Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu giá bắt đầu – đua tiền – loạn thế khởi (3)

Tiểu thuyết gốc · 1971 chữ

Trong phòng nghị dự, tất cả mọi người ở đây ai cũng đều tinh thông một chút dược lý nên cũng hiểu sơ sơ những gì Nam Cung Hồng Nhan nói. Nói chung, Long Tiên thảo có khả năng cân bằng giá với Thất thải Linh Lung thảo.

“Chúng ta tiếp tục đi, không biết hai thứ còn lại Diệp gia có thể bỏ ra thứ gì.”

“Ảnh tiên tử, mời xem qua vật này.”

Nói xong Diệp Thiên Thu mở chiếc hộp bên người ra, đặt bên cạnh hộp đựng viên đá thần bí của Lâm gia. Trong hộp chỉ có một chiếc lông vũ màu vàng óng.

Nơi này lại xuất hiện vật này khiến nàng cũng giật mình. Tuy bọn hắn không biết đây là lông gì nhưng vẫn coi nó là trân bảo cất giữ.

Một kẻ đã kề vai cùng Diệp Vô Thần đứng trên đỉnh Thiên giới không lẽ lại không biết đây là cái gì sao? Nam Cung Hồng Nhan chỉ kì lạ là tại sao nơi này lại xuất hiện một cái lông của Chu tước.

Thứ này với kẻ khác thì giá trị không cao lắm, cùng lắm mang luyện thành thần binh lợi khí mà thôi nhưng với người tu luyện Phần Thiên bảo điển của Chu Tước nhất tộc thì lại là báu vật vô giá, tương lai có thể hoá thân Chu Tước tiếu ngạo cửu thiên.

Tuy vui mừng nhưng trên mặt ngoài vẫn làm ra vẻ thờ ơ, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:

“Thứ này tuy ta không nhận biết nhưng chắc chắn lai lịch bất phàm đáng giá để ta nghiên cứu. Cũng có thể đánh giá tương đương với viên đá thần bí của Lâm gia kia. Vậy còn 50 vạn kim tệ thì sao”

“Đây là chi phiếu 50 vạn kim tệ, mời tiên tử xem”

Lúc này ngồi một bên Lâm gia gia chủ mặt đã chuyển thành màu gan heo nhưng ai bảo hắn vừa đắc tội vị Ảnh cô nương kia chứ.

Các đồ vật bày trên bàn đặt xong xong nhau trước mặt Nam Cung Hồng Nhan. Nàng giả vờ khẽ suy nghĩ một chút, rồi trầm ngâm:

“Các ngươi thật sự làm khó ta rồi, để ta suy nghĩ một chút.”

Lúc này nàng nghĩ tới khi Diệp Vô Thần đi dặn nàng nhớ bán Hoả tâm pháp kia cho Lâm gia cũng bán cho Diệp gia một cuốn Thuỷ hệ tâm pháp. Hắn để cho nàng xem quyển Hoả tâm pháp kia sẽ hiểu ý đồ của hắn rồi để nàng xem xét quyển Thuỷ hệ tâm pháp. Miễn sao không để cho bọn hắn chết quá dễ dàng vì trò vui hắn bày còn ở phía sau.

Hắn lâu rồi mới có thể tìm được cái để nổi lên hứng thú thì sao nàng lại không cho hắn tận hứng chứ.

“Ta quyết định bán quyển Hoả hệ tâm pháp này cho Lâm gia”

Nàng lập tức đưa ra quyết định khiến cho cả Lâm gia trên mặt đều tràn ngập vui mừng. Thời gian họ trở thành bá chủ Nguyên Linh đã không xa.

Chung quản sự cũng tràn đầy khó hiểu, hắn để cho hai gia tộc gặp nhau thương lượng không phải là để tăng giá cạnh tranh sao. Vậy mà hiện tại… Nhưng mà hắn thật sự không dám đắc tội nàng, có một cái ví dụ sống sờ sờ Lâm Chí Thiên còn ở trước mặt kia. Hắn chưa ngu tới mức cùng Trần lão trở mặt.

Diệp gia bên kia tất cả đều ủ rũ đứng lên chuẩn bị rời đi thì lại nghe tiếng nàng:

“Diệp gia, lần này các ngươi đến ta cũng thể các ngươi không công trở về. Diệp gia chủ Thuỷ hệ, vừa hay ta lại có một cuốn Huyền giai tâm pháp thuỷ hệ. Không biết các ngươi có hứng thú hay không”

Hiện tại Diệp gia kẻ nào dám nói “Không” hay làm phật ý nàng thì Diệp Thiên Thu nhất định cho hắn một chưởng chết ngay tức khắc.

