Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát Kiếm Đại Trận

Tiểu thuyết gốc · 4044 chữ

Thành phố Talad, chi nhánh công ty Vô Tận.

Mạnh Dũng đốt một điếu xì gà, ánh mắt đăm đăm nhìn màn hình rộng lớn phía trước. Trong lòng hắn là một niềm hân hoan vô bờ, kỳ này thằng biến thái Thiên Long khó thoát khỏi cái chết.

Hơn hai mươi ngàn người chơi mạnh mẽ từ khắp mọi nơi cùng lúc bỏ qua hiềm khích riêng và tụ tập tại Mãnh Thú Chiến Địa - chuyện tưởng chừng chỉ có thể diễn ra trong mơ.

Mạnh Dũng không thể hiểu được lý do gì các đại công hội lại hận Thiên Long đến như vậy nhưng cũng không quá ảnh hưởng. Gã tận hưởng việc Thiên Long sắp hẻo, đồng thời cũng không ngại ngần mà phát trực tiếp cuộc vây công này lên khắp các nền tảng.

Xiềng xích giáng xuống từ bầu trời, gắt gao siết chặt con rồng khiến Mạnh Dũng vui vẻ vỗ tay. Con át chủ bài của Thiên Long đã biến mất.

Thế nhưng, ngay lúc gã đang mường tượng ra cái chết thảm thiết của Thiên Long thì lại xảy ra biến cố.

Không biết vì sao, tất cả người chơi trên màn hình đột nhiên dừng mọi hành động, đứng đơ người tại chỗ, ngay vị trí của Thiên Long trên lưng Aris xuất hiện một đám ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc.

Mạnh Dũng run tay suýt thì đánh rơi điếu xì gà, hắn thấp giọng hô lên: "Xảy ra chuyện gì?".

Thư ký Kim Dương đẩy mắt kính, sau đó nói: "Không rõ thưa giám đốc, hình như có ai đó đã sử dụng kỹ năng. Tình huống này gần giống chiêu Ngưng Đọng Thời Gian."

"Không thể! Ngưng Đọng Thời Gian là kỹ năng cao cấp, nó không thể sử dụng tại Mãnh Thú Chiến Địa."

Mạnh Dũng phản bác ngay lập tức, hắn cũng là một người chơi hiển nhiên nắm khá rõ quy tắc. Mãnh Thú Chiến Địa là một khu vực đặc thù, toàn bộ người chơi khi xâm nhập đều sẽ mang đẳng cấp 50, tất cả những kỹ năng cấp cao hơn đều không thể sử dụng được.

Kim Dương nhún vai, nói thêm: “Khi xem lại đoạn video Thiên Long thoát khỏi sự truy bắt của Hắc Nhật, hắn có sử dụng một kỹ năng dịch chuyển mà chúng ta chưa thấy bao giờ. Biết đâu đấy, lần này cũng như vậy.”

Mạnh Dũng siết chặt nắm đấm, không hề nói nữa mà trừng mắt quan sát, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình như thể chỉ hận không thể chui vào mà nhai đầu Thiên Long ngay tắp lự.

Trong lòng gã giám đốc dâng lên lửa giận cuồn cuộn vô tận, tên biến thái dám nhúng chàm con gái hắn - cô gái bé nhỏ mà hắn đã từng hứa với người vợ đã khuất sẽ yêu thương hết mực.

“Reng! Reng!” tiếng chuông điện thoại vang lên, Mạnh Dũng ấn vào nút nhỏ trên kính.

“Chuyện gì?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng lắp bắp: “Thưa giám đốc! Tiểu… tiểu… thư…”

Mạnh Dũng nghe vậy đột nhiên có cảm giác xấu, gã lớn giọng ra lệnh: “Nói!”

“Tiểu thư… cô ấy… đã trốn…trốn đi mất…”

Gã giám đốc giật mình, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

…..

Thiên Hỏa Sa Mạc, Thiên Long lần nữa lấy lại tri giác. Hắn lạnh lùng nhìn kẻ địch đối diện với một quyết tâm cực kỳ lớn. Trong cơ thể từng dòng linh lực trào lên, xoay tròn theo một quỹ đạo nhất định, sau đó hóa thành nguồn sức mạnh vô hạn.

