Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột phá (2) - Mối hận ngàn năm

Tiểu thuyết gốc · 2322 chữ

Nam Cung Hồng Nhan thấy chiếc xe ngựa đối diện biến mất thì cũng âm thầm lấy làm kì lạ. Nhưng chỉ là tò mò mà thôi bì việc quan trọng lúc này của nàng là đột phá Tiên Thiên cảnh.

Tối hôm qua đoàn người Nam Cung Hồng Nhan tiến vào Hoàng thành. Nơi đây so với các thành trì khác thì càng thêm xa hoa, nhộn nhịp nhưng nơi đây cũng xuất hiện rất nhiều thị phi.

Dưới đám người Trần lão cùng với Kì Bảo các hộ tống, cả hai đều rất thuận lợi tiến vào thành, ở lại trong một trang viên của Kì Bảo các dưới tư cách là khách quý.

Trong mật thất của trang viên, Lâm Thiên Tuyết lúc nãy đã tháo xuống mặt nạ hồ ly để lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc giai nhân không hề kém mĩ nhân 18, 19. Nàng cũng cảm nhận được lần đột phá này quan trọng ra sao nên không hề có chút xíu chủ quan nào cả.

Khi đang tật chung cao độ đột phá thì đột nhiên thấy trong phòng nhiều hơn một người. Cho đến khi nhận ra là hắn thì nàng mới yên tâm hơn chút. Hắn cũng đã tính qua thời gian nàng đột phá và cũng từ miệng Phần Thiên lão tổ biết được đây là một lần lột xác đối với nàng nên hắn đến để giúp nàng hộ pháp.

Hắn tuy không tu luyện môn công pháp này nhưng mà vạn pháp đồng quy nên khả năng lý giải trên mọi mặt đều cao hơn nàng. Hắn nhìn nàng, ngả ngớn cười:

“Nương, cần hay không ta giúp người một tay. Mà hơn nữa, hai người tới đây mà chẳng thèm nói mới ta một tiếng để cho ta đuổi theo thật là khổ cực nha”

Lâm Thiên Tuyết trừng mắt nhìn hắn rồi gắt:

“Không phải do ngươi thích chơi trò biến mất thần thần bí bí sao? Đến rồi thì còn không mau cho ta hộ pháp, sao ta có thể sinh ra một đứa như ngươi cơ chứ. Vậy đi, làm tốt hộ pháp cho ta, ta sẽ đích thân xuống bếp nấu cho ngươi một bữa.”

Nghe vậy Diệp Vô Thần rùng mình. Không biết lần này lại được Lâm Thiên Tuyết nấu cho món, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Hắn loại bỏ tạp niệm, nghiêm túc ngồi đối diện Lâm Thiên Tuyết. Hắn lấy ra cây cổ cần mà a Tử , Lâm Thiên Tuyết cũng lấy ra đan dược nuốt xuống. Đây là An thần đan luyện chế từ An thần thảo. Đan dược này tuy không thể tăng cao tu vi có tác dụng gì nhiều. Tác dụng chính của nó là áp chế tâm tình, tạp niệm, những cảm xúc trái chiều bộc phát khi đột phá cảnh giới.

Đặc biệt là những người tu luyện hoả hệ công pháp như Lâm Thiên Tuyết tính tình sẽ rất bạo tính và dễ mất kiểm soát. Khi đột phá cũng sẽ rất hay thường sinh ra cảm xúc trái chiều khiến cho dễ bị đột phá thất bại.

Lâm Thiên Tuyết bắt đầu trùng kích Luyện khí cảnh. Đây là một quá trình lột xác bất kẻ là ai đây đều là quá trình hấp thu thiên địa linh khí vào đan điền để tạo ra chính mình chân khí. Ngoài ra đây cũng là lúc khuếch trương đan điền, điều này cũng ảnh hưởng trực tiếp tới lượng chân khí của mỗi người tạo ra sự khác biệt to lớn giữa tu tiên giả bình thường và thiên tài.

Vì trong cơ thể của nàng có 1 phần vạn Hoả diễm áo nghĩa nên khả năng lĩnh ngộ cùng dẫn động hoả hệ linh khí cũng được tăng cường rất nhiều. Một phần khác do Diệp Vô Thần sử dụng đàn khiến thiên địa cộng minh dẫn dắt thiên địa linh khí tiến vào nơi này.

Điều bất thường này khiến cho nửa cái Hoàng thành đều trợn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong sơn trang nơi ở của Lâm Thiên Tuyết, Nam Cung Hồng Nhan ; mọi người đều trợn tròn mắt không hiểu tại sao thiên địa linh khí lại tụ tập tới mức đáng sợ như vậy. Thiên địa linh khí nồng đậm tới mức đưa tay có thể cảm nhận được thiên địa linh khí sền sệt, tất cả hộ vệ cùng những kẻ tu hành đều ngồi xuống tu luyện.

Chỉ có Trần lão đang hộ pháp trước cửa phòng của Nam Cung Hồng Nhan nghe được tiếng đàn như có như không. Có lẽ “hắn” đã đến.

