nam Cung Hồng Nhan khẽ gật đầu. Nàng biết ý lấy từ trong người ra một cái lọ nhỏ ra đặt lên bàn. Hắn đưa tay khẽ đẩy về phía quản sự:

“Quản sự đại nhân, trong này có bốn viên Trú Nhan đan nhị phẩm sơ giai, không biết quản sự có nghĩ thu hay không”

“Cái gì? Trú Nhan đan…. nhị phẩm sơ giai….thu…. đương nhiên thu. Nhưng ….”

Mặt quản sự những tảng thịt rung rung vì quá phấn khích, lắp ba lắp bách không nói nên lời.

“Ha ha, quản sự muốn nhờ người kiểm chứng sao, đương nhiên có thể mời tới đây rồi, chúng ta không ngại chờ thêm một chút”

Nghe Diệp Vô Thần nói vậy, quản sự quay mặt ra ngoài gọi lớn:

“Người đâu, cho ta mời Trần lão tới giám bảo phòng, lập tức”

Một lát sau, một lão già cũng tiến vào. Linh hồn lực của hắn khiến tất cả hộ về cùng tỳ nữ quanh điện đều chịu áp bách mạnh mẽ, kể cả quản sự cũng có chút áp lực.

Trong phòng cũng chỉ còn ba người Diệp Vô Thần bình tĩnh ngồi đó như không hề có việc gì xảy ra. Nhưng lão già kia thì hết hồn rồi. Đụng nhầm vào ba con quái thú đang ngủ yên này khiến lão cũng toát cả mồ hôi lưng.

Một cái trực tiếp đốt cháy thành tro bụi. Một cái khác cái thì khiến linh hồn lực đụng vào núi lớn, linh hồn lực hắn như một đầu cá nhỏ so với đại dương bao la của kẻ kia. Còn một cái ở giữa thì linh hồn cách hắn một trượng thì biến mất không một dấu vết, một nguồn năng lượng theo linh hồn hắn quay về, nếu không nhanh tay trảm đứt linh hệ với sợi linh hồn kia chắc hắn linh hồn hắn sẽ biến mất vĩnh viễn.

“Chung quản sự, không biết gọi lão tới đây vì việc gì”

Sau một hồi cố gắng bình tĩnh, Trần lão quay sang hỏi quản sự. Thấy hắn đã thu lại linh hồn lực, quản sự cũng giảm được áp lực cười giới thiệu cả hai bên:

“Trần lão, giới thiệu vời ngài đây là ba vị muốn bán đan dược Trú Nhan đan, mời Trần lão kiểm tra. Còn ba vị khách quý, đây là Trần lão – thủ tịch đan sư của Kì Bảo các và cũng là nhị tinh luyện đan sư”

Trần lão nghe thấy giới thiệu như vậy, trên mặt cũng không có vẻ cao ngạo như bình thường mà khẽ thấp người hướng về ba người hành lễ nói:

“Ba vị tôn giả, có thể hay không cho lão hủ biết phương danh”

Thấy thái độ hắn như thế, Diệp Vô Thần cười khểnh nhìn hắn qua mặt nạ, giọng khàn khàn nói:

“Lão tiểu tử ngươi cũng thật tinh mắt biết nhìn người. Ngươi thân thể nhiều ám tật, đời này vô vọng đột phá tam tinh, tiến Kết đan. Có thể hiện tại ta nói ngươi sẽ nghi ngờ nhưng có cần hay không ta giúp ngươi nói ra vài vấn đề.”

Trần lão nghi hoặc nhưng vẫn cố gắng khiêm tốn đáp:

“Mời tôn giả chỉ rõ”

Không đợi Diệp Vô Thần trả lời, bên cạnh Nam Cung Hồng Nhan đã trả lời:

“Để ta nói cho ngươi đi. Thứ nhất, gần đây ngươi tiếp xúc với một loại hoả diễm có thể là thú hoả thuộc tính hàn nên đến khi giờ tý hằng đêm đều rất lạnh, thân thể xuất hiện hiện tượng đóng băng nên ngươi đã sử dụng Linh Viêm thạch hoặc một số loại thảo dược thuộc tính hoả như Liệt Diễm thảo, Viêm Long thảo,… . Việc này kéo dài tới khi giờ ngọ ngày hôm sau mới chấm dứt đúng không. Có cần ta tiếp tục nói tiếp vài vấn đề không?”