Mặt Diệp Thiên Thu nụ cười tràn ngập, quay lại khom người hỏi:

“Không biết tiên tử có điều kiện nào, chúng ta nhất định sẽ khiến người hài lòng"

“Vậy đi, ta thấy các ngươi mang đồ đến rồi thì cứ thế đi, ta lấy tâm pháp đổi với những thứ khi nãy đã thương lượng. Không biết ý ngươi ra sao”

“Đa tạ tiên tử, tất cả nghe theo tiên tử an bài”

Diệp Thiên Thu thầm cảm thấy mình thật may mắn, lần nay Diệp gia cũng có tâm pháp thì Lâm gia cuốn tâm pháp kia có cũng như thế. Thế lực Nguyên Linh thành phải dựa vào kẻ nào đột phá trước mà thôi.

“Diệp Thiên Thu, nể tình ngươi từ khi gặp ta đều hô là tiên tử, vậy nên viên đan dược này cho ngươi đi. Viên đan dược này có thể giúp ngươi đột phá nhất trọng coi như là quà ta tặng cho ngươi đi”

Nói xong Nam Cung Hồng Nhan búng tay một cái, một hạt đan dược bay vụt về phía Diệp Thiên Thu.

Bên kia Lâm Chí Thiên mặt càng ngày càng đen. Tu vi của hắn cùng Diệp Thiên Thu nang nhau nếu hiện tại Diệp Thiên Thu đột phá nhất trọng thì Lâm gia kết quả không cần nghĩ cũng biết.Lòng dạ phụ nữ đúng là khó hiểu mà, nói không để tâm việc hắn chọc nàng vậy thì viên đan dược kia là cái gì.

Chung quản sự chỉ ngồi đó nhìn viên đan dược kia bay tới tay Diệp Thiên Thu mà lòng cũng đau, thật là phá sản mà. Tiện tay ném cũng là tam phẩm đan dược.

Đúng là luyện đan sư không thể chọc vào mà. Thực lực bọn hắn có thể không đủ nhưng đống đan dược đủ để đập chết ngươi.

…………..

“Đa tạ công tử ân cứu mạng, xin nhận của Trần Hoàng Cát một xá”

Nói rồi Trần lão chắp tay về phía Diệp Vô Thần bái một cái thật sâu. Chỉ trong ngày hôm nay hắn đã thật sự mở rộng tầm mắt. Chỉ vì hắn gặp hai người.

Một kẻ luyện đan như thần, đan dược tam phẩm nếu nói là nàng vừa ngủ vừa luyện cũng không sai. Đây là điều hoàn toàn lật đổ kiến thức đối với đan đạo bao nhiêu năm nay của hắn. Nàng cũng chỉ cần một câu để hắn đột phá Tam tinh Luyện đan sư: “ Đan tuỳ tâm mà sinh, nó chính là thứ mà ta muốn tạo ra”.

Hiện tại hắn gặp một con “quái vật” còn đáng sợ hơn. Chỉ cần cách không điểm huyết ép hết các ám tật trong cơ thể hắn ra, ngoài ra còn giúp hắn chữa trị thương thế khôi phục còn vượt qua thời kì đỉnh phong của hắn vài thành. Tất cả những thứ này chỉ xảy ra trong chưa đầy thời gian một chén trà.

“Lăn. Đi tắm rửa sạch sẽ rồi hãy quay trở lại. Trở lại ta có việc cùng ngươi nói. Đi đi”

“Vô công tử, ta cáo từ trước, phiền ngài chăm sóc giúp ta tiểu nha đầu Thanh Lạc. Ta sẽ trở lại ngay.”

“Đi thôi”

………..

Trong phòng của Trần Thanh Lạc,

“Ngươi đã tỉnh rồi sao? Thấy thế nào rồi”

Diệp Vô Thần đang ngồi ở bàn nhàn nhã uống trà, thấy Trần Thanh Lạc đã tỉnh thì hắn mới hỏi thăm.