Chuyện Kiếm Thánh nhúng tay khiến cho thế công của đám địch nhân bị khựng lại. Mặc dù không ai biết vừa diễn ra chuyện gì nhưng tri giác của chúng cũng bị che đậy trong một khoảng thời gian ngắn. Tuy nhiên nhìn quanh một lát cũng không phát hiện tổn thất gì, đầu lĩnh các thế lực bèn ra lệnh cho thuộc hạ tiếp tục tấn công.

Một đám người chơi tại Tiên Hiệp Chiến Địa niệm chú, từng thanh phi kiếm lóng lánh đủ màu sắc, kiểu dáng bay ra khỏi vỏ, bắn về phía Thiên Long. Chúng mang theo uy lực vô địch, có xu thế muốn chém cơ thể Aris ra thành từng mảng vụn.

Trong đất trời, cát bay đá chạy, ánh sáng chói mắt hiển hiện, gần một ngàn người chơi đồng thời sử dụng kỹ năng Phi Kiếm tạo ra một quang cảnh hùng vĩ. Số lượng hiện tại đã vượt quá xa chất lượng, từ xa nhìn lại đây chẳng khác nào một màn mưa mang theo âm hưởng của Tử Thần.

Không một ai tin Thiên Long có thể sống sót, ngay cả Aris cũng không tin, nó chứng kiến kỳ cảnh này cũng bị biết nhắm mắt chịu đựng, trong lòng thầm hô đời tôi thế là hết.

Thế nhưng, ánh mắt Thiên Long hiện tại không chứa đựng chút gì mang tên sợ hãi, chỉ có sát khí bùng nổ kèm với một quyết tâm sâu sắc.

Mọi thứ diễn ra nhanh như điện, trong vài giây ánh kiếm đã cắt tới, xoẹt qua không khí tạo thành những cái đuôi thật dài. Lửa, nước, độc, sấm sét,..., đủ loại thuộc tính cùng sát khí tuyệt đỉnh. Áp lực trầm trọng khiến bất cứ ai phải tuyệt vọng.

Thiên Long nhún người, dẫm thật mạnh lên lưng Aris rồi nhảy lên, chủ động đón tiếp chiêu thức tất sát của kẻ địch.

Phong Vân đứng trong đám người, ánh mắt hắn sáng lên rồi nở nụ cười khinh khỉnh, chờ đợi một màn mưa máu xuất hiện.

Đáng tiếc, Thiên Long là kẻ mang theo hào quang nhân vật chính, chuyện Phong Vân tưởng tượng không hề xuất hiện. Thay vào đó là một diễn biến khiến tên nhân vật phụ số một há mồm nhìn trân trối.

Chỉ thấy trên cơ thể Thiên Long đột ngột xuất hiện khói đen mù mịt, trong nháy mắt hóa thành những miếng giáp bao phủ cơ thể của Thiên Long. Ngay sau đó, trên mặt giáp đen xuất hiện những đường vân đỏ rực, vặn vẹo đôi chút rồi hoàn toàn kết nối những miếng giáp lại với nhau thành một khối thống nhất - một bộ giáp lãnh khốc theo kiểu trung cổ.

Một cái mũ giáp hiện ra trùm lên đầu Thiên Long, che khuất khuôn mặt cùng biểu tình của hắn, sau cùng chỉ để lại một đường rãnh đỏ bầm ngay mắt. Áo choàng màu huyết hồng hiện ra bay phấp phới phía sau.

Như thế vẫn chưa kết thúc, bởi sau lưng Thiên Long xuất hiện thêm những ảo ảnh kỳ lạ - một mặt đất hoang vu sơ xác, rất nhiều thanh kiếm loang lổ nhuốm màu tang thương cắm trên mặt đất, dọc trên thân kiếm rỉ sét là những cái tên mơ hồ, chữ được chữ mất.

Mọi việc diễn ra chỉ trong một giây ngắn ngủi, trong đám người chơi có vài người nhận ra hình tượng ngầu lòi hiện tại của Thiên Long, họ thất thanh hô vang:

"Kiếm Mộ? Kiếm Thánh?"

Thiên Long nhìn đám phi kiếm đã đến ngay trước mặt, tiếng rít ghê hồn tựa như một bản nhạc chết chóc. Hắn nâng bàn tay lên, xòe năm ngón tay để ra trước mặt.

"Dừng!"

