Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ nào dám động đến Lâm gia

Tiểu thuyết gốc · 2005 chữ

“Cha... nữ nhi ngươi đang đi du lịch ở Lữ Hành trấn. Hiện tại bị một đám cảnh sát vu oan, ngươi nếu không cứu giá vậy từ nay liền không còn nhìn thấy mặt nữ nhi ngươi được nữa.”

Thanh âm của Lâm Hinh Nhi lanh lảnh vang lên. Thanh âm có phần nũng nịu lại mang theo chút giận dỗi. Hiển nhiên thái độ làm việc của đám cảnh sát kia đã làm nàng sinh khí.

“Nữ nhi ngoan, nói xem chuyện gì xảy ra, ta nhất định trả cho ngươi cái công đạo.” Trong điện thoại vang lên một thanh âm trầm trầm lại có chút vội vàng. Người kia hẳn là Lâm Khiếu Thiên.

“Lâm Khiếu Thiên, vợ ngươi cùng nữ nhi ngươi bên ngoài bị ức hiếp, ngươi nếu không cho ta câu trả lời, lần này ta sẽ không về nhà nữa.” Vũ Linh cũng hằn giọng, ra vẻ giận dỗi.

Lão nhị Lâm gia- Lâm Khiếu Thiên không giống như Lâm Thiên Bá nghiêm khắc. Hắn là một tên sủng nữ nhi cuồng.

Bản thân đối với Lâm Hinh Nhi nhất mực thương yêu cùng cưng chiều, chưa bao giờ làm phật ý nàng.

Hiện tại từ trong điện thoại nghe ra nữ nhi cùng phu nhân đang rất tức giận cùng ủy khuất. Lâm Khiếu Thiên giống như động phải vảy ngược, vô cùng giận dữ.

“Ta lập tức cho người tới đó, nữ nhi ngoan, lão bà ngoan, Lâm Khiếu Thiên ta nhất định cho hai ngươi một cái công đạo.” Lâm Khiếu Thiên giọng nói có phần mềm yếu, cười hề hề đáp.

Ngay sau khi cúp máy, khuôn mặt đang cố cười làm lành, trở nên lạnh lẽo.

“Là kẻ nào ăn gan báo, dám động đến Lâm gia ta.”

Nói đoạn liền quay một dãy số điện thoại, quát lên:

“Lập tức điều tra xem, Vũ Linh cùng Hinh Nhi tại Lữ Hành trấn xảy ra chuyện gì. Nếu không hoàn thành được việc này, ngươi cũng không cần thiết dừng chân tại Đế đô nữa.”

Trong điện thoại chỉ vang lên hai tiếng vâng dạ, Lâm Khiếu Thiên đã hùng hổ dập máy.

Lại nói tại khu chợ lúc này, người xem càng xúm đông lại. Đám người vây xung quanh bảo an cùng bốn tên cảnh sát và ba người Khương Thần.

Nghe thấy Lâm Hinh Nhi gọi điện thoại cho người nhà, đám cảnh sát chỉ cười khẩy.

“Ngươi hiện tại có gọi cho lão thiên gia xuống cũng phải cho lão tử một bộ mặt.” Một tên cảnh sát đôi mắt chớp động, khóe miệng nhếch lên vẻ tà dị.

Chỉ thấy người này khẽ liếm môi, hai mắt đảo qua Vũ Linh cùng Lâm Hinh Nhi.

Một lớn một nhỏ này quả là cực phẩm, nếu có thể đưa về sở cảnh sát, muốn làm gì thì làm.

Nội tâm hắn thầm nghĩ vậy.

Bao năm nay bọn chúng đã làm vậy không biết bao nhiêu lần đối với con gái nhà lành. Chỉ cần khẽ tạo ra một lí do, liền có thể “mời” nàng về sở cảnh sát “thẩm vấn”.

Giống như trường hợp hiện tại. Ban đầu có thể là kiếm lí do, tìm lại chút công đạo cho đám Báo ca. Nhưng sau khi nhìn thấy nhan sắc của Vũ Linh cùng Lâm Hinh Nhi bọn chúng mục tiêu hiện tại có vẻ nhắm tới hai người nhiều hơn.

Lâm Hinh Nhi bộ dáng thiếu nữ mười bảy tuổi dáng người phổng phao, chỗ cần lớn đều đã lớn, khuôn mặt lại xinh đẹp, ngây thơ.

Vũ Linh mặc dù tuổi đã ngoài ba mươi nhưng do bảo trì thanh xuân cộng thêm không phải làm việc nặng nhọc, bộ dáng cũng chỉ hai sáu hai tám, phong vận thành thục, mang theo hương vị nữ nhân ngọt ngào.

