Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Đến Từ Hư Không

Tiểu thuyết gốc · 4002 chữ

Yến Linh ngã ngồi trên mặt đất, hoang mang đưa tay lên xoa cái má đã đỏ bừng, ánh mắt dường như không thể tin nổi.

Trước mặt cô là một gã đàn ông mặc tây trang, mái tóc ngắn được vuốt keo ngược về phía sau, trên miệng ngậm một điếu xì gà cháy dở. Khác hẳn với vẻ bình tĩnh, lịch thiệp mọi khi, hiện tại cha cô dường như đang rất phẫn nộ. Trên vầng trán cao của ông là những đường gân phập phồng như muốn nổ tung.

Ông ta nói như gầm lên: “Chết tiệt! Thằng đó là ai? Mày có quan hệ gì với nó?”

Yến Linh ú ớ không thành lời, cô biết người mà cha đề cập đến là Thiên Long. Song dĩ nhiên Yến Linh cũng không trả lời được.

“Con… con…”

Đáp lại cô là một cái tát khác như trời giáng, Yến Linh tuyệt đối không thể tin được người cha mà cô hằng tôn kính lại ra tay không chút do dự như vậy.

“Giám đốc, mong ngài bình tĩnh, tiểu thư…” một giọng nói ngập ngừng vang lên, ngay lập tức hứng lấy ánh nhìn lạnh lẽo của người đàn ông. Vị quản gia già liền thức thời ngậm miệng đứng đực mặt tại chỗ, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

“Nó là ai? Mày dám làm tình với nó. Mày muốn tao tức chết đúng hay không?”

Mạnh Dũng vừa chất vấn vừa đạp thẳng lên đầu con gái, trong lồng ngực ông ta là một cỗ lửa giận khó có thể kìm nén.

Ông ta thân là giám đốc chi nhánh của công ty Vô Tận, ông đã phấn đấu cả trăm năm mới có thể leo lên vị trí như hiện tại. Song giờ đây địa vị của ông ta lung lay hơn bao giờ hết, bởi vì cái đứa đàn bà hư hỏng đã đóng phim con heo cho cả hệ Ngân Hà xem chính là con gái ruột của ông.

Suốt từ khi xảy ra chuyện đến giờ, điện thoại của ông chưa khi nào ngừng reo, bao nhiêu lời chất vấn, chửi thề cứ thế kéo đến.

Mạnh Dũng thừa hiểu con gái cũng chỉ là nạn nhân trong chuyện này, tất cả vấn đề đều bắt nguồn từ thằng chó chết kia. Nhưng như vậy thì sao chứ? Ông cần một chỗ để phát tiết, ông cũng muốn cho những ánh mắt đang nhìn chằm chằm bản thân biết rằng con gái ông không liên quan đến việc giao hợp tâm thức có vấn đề.

Nghĩ thì nghĩ nhưng Mạnh Dũng không hề nương tay lưu tình, từng nhát đạp như búa bổ trút thẳng xuống đầu Yến Linh khiến cô cũng chỉ biết vòng tay ôm đầu chịu trận.

Lát sau đó, Yến Linh đã ngất bởi quá đau đớn. Mạnh Dũng sau cùng cũng dừng chân, di di đôi giày da trên mặt sàn kim loại để bôi đi vết máu. Ông ta hút một hơi xì gà thật mạnh, khói đen xộc lên mũi, sau đó mới thở ra một hơi dài rồi quay sang phân phó: “Ông đưa nó đến bệnh viện, khi nào nó tỉnh thì báo cho tôi biết.”

“Vâng! Thưa giám đốc.”

Lão quản gia bình tĩnh đáp nhưng không thể giấu được vẻ sợ hãi trong đáy mắt. Ông ta vội vàng đỡ tiểu thư lên vai rồi ba chân bốn cẳng lao ra ngoài.

Đưa mắt nhìn bóng dáng của tên quản gia xa dần, Mạnh Dũng ném mạnh điếu xì gà xuống đất.

“Chết tiệt! Tụi mày nên cảm thấy vừa lòng đi, đám chó chết.”

Mạnh Dũng lẩm bẩm rồi bước ra ngoài, trong ánh mắt ông ta thoáng xuất hiện một tia áy náy khi quay đầu nhìn lại vũng máu trên mặt đất.

…..

Vô Tận Chiến, không gian hư vô.