Đám phi kiếm rung lên rồi đột ngột ngừng lại như phép lạ, chiêu thức tưởng chừng bá đạo vô song đã bị ngăn lại chỉ bằng một bàn tay.

"Không thể nào!!!"

Rất nhiều người kinh hô, hầu như trong số đó đều là những người chơi ở Tiên Hiệp Chiến Địa.

“Ting! Vũ khí của bạn đã bị tước đoạt! Mời trang bị thêm vũ khí để tiếp tục công kích!”

Người chơi Tế Linh - thủ lĩnh lần hành động này của Tiên Hiệp Chiến Địa vội cảnh báo với quân đồng minh: "Mau chóng phòng thủ! Tất cả phi kiếm đều đã bị hắn đoạt."

Tất cả những thủ lĩnh của mười chín cái quân đoàn còn lại nghe thế vội ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị.

Từng chiếc cơ giáp to lớn đến từ Cơ Giáp Chiến Địa xông ra trước, dựng lên những lớp lá chắn to lớn hệt như những thành lũy vững chắc.

Những kỵ sĩ từ Kỳ Ảo Chiến Địa dùng roi da đánh lên người thú cưỡi cũng xông ra. Theo sau là những mục sư đã sẵn sàng bơm máu.

Còn lại là những pháp sư áo đen đến từ Tà Linh Chiến Địa vội vàng niệm chú ngữ, gọi ra một binh đoàn xác sống số lượng siêu lớn. Chúng tuy không khác gì pháo hôi nhưng cũng thích hợp để làm lá chắn thịt.

Những quân đoàn còn lại thay nhau bày ra thủ đoạn, trong nhất thời Thiên Hỏa Sa Mạc có vẻ nhộn nhịp hẳn ra, thoạt nhìn cứ ngỡ đây là trận chiến sống còn giữa các thế lực cực lớn.

Thiên Long bình tĩnh chờ cho kẻ thù xong xuôi mới ra tay. Tất cả phi kiếm theo sự điều động của hắn bắn ngược trở lại, tìm đến đúng chủ nhân của chúng.

Hoàn cảnh tuy rực rỡ nhưng thật ra không có bao nhiêu lực sát thương. Những thanh phi kiếm hầu như đều bị cản lại, họa hoằn lắm mới có thanh thịt được mấy con xác sống vô dụng. Sau đó các thanh kiếm đều rơi xuống mặt cát, hầu như không ai để ý đến nữa.

Đám kẻ thù ngơ ngác, trong đầu cảm thán bản thân đã đánh giá cao Thiên Long.

Tuy nhiên, sự thật chẳng phải vậy, lợi dụng đám phi kiếm thu hút sự chú ý của kẻ thù. Thiên Long sử dụng Liệt Diễm Ảo Ảnh, nhanh chóng di chuyển đến vị trí của Phong Vân.

Tên cung tiễn thủ với kinh nghiệm phong phú nhạy cảm nhận ra lông tơ của bản thân dựng đứng. Trước mắt hắn xuất hiện một bóng ảnh mờ ảo màu đen.

Phong Vân liền rút thanh đoản kiếm vẫn giắt ngang hông ra, trong nháy mắt đã đỡ được nhát chém của Thiên Long.

"Keng!" âm thanh sắt thép va chạm, Phong Vân dù đỡ được nhưng cũng bị đánh bay, hắn đã đánh giá thấp sức mạnh hiện tại của Thiên Long.

Tuy nhiên, trong khi bản thân văng ra xa, Phong Vân quyết đoán phóng luôn cây đoản đao về phía Thiên Long. Ngay sau đó rút cung tên, bắn liên tiếp vài phát.

Một đống kỹ năng quá xuất sắc nhưng Thiên Long đã lường trước, hai bên từng là đồng đội nên hắn hiểu quá rõ Phong Vân - dù tính cách hơn đê tiện nhưng là lại một thiên tài chiến đấu. Thiên Long vung đại kiếm đánh văng ba mũi tên, sau đó tiếp tục lao đến bổ về phía Phong Vân.

Phong Vân rơi xuống cát rồi lập tức lăn hai vòng để né đòn. Tiếp theo hắn bật dậy, bắn liên tiếp về phía kẻ địch.