“Ta bị làm sao thế này? Tu vi của ta? Không …. Ta không muốn thành một phế nhân”

Trần Thanh Lạc khóc rống lên, sự thật này đối với nàng quá là nghiệt ngã. Nàng cứ thế ngồi bó gối trên giường khóc, bên cạnh Diệp Voi Thần cũng điềm nhiên ngồi uống trà như không hề có chuyện gì xảy ra.

“Tại ngươi. Tất cả tại ngươi. Không phải ngươi thì ta sao có thể thành ra như thế này. Ta liều mạng với ngươi”

Trần Thanh Lạc lao về phía Diệp Vô Thần định cùng hắn liều mạng nhưng lúc này Trần lão đã trở lại ra tay ngăn cản lại cô cháu gái của mình.

Hắn mặt vẫn không biến sắc, cũng không đáng thương hai ông cháu kia. Trần Thanh Lạc gục đầu vào lòng Trần lão mà khóc rống lên. Mơ ước của nàng là gặp được cha mẹ, nhưng mẹ nàng lại là tiểu thư của một đại gia tộc quyền thế ngập trời ở Thanh Nguyên quốc này. Một cái thành nhỏ bé này không đáng một xu trong mắt bọn hắn.

Từ bé nàng sống cùng gia gia nàng, nàng thầm thề cố gắng tu luyện để trở thành cường gia để có thể gặp lại cha mẹ mình. Nên mất hết tu vi so với giết nàng còn đau khổ hơn.

“Ngươi đã mất đi chân khí của ta trong khi bảo vệ tính mạng, ngươi thật sự làm ta rất thất vọng. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, hiện tại ngươi chỉ có thể làm nha hoàn của ta, ta sẽ giúp ngươi mạnh hơn trước, thực hiện được ước mơ của ngươi. Không cần nghi ngờ, ta trước nay nhất ngôn cửu đỉnh, nói được sẽ làm được. Ngươi có thời gian tới hết ngày mai. Ta mong ngươi có thể cho ta đáp án, nếu ngươi không muốn ta vẫn sẽ giúp ngươi khôi phục tu vi nhưng ngươi sẽ mãi mãi là kẻ yếu trong mắt ta. Ổn định lại tâm tình đi, ta có việc không quấy rầy hai ông cháu các ngươi nữa.”

…………

“Lâm thiếu chủ, có người cho mời ngày. Mời ngài theo ta”

Lúc này vừa ra khỏi phòng nghị sự, đám người lâm gia mặt đang như đưa đám thì có một thị vệ tới trước Lâm Kinh Hồng truyền lời.

Lâm Kinh Hồng tuy bán tín bán nghi nhưng vẫn đi theo hắn tới một viện tử sạch sẽ. Nơi đây là nơi ở hiện tại của ba người Diệp Vô Thần được Chung quản sự đích thân sắp xếp, phải nói xa hoa cực điểm.

Vừa bước vào phòng hắn đã nghe được tiếng của Diệp Vô Thần:

“Các ngươi Lâm gia thật để cho ta thất vọng. Nàng là người các ngươi có thể đụng sao? Trên đời này trừ ta ra, người khác trêu chọc nàng đều có kết cục là “chết”, nhớ lấy"

Cái chữ chết kia mang theo kèm kinh người sát khí khiến cho Lâm Kinh Hồng cũng phải run lẩy bẩy.

“Nể tình là lần đầu nên ta bỏ qua. Ta là người quý tài, ta không muốn Lâm gia bị Diệp gia diệt hay đè đầu cưỡi cổ. Vậy nên ta cho ngươi một viên đan dược giống như của nàng giúp cha ngươi tu vi đột phá. Hy vọng ngươi không để ta thất vọng. Việc ta cho ngươi đan dược càng ít người biết càng tốt. Đi đi không có người lại lo lắng cho ngươi”

…………

“Biết ngay vẫn có tộc lén lút làm trái lệnh của bản tôn mà. Thôi, cứ diệt vài cái làm gương vậy”

Sáng hôm sau, toàn bộ Thiên giới chấn động. Huyết Ma nhất tộc, Dạ ma nhất tộc bị người đồ sát từ trên xuống dưới không một tiếng động, không một ai của hai tộc sống sót sau vụ thảm sát.

Đây là cái giá phải trả cho việc làm trái lệnh của Minh chủ sao? Không lẽ minh chủ trở về rồi sao?

………....

Mắt díp vào rồi

Đăng tạm cho ai thức đọc

Lỗi mai sửa sai

Bạn đang đọc Vô Thiên sáng tác bởi Ha250801
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ha250801
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.