Hình bóng vĩ đại của Thần lơ lửng trong bóng tối, trước mặt ông ta là một tấm gương lớn, bên trong chiếu hình ảnh của Thiên Long cùng với Lê Minh. Hiện tại hai tên vẫn còn đang đủng đỉnh dọn quái, tìm một đường đi thuận tiện để quay về thành trì gần nhất.

Hiện tại Thần đang rất xoắn, ông ta chẳng biết phải làm gì với tên đồi bại trước mặt cả. Một nửa ông muốn giúp Thiên Long để hắn ta có thể sửa chữa sai lầm của bản thân. Phần còn lại ông muốn tống tiễn hắn đến Tây Thiên báo danh bởi dám lợi dụng lỗ hổng của trò chơi để thu phục Lê Minh. Kể từ khi mở cửa trò chơi đến nay, đây có lẽ là lần đầu tiên Thần thấy rối bời nhất mà chẳng biết chia sẻ cùng ai.

Dựa vào những số liệu Thần thu thập được sau lớp học dục vọng của Thiên Long thì cũng đã có cơ số người ủng hộ việc loài người quay trở lại làm tình như xưa, đa số trong đó đều là những kẻ cùng thế hệ với Thần. Chuyện này khiến Thần không thể không tự hỏi rằng liệu bản thân mình đã thật sự sai.

Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại. Việc Thiên Long lợi dụng âm thanh dụ dỗ Lê Minh khiến Thần ngứa mắt, điều đó chẳng khác gì thằng cha này dám bưng một đĩa chất thải và rồi lạnh lùng đặt lên một bàn tiệc sang trọng mà Thần đã cất công chuẩn bị cả. Vô Tận Chiến là tâm huyết của Thần, là cuộc sống của Thần, cũng là tín ngưỡng của Thần. Thế giới Thần tạo ra không thể dung nổi một kẻ dám bật hack để đè người chơi khác.

Nếu không phải Thiên Long thu phục được Lê Minh thì cho dù có đến trăm cái mạng cũng chẳng đủ mà chết.

Ngay vào lúc mà Thần vẫn còn đang xoắn quýt thì đột ngột một tia sáng từ đâu lóe lên rạch ngang bầu trời. Bóng dáng to lớn của Thần đột nhiên run rẩy, cả hư không tối đen xuất hiện từng vết rách như phải chịu đựng một thứ sức mạnh to lớn xâm nhập.

“Cái quái gì?” Thần tự hỏi, từng đám số liệu cấp tốc chui vào trong não, Vô Tận Chiến là thế giới của Thần cho nên ông ta lập tức nhận ra điều kỳ lạ.

Song, còn chưa kịp làm bất cứ điều gì thì đột nhiên trước mắt Thần xuất hiện một ngôi sao sáu cánh. Ánh sáng đỏ rực lập tức phủ xuống thân hình vĩ ngạn của Thần.

“Không!!!”

Thần gào lên một tiếng không cam tâm. Cơ thể khổng lồ cấp tốc thu nhỏ, nháy mắt sau đó đã hoàn toàn biến mất.

Những vết nứt trong không gian hư vô liền khép lại, ngay tại trung tâm chỉ còn một ngôi sao sáu cánh đỏ tươi lơ lửng trông thật kỳ dị.

…..

Kỳ Ảo Chiến Địa, Rừng Thiên Kiếp.

Thiên Long nhàm chán ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt là Lê Minh vẫn đang hăng hái phóng phép thuật. Ánh lửa bốc lên ngùn ngụt, mùi khét lẹt ngập tràn đất trời, hàng chục con phượng hoàng lửa theo sự điều động của Lê Minh tàn sát quái vật khắp nơi. Nơi đàn chim của Lê Minh bay ngang qua sẽ chỉ để lại những cái xác cháy đen và một đống vật phẩm lấp lánh.

Theo lẽ thường tình thì hai người nhẽ ra đã đánh xuyên qua khu rừng và rời đi mới phải. Nhưng không hề, Thiên Long phát hiện ra một sự thật đáng sợ, cả hai người đều không biết đường.