Nghĩ xong hắn cũng chìm vào tu luyện, làm sao bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được chứ. Tuy hắn là luyện đan sư nhưng không phải bình hoa để lúc nào cũng cần người khác tới bảo vệ mình.

Dưới sự trợ giúp của Diệp Vô Thần cùng đan dược của Nam Cung Hồng Nhan thì không lâu sau Lâm Thiên Tuyết cũng thành công bước vào Luyện Khí cảnh, đan điềm cũng được mở rộng ra so với ban đầu gấp 10 lần. Tiếp tục nàng sẽ ổn định lại cảnh giới tu vi chuẩn bị cho lần lột xác thứ nhất.

Trong gian phòng đối diện, Nam Cung Hồng Nhan cũng được lợi ích không nhỏ. Hắc bạch nhị khí trên thân càng lớn hơn trước gấp đôi, ba động từ đó phát ra cũng ngày một mạnh.

Sau lưng nàng một cánh cổng như hư như thực xuất hiện mà chính nàng cũng không biết. Nàng đã đột phá Tiên thiên cảnh nên một số thủ đoạn bảo mệnh cùng tuyệt kĩ cũng có thể sử dụng.

………….

“Lão Ngư ông, ngươi đến Cự tộc ta làm khách sao không vào thăm ta mà đi bắt nạt mấy cái tiểu bối tộc ta. Chiến Thiên, Thiên Sát nữa, các ngươi cũng quá nhỏ nhen đi, việc qua lâu như vậy rồi còn để trong lòng đi so đo với bọn tiểu bối làm gì.”

Trong Cự tộc, nơi sâu nhất một chiếc quan tài khổng lồ bay ra chắn lại uy áp từ ba kẻ phía trước phát ra. Theo sau nó là ba chiếc quan tài nữa cũng liên tiếp đứng vào các mắt trận ổn định lại đại trận hộ Thông Thiên đảo.

“Cự Vô Cực, đây ngươi là nói tiếng người sao? Là ngươi giả ngu hay thật sự ngu ? Có phải hay không thấy Chiến Thiên ta dễ ức hiếp hay là các ngươi Cự tộc thế gian vô địch ? Ân oán là do ta tạo nên sao hay là các ngươi Cự tộc ? Đệ tử của lão tử chỗ nào đắc tội các ngươi Cự tộc hay là tiểu oắt con bị ta giết chết kia? Lão tử chỉ giết hắn không làm tổn thương các ngươi thật sự cho là ta sợ các ngươi sao? Nếu hôm đó không phải bản tôn có lệnh thì các ngươi còn mấy cái đứng đây”

Chiến Thiên nghe xong quan tài kia nói thì đùng đùng nổi giận mắng to. Nghe xong thì đại quan tài kia cũng phải rung rung vài lần, hắn chỉ biết đại khái, không nghĩ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Thiên giới có mấy cái cấm kỵ mà Cự tộc chọc một cái đáng sợ nhất.

Bên cạnh Chiến Thiên hai tên đang cà phất cà phơ nghe xong thì lập tức biến sắc. Có lẽ bản tôn cũng chưa biết chứ không thì làm sao Cự tộc tồn tại tới lúc này. Bảo sao hắn tự nhốt mình trong Chiến Điện không hỏi thế sự cả ngàn năm.

“Bản tôn còn chưa biết nha đầu kia chết. Ta mấy lần nói dối bản tôn nha đầu kia đang bế tử quan chưa ra. Cũng tại ta chủ quan, khi nha đầu khi muốn đến Cự tộc chơi, ta cũng không nghĩ tới có nguy hiểm gì nên cũng không để nhiều người đi hộ tống cùng nhiều thứ để bảo mệnh. Ta nghĩ rằng nơi đây đủ an toàn nên cũng không chú tâm, ai ngờ, ai ngờ sợi lực lượng của ta trong người nàng được kích hoạt thì mới biết là xảy ra chuyện. Ta chạy đến thì đã quá muộn. Ha ha ha ha. Ta để lừa bản tôn không muốn Cự tộc diệt tộc nên đã giấu nàng vào thế giới của chính mình. Không biết khi nàng biết ta làm như thế có trách ta người sư phụ vô dụng này không nữa”

Nói xong mang một chiếc quan tài thuỷ tinh từ nội thế giới ra. Trong quan tài là một cô gái xinh đẹp nằm trong đó, nàng nằm đó im lặng như cái im lặng lúc này trên Thông Thiên đảo.