Ngay lúc đó, đám thuộc hạ của Phong Vân đã hành động. Hàng tá pháp thuật tăng sức mạnh trút xuống người Phong Vân khiến các chỉ số của hắn tăng đột biến. Cùng với đó là những pháp thuật cấp thấp có thời gian ngâm xướng ngắn hoặc thuấn phát xuất hiện.

Mặt cát xung quanh Thiên Long xuất hiện mấy cái vũng cát lún nho nhỏ, kỹ năng Cát Lún xoay tròn rồi hút lấy hai chân của hắn. Kế đến là hàng chục quả cầu lửa, mũi tên băng, đao gió thay nhau phóng đến từ bốn phương, tám hướng. Sức sát thương tuy có hạn nhưng số lượng quá nhiều, hoàn toàn không có một kẽ hở.

Thiên Long không do dự phun một ngụm máu rồi mở ra hình thái thứ ba của Liệt Diễm Ảo Ảnh.

Toàn bộ công kích xuyên qua cơ thể đã hóa hư ảo của hắn, dù chỉ trong năm giây ngắn ngủi nhưng Thiên Long đã lao ra khỏi vòng vây, tiếp tục đuổi theo truy sát Phong Vân.

"Giết hắn!"

Gã tóc vàng hét lên, cây cung tinh xảo trong tay hắn ngỡ như hóa thành một cây tiểu liên. Hàng chục rồi đến hàng trăm mũi tên phóng ra không một động tác thừa. Thiên long né trái né phải, thi thoảng huy kiếm song cũng dính vài đòn, ống máu tụt mất một khúc.

Cùng lúc đó, đám đấu giả đi theo Phong Vân đồng thời tung ra sát chiêu. Bọn chúng thay nhau thi triển kỹ năng. Nào Đạn Sóng Khí, nào là Nhất Thương Vô Song, nào là Âm Dương Chưởng phóng ra liên miên bất tuyệt. Thiên Long cố gắng nhưng cũng không thể nào tránh hết, thanh máu của hắn tụt mỗi lúc một nhanh.

Phong Vân tuy ra tay đều đều nhưng trong lòng thì tràn đầy khinh bỉ. Hành động hiện tại của Thiên Long chẳng khác gì một con chó đang cắn càn trước khi chết, không có lấy một chút chất xám.

Đám quân đồng minh cũng có cùng suy nghĩ. Bọn hắn khoanh tay đứng nhìn, đoán xem khi nào thì Thiên Long sẽ chết trong vòng vây của một ngàn người chơi. Có nhiều gã đang có cảm giác việc vây công này quá phí thời gian, đối thủ quá cùi không như họ nghĩ.

Hành động trước mắt của Thiên Long đã khiến cho rất nhiều người quên mất cảnh tượng bá đạo khi nãy của hắn.

Chỉ duy nhất có Tế Linh không quên, hắn nhìn thân ảnh Thiên Long quay cuồng trong đám người rồi chợt nhận ra có điều gì là lạ.

Hiện tại Thiên Long không hổ báo như ban đầu mà vừa đánh vừa chạy, dẫn dụ bang Hắc Nhật theo sau lưng hắn. Một lần thì có thể hiểu, hai lần có thể là trùng hợp nhưng Thiên Long đã đổi hướng đến năm lần quả thật quá kỳ lạ. Cả đám Hắc Nhật kể cả Phong Vân bị Thiên Long cuốn theo cuộc chiến mà không hề để ý xung quanh.

Tế Linh nhìn một lát, sau đó vẻ mặt hiện lên nét kinh hãi.

Hắn thấy gì?

Bên dưới lớp cát vàng mù mịt do chiêu thức của lũ Hắc Nhật là những thanh kiếm đủ màu đã lặng lẽ nằm đó từ lúc nào. Chỉ có vài thanh thoáng lộ ra ánh sáng dưới hai cái mặt trời chói chang.

"Lẽ nào… khi nãy chỉ là nghi binh…"

Tế Linh toát mồ hôi hột nghĩ đến một khả năng, hình như…

“Phong Vân! Coi chừng có bẫy!” Tế Linh hét lên cảnh báo, bởi dù sao hiện tại cả hai cùng là đồng minh.

Thế nhưng giọng Tế Linh không đến được tai của Phong Vân, trong ánh mắt gã tóc vàng hiện tại chỉ có bóng dáng của Thiên Long cùng thanh máu chỉ còn một tia lơ lửng trên đầu hắn.