Lê Minh thì chưa bao giờ rời khỏi thôn Tân Thủ từ khi được sinh ra. Còn Thiên Long thì đã quá lâu không chơi bản đồ này nên cũng chẳng thể xác định nổi phương hướng khi xung quanh toàn cây với cây. Khác với những trò chơi còn lại, trong Vô Tận Chiến sẽ không hiển thị bản đồ nhỏ, người chơi chỉ có thể tự mình lần mò hoặc bỏ tiền ra mua bản đồ được vẽ bởi những người chơi khác. Không thể nói điều này cũng tạo nên sự đặc sắc nhất định cho trò chơi.

Ngáp một cái thật dài, Thiên Long đứng dậy vươn vai rồi trộm nghĩ giá như trong tay có một điếu thuốc lá thì hoàn mỹ biết bao. Hắn đã đạt kinh nghiệm tối đa nên chẳng thể nhận thêm nữa, hành trang cũng đã đầy ắp vật phẩm nên việc Lê Minh đánh quái vật cũng chỉ đơn thuần phí thời gian.

Thiên Long không phải chưa từng nghĩ đến việc bắt một tên Hắc Ám Tinh Linh để tra khảo đường đi khỏi đây. Song hắn lại nhận ra người ta có nói thì hắn cũng chẳng thể hiểu nổi.

Vậy đấy, mù đường cộng với không hiểu ngoại ngữ, nửa bước cũng khó đi.

“Lê Minh! Kiếm gì ăn được không? Đừng đánh nữa.”

Thiên Long ái ngại nhìn xung quanh, đám quái vật co giò chạy ra xa, gương mặt xấu xí của những tinh linh sa đọa vặn vẹo tràn đầy sợ hãi. Có nhiều tên bị Lê Minh đốt chỉ còn chút mảnh vải che thân, bờ mông trần trụi trong gió quả thật làm người ta cảm thán.

Lê Minh quay lại, ngượng ngùng vuốt cái đầu trọc lóc của bản thân rồi đáp: “Ngài muốn ăn gì thưa chủ nhân tôn quý. Thuộc hạ sẽ chuẩn bị ngay.” Xưng hô thăng lên rất nhanh, có lẽ từ khi Thiên Long tặng Lê Minh trái tim của rồng thì sức nặng chỉ kém mỗi cha ruột gã.

“Ăn cái gì cũng được, đừng đánh nữa là được.”

Thiên Long có chút cạn lời, trong Vô Tận Chiến vẫn phải ăn, theo mô tả mỹ miều của nhà phát hành thì nơi đây có thể sản xuất ra những món ăn nổi tiếng trong quá khứ mà hiện tại đã tuyệt chủng. Nghề đầu bếp cũng là một nghề rất được người chơi ưa thích.

Lê Minh nghe thế, nhìn xung quanh một lát rồi nhận ra hắn đã đốt cháy đen mọi thứ. Đừng nói động vật lớn, ngay cả một con chuột cũng không có.

“À… để thuộc hạ tìm một lát, chủ nhân ngài hãy nghỉ ngơi.”

Nói đoạn Lê Minh phất tay lên dựng một lớp lá chắn trong suốt bao phủ khu vực mà Thiên Long đứng, sau đó nhắm đại một phương hướng đi tới, đặng tìm chút động vật để làm thịt.

Khung cảnh xung quanh tối đen, cây cối rậm rạp cũng chẳng có gì đẹp để ngắm. Thiên Long ngồi tại chỗ suy ngẫm lại mọi việc, hắn dần nhận ra sự khác lạ khi bị quá nhiều người chơi bao vây tại nhà của Lê Minh. Theo dự tính của hắn thì bản thân chỉ phát sóng trực tiếp trên cái kênh lậu mà đứa cháu đã chuẩn bị sẵn, không thể nào nhiều người biết đến như vậy được. Nếu như nói rộng ra một chút thì có lẽ toàn bộ người chơi ở cạnh thôn Tân Thủ đều đến bao vây, việc này quả thật quá bất hợp lý.

“Thần, chẳng lẽ là hắn giở trò?” Thiên Long tự hỏi, hình như cũng không có ai khác có khả năng làm việc đó.

“Chắc là hắn khó chịu việc mình nắm lấy lỗ hổng. Hơ hơ, thôi mặc kệ, ghét thì làm gì nhau, anh đây tính cả rồi.”

