Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống Dở Chết Dở

Tiểu thuyết gốc · 1227 chữ

Lạc Trường Sinh.

Tu vi: Đại Võ Sư Trung Kỳ.

Pháp Bảo: Đạm Lôi Thương.

Tài sản: Hơn 49tr Tinh thạch.

..........

Thiên địa linh vật không chỉ có thảo dược, trong đó còn có nhiều loại, hiếm thấy nhất chính là pháp bảo cùng đan dược.

Hai loại vật này thông linh thì đều là thứ bảo vật vô giá, đủ để gây ra một cuộc chiến tranh dành.

Vậy mà hiện tại trên tay hắn cầm lấy một cây thảo dược thông linh, còn là loại gây ảo giác.

Lạc Trường Sinh hai mắt toả sáng, cười ha hả sảng khoái không thôi.

Bất ngờ từ phía sau Lạc Trường Sinh một quả cầu lửa phóng tới.

Bumm, một tiếng nổ to truyền ra cùng dư chấn, khói bụi mù mịt bay lên.

Một lúc sau từ trong làn khói bụi bay đi, hiện ra thân ảnh Lạc Trường Sinh vô sự, đôi mắt từ vui mừng trở nên lạnh lẽo.

" Đại Võ Sư Trung Kỳ, thảo nào không giết được ngươi "

Lời nói phát ra từ phía hoả cầu bay tới, bước ra đó chính là Trương Minh nhóm năm người.

Lúc trước Trương Minh sau khi hỏi hướng đi của vệt sáng liền ra tay phóng hoả cầu định giết chết Lạc Trường Sinh.

Nay gặp lại Lạc Trường Sinh, hắn cũng dùng hoả cầu tương tự đánh lén, cho nên uy lực không đủ để làm tổn hại.

" Túc Anh Thảo "

Nữ tử phía sau thấy Lạc Trường Sinh cầm trên tay linh dược liền nói.

" Túc Anh Thảo này công dụng gì? " Trương Minh quay đầu hỏi.

" Chỉ là một loại thảo dược dùng luyện chế một số đan dược, gây ra ảo giác và tăng khoái cảm mà thôi " Nữ tử kia vừa nói vừa tiến đến Trương Minh vuốt ve bắp tay.

" Ồ, hình như chúng ta dùng qua nó rồi " Trương Minh đáp lại, một tay ôm lấy nữ tử sờ soạng phía sau.

Ba tên phía sau đều mặt đỏ, thèm thuồng bộ dáng nhìn lấy cánh tay Trương Minh đang xâm chiếm.

Nghe lời nói của nữ tử, Lạc Trường Sinh nhìn xuống tay bây giờ đang cầm Túc Anh Thảo.

Túc Anh Thảo giờ này nghe lời hết biết, không còn giãy dụa muốn thoát ra nữa, nhìn qua chẳng khác gì một cây Túc Anh Thảo bình thường.

Tưởng nó đi chết, Lạc Trường Sinh cảm nhận một hồi thì nhận thấy còn rất sinh long hoạt hổ, đây là giả vờ à!

Đứng trước năm tên võ giả kia cây Túc Anh Thảo thông linh lại giả vờ như thảo dược bình thường.

Nghĩ thầm 'đây là nghĩ mình đánh không lại năm tên kia, rồi tìm cơ hội trốn thoát à?'

Như này làm ạc Trường Sinh hắn vui lấy, thảo dược thông linh, linh trí là thứ quan trọng nhất, nhìn bộ dáng của cây Túc Anh Thảo nào không biết linh trí đủ cao.

" Tiểu tử, ban nãy ngươi trả lời chậm ta, làm ta không đuổi kịp bảo vật, bây giờ định trả giá như nào đây "

" Là các ngươi không có bản lĩnh còn trách ta "

Lạc Trường Sinh mỉa mai, cũng từ trong nhẫn lấy ra một cái bình lớn, bỏ vào Túc Anh Thảo, dán lên trên một cái tấm phù, rồi cất vào nhẫn không gian.

Đám người ngỡ ngàng, không phải vì ngạc nhiên cách làm của Lạc Trường Sinh, bọn hắn đơn giản nghĩ không có dụng cụ đựng linh dược hoặc không biết đựng mà thôi.