Đối với đám cảnh sát này một lớn một nhỏ kia chính là món mồi béo bở.

Khương Thần theo ánh mắt của đám cảnh sát nhìn hai người Vũ Linh, hắn không khó đoán ra suy nghĩ trong đầu bọn chúng. Sống hàng vạn năm, hắn còn loại người gì chưa chạm mặt.

Đang phân vân có nên ra tay thu thập đám người chán sống này hay không thì có tiếng động cơ rít gào phi đến.

Người vây xung quanh vội vàng tản ra.

Trong khu chợ, một chiếc xe cảnh sát hú còi lao tới.

Xe cảnh sát này không hề né tránh đám cảnh sát kia, ngược lại càng rú ga đâm thẳng về phía bọn họ.

Đám an ninh khu chợ cùng bốn tên cảnh sát hoảng sợ, liền nhảy luôn xuống hố đen do tia thiểm điện lúc trước tạo thành để né tránh xe cảnh sát lao tới.

Từ trong xe nhảy ra bốn tên cảnh sát. Tuy nhiên, nhìn trang phục cùng quân hàm, hẳn là cấp cao hơn đám cảnh sát lúc trước.

Cuối cùng trên xe bước ra một trung niên nhân.

Trung niên này dáng người béo lùn, bụng phệ. Hắn ta sau khi xuống xe liền không thèm nhìn cấp dưới đang lăn lộn dưới hố sâu mà nhìn thẳng về phía ba người Khương Thần.

Sau khi nhìn thấy Lâm Hinh Nhi cùng Vũ Linh không có chuyện gì xảy ra, trung niên cảnh sát kia mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Chỉ thấy tên cảnh sát này lật đật chạy đến gần hai người, đon đả cười nói:

“Xin hỏi có phải Lâm phu nhân cùng Lâm tiểu thư?”

“Ngươi là ai?” Vũ Linh ánh mắt hiện ra có chút sắc bén, lạnh giọng hỏi.

Trung niên béo lùn kia đã từng tới nhà cấp trên một lần. Tại đó hắn từng nhìn thấy Vũ Linh cùng Lâm Khiếu Thiên. Vì thế hiện tại, nhìn thấy Vũ Linh, tâm thần hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Lúc này, hắn vội vàng cúi thấp người, những cảnh sát phía sau thấy sở trưởng cúi đầu, cũng vội vàng cúi rạp người.

“Tiểu tên là Quan Tưởng là sở trưởng sở cảnh sát Lữ Hành trấn. Từng một lần bái kiến Quân lão thủ trưởng, được vinh hạnh nhìn thấy Lâm nhị gia cùng phu nhân.”

Vũ Linh gật đầu không đá[. Nàng lúc này mới nhìn xuống đám cảnh sát dưới hố.

Dưới hố, bốn tên cảnh sát cùng một số bảo an sau khi nhìn thấy sở trưởng đối với nữ nhân kia phải cúi mình, lại nghe loáng thoáng tới cái tên Lâm Khiếu Thiên. Lúc này mặt mũi tất cả xám ngắt lại, chân tay run lẩy bẩy.

Nội tâm gào thét chọc ai không chọc lại chọc tới phu nhân cùng nữ nhi của tên hung nhân kia.

Đám người khuôn mặt xám ngắt như người chết, xem ra hôm nay liền đi dễ khó về.

“Ta nghi ngờ những người này cấu kết với đám côn đồ chuyên nhũng nhiễu người dân, chuyện này nếu ngươi không cho ta một cái công đạo, vậy ta liền tới sở cảnh sát đợi lão công ta đến đón ta về.”

Vũ Linh khuôn mặt bỗng nhiên nghiêm lại, khí thế trên người cũng thay đổi.

Lúc trước có bao nhiêu khép nép, sợ hãi lúc này lại ngược lại có bấy nhiêu lãnh diễm cao quý.

Khương Thần hai mắt khẽ mấp máy, xem ra nữ nhân này cũng tốt che giấu.

Lúc trước nàng hẳn là giả bộ yếu nhược thử một chút nhân phẩm của hắn.

Lại nói Quan Tưởng nghe Vũ Linh nói vậy, mồ hôi không tự chủ rịn ra.

Vị này nếu như đến sở cảnh sát của hắn ăn vạ để cho vị Lâm gia kia tới đón về, có lẽ chức sở trưởng này hắn cũng không cần làm nữa.