Nghe tới đây người Trần lão run bần bật, hắn kích động tới không kiểm soát. Không ai hiểu được nỗi giày vò khiến hắn khổ như nào.

Hắn cố khống chế lại tâm tình nhưng giọng run run cúi người hỏi:

“Tôn giá đã biết ta như thế không biết có đường sáng nào cho ta không”

“Đường thì đương nhiên sẽ có, nhưng hiện tại chưa phải lúc. Hiện tại việc ngươi cần là kiểm tra Trú Nhan đan ta luyện trước. Có thể trước khi ra về ta sẽ giúp ngươi giảm bớt thống khổ nếu ngươi đưa ra cái giá khiến ta động tâm thì chưa khỏi đồng thời để ngươi tiến tam tinh cũng không phải không thể.”

Nghe Nam Cung Hồng Nhan nói thế, Trần lão mừng như điên, hắn sắp thoát khỏi ác mộng mỗi đêm bị hành hạ kia rồi.

Nhìn 4 viên Trú Nhan đan trong bình ngọc, hắn ngắm nghía hồi lâu khiến quản sự cũng có vẻ sốt ruột, lo lắng hỏi khẽ:

“Có điều gì bất thường không Trần lão. Có phải hay không là đan giả”

Đáp lại hắn là một cái tát như trời giáng và sau đó là một tràng chửi bới:

“Giả con mẹ nhà ngươi. Cả nhà ngươi mới là giả. Đan dược dược do tôn giả đây luyện tới mức hoàn mỹ không tỳ vết, dùng nguyên liệu của nhất phẩm luyện ra nhị phẩm đan mà tác dụng so với bình thường còn cao hơn ba thành. Ngươi nói xem có phải giả không, hay là lão phu già rồi mắt kém hả”

Quản sự ấp úng không nên lời không biết trả lời sao thì Diệp Vô Thần giải vây:

“Lão tiểu tử, ngươi xem lâu quá rồi đó, không phải giả thì nói cho hắn còn biết chứ. Lão già nhà ngươi còn muốn ngắm tới bao giờ”

“Ngươi… ta ngắm liên quan tới ngươi sao? Loại thô tục như ngươi sao hiểu cái đáng giá của đan dược này”

Thấy hắn nói vậy, Nam Cung Hồng Nhan ngồi cạnh khẽ cười :

“Trần lão, nãy ta quên nói với ngươi. Đan này tuy là ta luyện chế ra nhưng người giúp ngươi chữa bệnh lại là hắn nha. Hiện tại ngươi nói hắn là kẻ thô tục không hiểu cái đẹp thì bệnh tình của ngươi....”

Một lời thức tỉnh Trần lão còn đang mê say ngắm mấy viên Trú Nhan đan. Hắn trong lòng chửi ầm lên, tâm tình thưởng thức cũng bị hắn ném đi đâu, hắn hận không thể đưa tay vả cho cái miệng mình vài cái. Hắn quay sang ấp úng nhìn Diệp Vô Thần:

“Tôn giả thứ tội, là ta lắm miệng. Xin ngài bỏ quá cho.”

Thấy Diệp Vô Thần không có phản ứng gì hắn khẽ hích tên quản sự mật mạp một cái. Quản sự mặt đầy bất đắc dĩ, vòng tay nói đỡ với Diệp Vô Thần:

“Khách quý đại nhân, Trần lão từ nhỏ say mê đan dược như mạng nên khi nãy thấy đan dược kia không thể kìm nén tâm tình của mình. Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân bỏ quá cho Trần lão”

Như chết đuối vớ được cái cọc, Trần lão lập tức đứng lên khom người

“Đúng, đúng, đúng….. đại nhân người không nên chấp tiểu nhân lắm miệng. Xin bỏ quá cho”

Diệp Vô Thần nhìn hắn một cái rồi chép miệng rồi nói:

“Các ngươi đã nói vậy ta cũng lười so đo. Chúng ta tiếp tục bàn việc chính. Còn bệnh của ngươi, cuối buổi đấu giá ta sẽ giúp ngươi tạm thời khống chế. Muốn chữa trị hoàn toàn thì cũng phải xem ngươi rồi”

Bạn đang đọc Vô Thiên sáng tác bởi Ha250801
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ha250801
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.