Cái đám người bất ngờ chính là Lạc Trường Sinh đang đeo nhẫn không gian.

Nhẫn không gian hay còn gọi là nhẫn trữ vật, loại nhẫn này cực kỳ thưa thớt ở Chân Võ Đại Lục, chỉ có Võ Tôn phía trên mới đủ gia sản mua mà thôi.

Hoặc là con cháu gia tộc giàu có mới dùng.

" Vậy mà lại là nhẫn không gian, lúc trước đúng là không để ý à! "

" Sao ta có thể bỏ qua một con gà lớn như thế này cơ chứ " Trương Minh vui như được mùa.

Bọn hắn bất quá là dùng túi trữ vật mà thôi, nhìn thấy nhẫn trữ vật đâu còn không biết Lạc Trường Sinh giàu.

Bây giờ bọn hắn không còn quan tâm cái gì Túc Anh Thảo, mà nhìn chằm chằm vào nhẫn trữ vật của Lạc Trường Sinh.

" Trương Huynh, lỡ hắn là con cháu gia tộc lớn, trên người hoặc nhẫn có để lại ấn ký nào đó? "

Một tên phía sau Trương Minh hơi hoang mang hỏi.

" Sợ gì, trên nhẫn thì lấy đồ vứt nhẫn lại "

Lại nói tiếp.

" Trên người thì cùng lắm là để hắn sống dở chết dở "

Trên nhẫn trữ vật hầu hết các con cháu gia tộc, hay tông môn chủ chốt hạch tâm, đều có để lại ấn ký nhận biết, mỗi khi bị sát hại, ấn ký tự chuyển dời lên người hạ thủ, nên tên phía sau lo lắng sợ gia tộc người ta tìm tới báo thù.

" Hay cho câu sống dở chết dở "

Lạc Trường Sinh lời nói, lại xuất ra một cây thiết côn, chân khí lưu chuyển, thân côn mọc ra từng đốm hình dạng vảy, đầu côn mọc ra một lưỡi thương. Từ cây thiết côn liền hoá thành trường thương.

" Tam Phẩm bỉ bảo, quả nhiên là lắm tiền "

Một tên trong đó ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cây trường thương trên tay Lạc Trường Sinh hô to.

Trương Minh hất đầu ra hiệu, một tên phía sau hiểu ý liền phóng lên trước.

" Tiểu tử để ta cho ngươi biết thế nào là thực lực, không phải thứ có thể bù đắp bằng tiền tài "

Tên này nhăn răng cười nói đạo lý, cũng xuất ra một thanh kiếm nhị phẩm.

" Chết đi cho ta "

Trên tay bí bảo thanh kiếm nở rộ quang mang, ánh lửa lấp lóe lên từ thanh kiếm, là hoả thuộc tính, sau đó một kiếm bổ xuống.

Lạc Trường Sinh thân nguyên địa, nụ cười quỷ dị hiện lên.

Không lùi mà tiến, chiêu tiếp chiêu, quang mang màu xanh biển hiện lên, là thủy thuộc tố, một thương vẩy từ dưới lên đi ra.

Ầm Ầm một tiếng, khói bóc lên, từ trong làn khói bay ra một đạo màu xanh sắc bén.

tên cầm kiếm thất sắc, nào còn không biết một chiêu kia bị người ta phá, đang định lui ra thì quang mang đã chém tới trước mặt.

Một đường máu dọc từ trên mặt đến háng của tên cầm kiềm, hắn ngã xuống.

Cả trường im lặng.

Kinh ngạc một trận vừa rồi, còn tưởng sẽ đánh nhau một trận dài hơi, từ đó nếu tên cầm kiếm thua thế bọn hắn sẽ tiếp tay giúp. Lạc Trường Sinh một mình đấu liên hồi, có bí bảo mạnh cũng không thể tiếp mãi chân khí để dùng.

Nào ngờ một chiêu vừa rồi đã đánh vỡ kế hoạch ban đầu của hắn, làm đám trương minh bàng hoàng.

...........

Bạn đang đọc Vô Tận Võ Cảnh sáng tác bởi ducmotgame
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ducmotgame
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.