Nhớ lại cách đây mấy phút, cấp trên gọi điện tới nổi trận lôi đình nói nếu rằng chuyện này không xử lí tốt, đến cả hắn cũng bị vạ lây. Cũng may đám cấp dưới chưa làm gì quá mức đụng tới nhân gia, nếu không hắn có mười cái mạng cũng không chuộc nổi.

Đám thuộc hạ này của hắn thường xuyên làm bậy hắn không phải không biết, chẳng qua mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lần này chắc hẳn đám người này lại nhằm tới tư sắc của Lâm Hinh Nhi cùng Vũ Linh. May mắn hắn đến kịp, hiện tại chỉ là giải quyết chuyện này thật êm đẹp, hắn có thể vẫn giữ được chức sở trưởng.

Nếu không mà nói, liền cái mạng cũng bị lấy đi trong âm thầm.

Đối với những đại gia tộc Đế đô, hắn tương đối hiểu rõ. Mạng của hắn đối với họ không khác sâu kiến là bao nhiêu.

“Vâng vâng phu nhân, ta nhất định điều tra kĩ bọn chúng, chắc chắn sẽ cho phu nhân một câu trả lời thỏa đáng.”

Nói đoạn trợn mắt với đám thuộc hạ phía sau, quát lên:

“Còn không mau còng bọn chúng lại, ta nghi ngờ bọn chúng cấu kết với côn đồ làm loạn khu du lịch. Trước tiên nhốt vào phòng biệt giam, đợi ngày xử lí.”

“Lâm phu nhân, ngài xem, chuyện này…” Quan Tưởng cúi thấp đầu, hai tay đan vào nhau vặn đến mức biến sắc.

Vũ Linh khẽ hừ nhẹ, ngạo kiều nói:

“Chúng ta về thôi, thật sự mất hứng, lần sau ta nghĩ không đặt chân tới đây nữa.”

Quan Tưởng vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nếu như lời nàng nói là thật, hắn thật sự phải thắp hương tạ ơn tổ tiên.

Nàng nếu như lần nữa đến đây, có lẽ hẵn phải đích thân đi tùy tùng, tránh cho đám người không có mắt chọc tới nhân gia.

Sau khi ba người Vũ Linh rời đi, Quan Tưởng nghiến răng hướng về đám cảnh sát bị còng tay, lúc này quần áo lấm lem mặt mũi đen nhẻm:

“Dẫn chúng đi.”

Nói đoạn khẽ đưa tay lên cổ thủ thế.

Bốn viên cảnh sát nọ mặt biến sắc. Chỉ là miệng lúc này bị dán băng dính, cố gắng giãy dụa mặt mũi đỏ bừng.

Quan Tưởng không đành lòng nhìn, khẽ lắc đầu quay đ. Nếu như hôm nay bốn kẻ kia không chết, sáng ngày mai chính hắn sẽ không thấy được ánh mặt trời.

“Khương đại ca, thật không có ý tứ. Định dẫn ngươi đi mua đồ, vậy mà.”Lâm Hinh Nhi ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại bối rối nói.

Nhớ lúc mới ra khỏi cửa, nàng còn xòe ví tiền của mình ra, nói là tiền tiêu vặt một tháng của mình. Khương Thần muốn mua gì nàng sẽ mua cái đó tặng hắn. Không ngờ xảy ra sự việc như vậy, Vũ Linh mất hứng đi dạo, ba người đành phải trở về.

“Không sao, không có việc gì là tốt rồi.” Khương Thần khẽ gật đầu nói.

Hắn không quan tâm quần áo đầu tóc của bản thân cho lắm, chủ yếu thấy thoải mái là được.

Vũ Linh lúc này khuôn mặt cũng đã hòa hoãn.

Lúc trước viên cảnh sát kia nhìn nàng với ánh mắt thèm khát, loại ánh mắt kia thực sự khiến nàng nổi giận.

Ban đầu vốn định giả nhu nhược yếu đuối thử xem Khương Thần tính cách có giống như Lâm Thải Hân đã từng kể hay không.

Mặc dù cuối cùng vì tức giận mà lộ ra, nhưng qua một số hành động cùng cử chỉ của Khương Thần vừa rồi, nàng cũng phần nào hiểu rõ tính cách của hắn.

Tuy có chút lạnh lùng cách người, nhưng đối với người của mình đặc biệt chiếu cố cùng quan tâm.

“Nếu không còn chuyện gì ta về phòng trước.”

Nói đoạn không đợi hai người đồng ý, hắn trở về phòng.

Bạn đang đọc Vô Tận Trùng Sinh - Man Vũ sáng tác bởi ptkien98
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ptkien98
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.