Xâu chuỗi lại mọi việc, Thiên Long liền nhận ra tâm trạng mâu thuẫn của Thần. Thần vừa giúp hắn trốn thoát khỏi tay Phong Vân, lại vừa vứt hắn vào Rừng Thiên Kiếp để kiểm tra sức chịu đựng. Mà dù sao thì Thiên Long cũng không sợ, miễn một ngày hắn chưa chết và Thần còn muốn sửa chữa lại sai lầm thì hắn vẫn có thể làm theo ý thích. Có lẽ Thần cũng không thật sự muốn hắn chết, nếu không thì chẳng thể nào xuất hiện một cái vòng quay huyền thoại được.

Thiên Long càng nghĩ càng yên lòng mà chẳng hề biết rằng Thần cũng sẽ quên, có Chúa mới biết hắn đã thiết kế bao nhiêu cái nhiệm vụ và thành tựu ẩn từ khi thiết lập trò chơi. Và thật sự thì Thần đã có ý định đưa Thiên Long về chầu trời. Thiên Long may mắn thoát chết chỉ đơn giản nhờ nhân phẩm.

Nghĩ một lát, bất giác khóe miệng Thiên Long nhếch lên nụ cười tà. Hắn còn đang nghĩ đến việc nên đi đâu để tìm mục tiêu kế tiếp.

Đúng vào lúc này, một tia sáng xuyên thẳng qua bầu trời, tiếng xé gió vùn vụt đánh vỡ bầu không khí im lặng.

Thiên Long ngờ ngợ ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là một thứ gì đó rất quái dị, hình trụ tròn màu đen bóng loáng, ngay đầu hình trụ có một khe rãnh nhỏ. Phần sau của thứ đó là hai quả cầu treo lủng lẳng tựa như làm từ da thịt. Cuối cùng chính hình trụ đó kéo theo một đuôi lửa thật dài khiến không gian xung quanh sáng bừng.

Nói thì dài dòng tuy nhiên mọi việc chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Ngay khi Thiên Long vừa nhận ra cái thứ bé bằng bàn tay đó là gì là gì thì nó đã đến trước mặt hắn ta.

Chẳng có lấy một động tác thừa, cái của quý nửa thịt nửa silicon đó đâm vào trán Thiên Long rồi biến mất tựa hồ bị hòa tan ngay khi tiếp xúc với da thịt hắn.

Thiên Long ngây ngốc nhìn mọi việc diễn ra, sau đó như phát điên dùng tay chà trên trán.

"Đậu má, cái quái gì vừa diễn ra?" Thiên Long tự nói rồi dùng những ngón tay kéo vùng da trên trán như muốn gỡ cái hình trụ nọ ra khỏi đầu óc.

Chuyện vừa diễn ra giống như một giấc mộng hoang đường. Nếu như không phải trước mắt Thiên Long vẫn còn các cành cây rơi lả tả bởi bị đốt cháy và một cỗ mùi hương quái dị thì có lẽ hắn cũng sẽ nghĩ mình đang mơ.

"Đậu má, mày là thứ gì? Sao có thể chui vào đầu tao?" Thiên Long vừa hỏi vừa nghĩ đến Thần, việc quái dị có lẽ nào là do tên đó ra tay.

Đột ngột, bên tai Thiên Long vang vọng một tiếng cười sung sướng: "Hahaha, Tiểu Cu Cu ta cuối cùng cũng tìm được cho mình một chủ nhân mới. Ba tỷ năm, hàng tỷ tỷ thế giới, cuối cùng cũng thành công. Hahahaha… Hức hức, cuối cùng ta cũng tìm ra, cũng tìm ra…"

Giọng nói nọ như của một đứa con nít chưa kịp dậy thì, bán nam bán nữ lại vừa khóc vừa cười nghe thật quái dị.

Thiên Long tự tát mình một cái lên má trái, ngẩn ra một lát rồi tát lên má phải. Cơn đau chân thật tỏ rõ đây không phải mơ và hắn vẫn còn tỉnh táo chứ không có chơi thuốc.

"Ai đang nói chuyện? Mau cút ra đây cho tao."

Thiên Long hét lớn, còn nhân vật tự xưng Tiểu Cu Cu vẫn còn đang vừa cười vừa khóc vừa lảm nhảm mấy câu vô nghĩa.

Lát sau đó, chờ đến khi Thiên Long hét đến lần thứ bảy thì tiếng nói bên tai chợt im bặt.

"Mau ra đây, thứ khốn khiếp gì dám nhập vào đầu bố mày."

Trên đỉnh đầu Thiên Long toát ra từng làn khói màu đen, qua vài giây một bóng hình hư ảo hiện ra trước mặt hắn.