Năm đó, có chủ tịch giả vờ và cái kết thì năm nay cũng có Thiên Long giả vờ làm cừu non.

Với diễn xuất kỳ cựu cùng thân pháp linh hoạt, Thiên Long đã thành công dẫn kẻ thù vào cái bẫy mà hắn đã bố trí sẵn.

Đang lúc Phong Vân cùng đồng bọn hăng tiết vịt muốn làm thịt Thiên Long thì đột nhiên bên tai bọn hắn vang lên một giọng nói lạnh lùng của hệ thống.

"Ting! Người chơi đã bước vào Sát Kiếm Đại Trận, toàn bộ chỉ số giảm mười lần. Không thể sử dụng kỹ năng."

"WTF? Sát Kiếm Đại Trận là cái đếch gì?"

Trong đầu cả đám hiện lên cùng một câu hỏi, thân thể bỗng chậm rì như nhận được hạn chế rất lớn, tất cả kỹ năng đồng thời bị phong ấn mà không thể sử dụng.

Ngay sau đó, hàng ngàn thanh kiếm đột ngột nhô lên từ mặt cát. Ánh sáng đỏ rực hiện lên xung quanh thân kiếm, sát khí bốc lên ngùn ngụt. Từng tia tĩnh điện chết chóc cắt ngang qua không trung, mơ hồ kết nối toàn bộ những thanh kiếm thành một thể thống nhất.

Vị trí của Thiên Long là ngay chính giữa - hay nói đúng hơn là mắt trận. Chỉ thấy hắn nâng cao cây xúc xích màu đen, hoàn thành việc gia nhập vào Sát Kiếm Đại Trận.

Một cái màn sáng màu đen bỗng từ dưới mặt cát nhô lên, nháy mắt đã bao phủ đám Hắc Nhật và cả Thiên Long vào bên trong.

Tế Linh nhanh như chớp lao đến, sử dụng pháp khí trông như một cây thước gỗ đánh lên màn sáng.

"Bùm" thân thể Tế Linh bị chấn động dội ngược lại bay ra xa. Trong óc hắn hiện lên ba chữ "thôi toi rồi".

…..

Bên trong Sát Kiếm Đại Trận, Thiên Long hóa thân thành Tử Thần, mặc dù cây xúc xích hắn cầm có chút ảnh hưởng đến khí thế nhưng đám Hắc Nhật vẫn cảm nhận được việc bản thân sắp phải dùng tiền chơi lại.

Cái áo giáp đen ngầu lòi cùng với hàng trăm cây phi kiếm bay xung quanh tỏa ra uy thế không thể khinh thường. Chưa nói đến hiện tại tất cả chỉ số của bọn hắn đã giảm đi mười lần.

Đương nhiên, là đám người chơi có kinh nghiệm lâu năm, đội hình của chúng vẫn giữ nguyên chứ không tán loạn. Phong Vân đứng đằng trước, sau phút giây khiếp sợ ngắn ngủi thì vội vàng xốc lại tinh thần.

"Nó chỉ còn một chút máu, cả ngàn người chúng ta lẽ nào lại sợ nó?"

Bang Hắc Nhật nghe vậy gật đầu hô phải, ngay sau đó tinh thần lần nữa được đốt lên. Cái ống máu chỉ còn một tia trơ trọi của Thiên Long làm chúng vững tin.

Chúng không những chẳng sợ mà lập tức tổ chức tấn công, cả ngàn người cùng lúc xông đến. Bởi kỹ năng đã bị phong ấn nên bọn chúng chỉ có thể dùng chiêu thức thông thường, ai có kiếm dùng kiếm, ai có tên dùng tên, ngay cả các ma pháp sư áo vải cũng cầm pháp trượng xông đến.

Thiên Long cười xòa, nở nụ cười khinh bỉ. Hắn quyết định chơi thật.

Mấy tên dám cầm kiếm là những kẻ chết đầu tiên. Bọn chúng còn chưa kịp hiểu gì thì thanh vũ khí trong tay đã phản chủ, những thanh kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, sau đó đột ngột rời tay rồi xiên vào ngực chính chủ nhân.

Nguyên một đám người nằm xuống, hóa thành những đốm sáng rồi biến mất.