Chiến Thiên vuốt ve khuôn mặt nàng một chút rồi nhẹ nhàng hôn lên trán nàng như một người phụ thân âu yếm con gái. Hắn lại đưa quan tài vào nội thế giới một lần nữa, rồi nhìn về phía Thông Thiên đảo dằn giọng:

“Ta biết các ngươi sẽ chối cãi nên linh hồn tiểu tử kia ta vẫn giữ lại. Muốn xem hay không? Vài ngàn năm qua, ta tự nhốt mình trong Chiến Điện tự nhủ thời gian sẽ bao mòn đi sự phẫn nộ của ta. Nhưng trái lại nó khiến ta càng tức giận hơn. Đồ nhi của ta chết đã lâu như vậy rồi ta mới tới đòi nợ thì cũng hơi muộn”

“Nhưng không sao. Giết nhiều một chút nàng sẽ không trách ta đâu. Đệ Nhất, Thiên Sát ; việc hôm nay là ân oán tư thù của ta Chiến Điện và Thông Thiên đảo. Các ngươi nhúng tay thì đừng trách ta trở mặt.”

Nói xong hắn vẫy tay, nội thế giới của hắn từng bóng người bay ra. Tất cả nhìn thấy đều cùng có một cái ý nghĩ : Quản nhiên là tên điên, toàn bộ Chiến Điện thành viên đều là tên điên.

Đột nhiên thấy vài bóng hình khiến cho lão giả trong quan tài Cự Vô Cực phá quan mà ra. Mặt hắn cắt không một giọt máu vội vàng hô:

“Tang lão quái, Hồ đại sư, Huyền Mộng tiên tử các ngươi đây là…”

Ba người đều bất đắc dĩ :

“Thiếu hắn cái nhân tình, lui không được. Vô Cực huynh thứ tội”

Nghe ba người nói xong thì Cự Vô Cực mặt cắt không một giọt máu.

Nội thế giới người xuất hiện càng ngày càng nhiều. Top cuối cùng xuất hiện khiến cho cả Đệ Nhất cùng Thiên Sát đều rung động.

Nhóm cuối cùng này chỉ có 4 người nhưng có cái nào không phải nhân vật phong vân giậm chân Thiên giới cũng phải rung động vài cái chứ.

Hai vị trong trong đó Hắc Ám Ma Long cùng Thôn Thiên lão tổ - kẻ địch số 1 của Cự tộc. Đầu của Thôn Thiên lão tổ được một mình Cự tộc treo thưởng với cái giá trên trời. Còn Hắc Ám Ma Long trời sinh tính tình tàn bạo hiếu thắng thị sát nên khi được Chiến Thiên mời đi giết chóc với hậu lễ lớn liền không chút ngần ngại đi luôn, chỉ kém chút mang cả Ma Long nhất tộc đi theo thôi.

Hai lão giả còn lại thì hậu bối chưa chắc biết nhưng mấy lão bất tử sống không biết bao nhiêu năm như Cự Vô Cực sao lại xa lạ.

Lão già gầy như que củi người mặc hắc y cưỡi trên một con Cửu đầu xà chính là cả Thiên giới công nhận là đệ nhất Độc sư. Nghe đồn hắn đã ẩn cư không xuất thế nhưng hôm nay lại xuất hiện ở đây.

Lão già bên cạnh cũng chẳng kém. Ai dám cùng lão ta đi tranh cái chức đệ nhất khôi lỗi sư chứ. Thiên giới đồn hắn đã gặp nạn trong Thiên giới cấm địa, thế mà hôm nay cũng tại đây góp vui.

Độc lão tiến lên nhìn Cự Vô Cực trầm ngâm:

“Tám ngàn năm trước, ta tìm Chiến Thiên có việc bàn bạc. Cũng tại hôm đó lão gặp được một tiểu nha đầu, ta rất thích, rất rất thích nàng. Lão già ta cả đợi không thân nhân, chỉ biết làm bạn cùng độc đạo cho tới khi gặp nàng. Lão già ta đã nhận làm cháu gái và nghe lời nàng quy ẩn không ra. Khặc khặc khặc cho tới vài năm trước Chiến Thiên báo với ta nàng đã chết 5000 năm trước. Ngươi nói xem người làm gia gia như ta có vô dụng hay không ?”

Mặc lão cũng đẩy xe lăn tiến lên, khẽ thì thào như kể chuyện:

“Năm đó lão gặp nạn không chết nhưng thân thể bị thương nặng, kẻ qua đường không một ai giúp ta. Chỉ có một tiểu nha đầu không chỉ giúp ta còn cho lão ta ăn uống, chăm sóc ta. Cho ta cảm nhận được sự ấm áp khác cái khôi lỗi lạnh lẽ cạnh ta. Nha đầu kia rất tốt, luôn gọi ta là “Mặc gia gia”, ta cũng coi nàng thành cháu gái. Đến khi hoàn toàn khôi phục ta cũng không muốn rời đi cái ghế nàng vì ta làm này. Ta muốn ở cạnh chăm sóc, quan tâm nàng. Ngươi nói một kẻ vô tình như ta lại có khi như thế có phải hay không rất buồn cười? Ngươi nói xem Cự Vô Cực, có phải hay không rất buôn cười ?”

............

Viết vội nên chưa kịp chỉnh lỗi ae bỏ qua

Like +cmt cho mk nha

Bạn đang đọc Vô Thiên sáng tác bởi Ha250801
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ha250801
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.