Hình dáng của thứ này chẳng khác gì cái hình trụ lúc nãy, chỉ nhỏ hơn khoảng mười lần. Điểm khác biệt duy nhất là trên thân hình trụ mọc ra hai con mắt với con ngươi màu đỏ, ánh mắt tựa hồ đang chăm chú nhìn hắn và mang theo nét nghiền ngẫm.

Thiên Long cũng không nói chuyện, chính hắn cũng đang dò xét thứ biến thái đang ở trước mặt.

Theo như câu được câu mất của Cu Cu thì nó được định nghĩa là "Tạo Hóa Tiên Khí", đã chu du qua hàng tỷ tỷ thế giới để tìm chủ nhân. Thế mà tìm chủ để làm gì thì nó chưa nói.

Thiên Long dĩ nhiên không tin vào câu chuyện huyễn hoặc hoang đường này. Cho dù con người đã phát triển đến mức xây dựng được nhà vệ sinh công cộng trên mặt trăng, đi du lịch vũ trụ như đi chợ thì vẫn chưa ai chứng minh được việc có những thế giới khác đâu đó ngoài kia.

"Xin chào chủ nhân! Tự giới thiệu ta chính là Tiểu Cu Cu, mong ngài hãy đặt cho ta một cái tên khác nghe hoành tráng hơn."

Cu Cu nói, cái khe rãnh trên đầu hé mở như một cái miệng. Ánh mắt nó ngấn nước như van xin.

Thiên Long bĩu môi, đáp: "Thần, bố mày không thèm chơi với mày. Cút đi chỗ khác mà lừa con nít."

Cu cu không quá bất ngờ, nó đáp: "Xin thứ lỗi cho thuộc hạ tự tiện. Thứ ngài gọi là Thần đã bị thuộc hạ phong ấn, không có một trăm năm thì hắn đừng mong thoát ra. Thêm nữa, để ngài hiểu được thuộc hạ thật sự là cái gì, thuộc hạ sẽ truyền cho ngài một đoạn ký ức."

Lời nói vừa dứt, trên thân Cu Cu đột ngột xuất hiện thêm những đường gân sống động, chúng vặn vẹo hệt như những con rắn.

Thiên Long không ngăn cản mà tò mò nhìn theo.

Mất một lúc sau đó, cái rãnh chính giữa Cu Cu mở ra, một lượng chất lỏng màu trắng đục phủ xuống đầu Thiên Long.

Hoàn cảnh quá quái dị, Thiên Long muốn tránh cũng chẳng kịp. Một đám mùi hương tanh nồng quái dị chen chúc vào trong mũi hắn.

"Đậu má mày…"

…..

Mông lung mơ hồ, Thiên Long có cảm giác rất kỳ lạ. Dần dần, tâm trí của Thiên Long trở nên rõ ràng hơn. Trước mắt hắn xuất hiện những hình ảnh xa lạ.

Bầu trời đỏ rực, cảnh tượng thê mỹ tựa trong tranh vẽ. Trên một ngọn núi có ba người đang đứng, một thiếu niên mặc áo vải rách rưới, khuôn mặt khắc khổ, ánh mắt lộ rõ vẻ không nỡ. Một cô bé cúi đầu, ôm mặt khóc lóc, trang phục trên người tương tự như thiếu niên. Cuối cùng chính là một ông lão áo trắng trông rất tiên phong đạo cốt.

Ba người nọ nói gì đó một lúc rồi ông lão kéo tay bé gái bay lên trời.

Đúng như vậy, chính là bay thật. Chẳng biết từ khi nào dưới chân ông ta đã xuất một đám mây màu vàng kim, đỡ cả ông ta và bé gái dần lơ lửng lên cao.

Cậu thiếu niên thất thần trong chốc lát sau đó gào lên như điên. Đoạn cậu ta lấy trong ngực ra một bức tượng nhỏ bằng gỗ ném mạnh về phía hai người nọ.

Có lẽ đó chính là món quà chia tay mà cậu bé tặng cho cô gái. Thiên Long nhìn thấy tượng gỗ trông rất thô sơ như tiện tay điêu khắc, chỉ mơ hồ nhìn ra hình dáng có vẻ là một đôi nam nữ đang nắm tay nhau.

Ông lão nhíu mày tỏ vẻ chán ghét song vẫn thu nó vào tay rồi đưa cho bé gái. Cô bé trân trọng ôm lấy nó vào ngực, nước mắt chảy ra mỗi lúc một nhiều.

Thân ảnh của hai người trên đám mây cứ xa dần rồi biến mất cuối chân trời. Cậu thiếu niên nọ quỳ sụp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ lòm, ánh mắt tựa như muốn nứt ra.

Ngay vào lúc ấy, một tia sáng vàng rực từ đâu bay đến, bắn trúng cơ thể của thiếu niên. Da thịt của cậu ta như bị đốt cháy, chẳng kịp kệ một tiếng thì cơ thể đã tan ra rồi dần biến mất. Một cơn gió thổi đến, cuốn lấy chút bụi còn sót lại.

Cảnh tượng đột ngột biến đổi trong khi Thiên Long còn đang bất bình vì thảm trạng của thiếu niên.

Lần này hắn cảm nhận bản thân đang ở giữa một chiến trường lớn. Mùi máu xộc thẳng vào mũi, rất nhiều thân ảnh đang chiến đấu với khí thế ngất trời. Một bên toàn những người mặc đồ đỏ, phía còn lại thì đủ thứ màu sắc.

Định thần nhìn lại thì Thiên Long nhận ra chính giữa tầm nhìn chính là cô gái nọ. Hiện tại cô ta đã trưởng thành, gương mặt xinh đẹp không còn vẻ non nớt nữa mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng cùng đôi mắt thấm đẫm sát khí.

Cô ta mặc trang phục đỏ rực, mái tóc dài màu đen tung bay trong gió, trên tay cầm một thanh kiếm đang đại sát tứ phương.

Thiên Long không quá hiểu rõ về sức mạnh của thế giới mà hắn đang nhìn thấy, chỉ biết cô gái rất nổi bật trong chiến trường. Thân pháp linh động huyền ảo, nơi cô đi qua chỉ để lại từng ánh kiếm chói lóa và những đám thân thể bị cô chặt vụn. Tốc độ giết người của cô gái nhanh đến mức Thiên Long thấy sởn tóc gáy, hầu như chẳng ai chịu nổi dưới tay cô gái đến chiêu thứ ba.

Một đường cô ta đi qua, núi thây biển máu chất chồng dưới chân. Rất nhiều kẻ đã ngã xuống để tô điểm cho vẻ đẹp tà dị của cô càng trở nên lộng lẫy.

Phe áo đủ màu dần dà bị cô gái giết đến sợ, bọn chúng lùi về sâu bên trong một tòa thành lũy treo lơ lửng trên một ngọn núi.

Ngay sau đó, ông lão năm xưa xuất hiện, ông ta bay đến phía trước đám tàn binh bại tướng rồi cúi đầu, dùng ánh mắt hối hận nhìn chằm chằm cô gái.

Cô ta nâng kiếm lên chỉ thẳng về phía người đàn ông, máu hồng từ mũi kiếm chảy dọc lên thân.

Mái tóc dài của cô gái lay động theo những cơn gió. Áo bào trên thân đỏ thẫm, sau lưng cô là ánh tà dương sắp tắt.

Thiên Long phải chấm cô nàng này 10/10.

Ngầu quá xá ngầu.

Ông lão với cô gái nói hai ba câu, sau đó cô gái xách kiếm phóng vút lên trời.

Một trận chiến kinh thiên địa, khiếp quỷ thần diễn ra ngay sau đó. Thiên Long dù căng mắt quan sát nhưng cũng không thể nhìn rõ được động tác của hai người.

Hắn chỉ thấy ánh sáng lấp lóe, bầu trời tựa như bị xé đôi, mặt đất dưới chân hai người bị sang thành bình địa. Ngay cả nhân mã của hai bên chỉ có thể giương mắt nhìn.

Đánh từ chiều đến tối, từ tối đến sáng thì đã có kết quả. Ông lão thua cuộc với cái đầu nằm lăn lóc trên mặt đất. Còn về phần cô gái, tuy rằng trên cơ thể rất nhiều vết thương nhưng vẫn còn có thể đứng thẳng.

Sĩ khí phe áo đỏ đại thịnh, thừa thắng xông lên tấn công thẳng vào thành lũy.

Đám áo đủ màu dường như cũng không thể chống cự lại, bị giết đến tan tác.

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến sáng tác bởi kaikai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaikai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.