Chúng vẫn không hiểu, chơi kiếm trước mặt bậc thầy kiếm thuật chẳng khác nào ôm bom đến trước mặt trùm khủng bố hoặc cầm tiền ra khoe khoang với các tổng tài bá đạo. Hậu quả dĩ nhiên khó chịu nổi.

Ngay sau đó, những thanh kiếm vô chủ biến thành phi kiếm, xiên bất cứ ai xung quanh.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đội hình của Hắc Nhật đã tan tác, quá nhiều kỹ năng không thể sử dụng khiến chúng bó tay bó chân, thường chết bởi chính thói quen chiến đấu hàng ngày của mình.

Một vị đấu giả thấy kiếm bay đến theo quán tính dùng kỹ năng Thiết Quyền, muốn biến đôi tay thành sắt để cản phá. Tuy nhiên cản không được mà đầu cũng bay luôn.

Một vị ma pháp sư bị tấn công, theo bản năng vội vàng niệm Thổ Thuẫn để chống đỡ. Dĩ nhiên là chẳng có cái tường đất nào mọc lên, vị pháp sư nọ hồn về thế giới thật.

Quá nhiều ví dụ, quá nhiều đau thương. Phong Vân cuối cùng cũng chỉ biết trợn mắt nhìn, chính tên tóc vàng cũng chỉ có thể khó khăn chống chọi với công kích bằng các động tác xuất thần. Nhảy trái nhảy phải, luồn lách né tránh trong đường tơ kẽ tóc.

Mà nếu chỉ như vậy thì Phong Vân vẫn chưa đến mức tuyệt vọng. Tâm trí hắn chỉ bị đè sập khi nhận ra càng giết nhiều người thì ống máu của Thiên Long càng đầy lại, giống hệt việc các chiến hữu đều hy sinh và hóa thành chất dinh dưỡng để nuôi tên biến thái.

Còn Thiên Long thì sao? Hắn nhảy xổ vào đám người như Ma Thần tái xuất, hai chiêu ba thức đã chém nát nhừ kẻ địch, so với chém chuối thì còn đơn giản hơn. Xung quanh người hắn rất nhiều đốm sáng hư ảo, chứng tỏ rằng kha khá người đã chết vào tay tên biến thái cuồng ma. Chẳng những vậy, mấy chục thanh kiếm bay xung quanh cơ thể hắn như hóa thành những lưỡi cưa sắc lẹm. Bất cứ tên nào nằm trong phạm vi thì đều hóa thành hai nửa trong thoáng chốc.

Phong Vân run lên, hoàn cảnh đáng sợ hiện tại khơi gợi lại một số ký ức đáng quên trong đầu hắn. Thời điểm mà Thiên Long và Phong Vân vẫn còn là đồng đội.

Đang tuyệt vọng là vậy, chợt màn sáng bao phủ trên đầu bọn hắn đột ngột biến mất. Các chỉ số theo đó trở lại, kỹ năng hoàn hảo như ban đầu.

Khí thế của Thiên Long lập tức suy giảm, những thay phi kiếm tan rã thành tro bụi ngay trong không khí, chúng đã hoàn thành sứ mệnh vĩ đại, tổng thành tích xiên chết gần chín phần bang Hắc Nhật. Ngoài Phong Vân chỉ lác đác mấy mống còn đứng vững.

“Hết thời gian, tiếc thật!” Thiên Long lẩm nhẩm, Sát Kiếm Đại Trận chỉ có tác dụng trong ba phút, nếu dài hơn thì hắn đã có thể tiễn nốt Phong Vân đi cạp đất. Tuy nhiên cái gì cũng phải có cái giá, kỹ năng bá đạo nhường này mà tồn tại lâu hơn thì quá mất cân bằng.

Thậm chí hắn sử dụng được kiếm trận bởi vì có cả ngàn thanh phi kiếm miễn phí, một màn này khó lòng tái diễn nếu không hội tụ đủ các điều kiện như trên.

Thở dài là vậy nhưng Thiên Long chẳng dừng lại, thừa cơ hội kẻ địch còn ngây người hắn sử dụng thân pháp xông đến, mục tiêu chỉ có một.

“Chết đi con chó con!” Thiên Long nâng kiếm lên bổ về phía Phong Vân.

Tên tóc vàng giật mình, trong khoảnh khắc cơ thể theo bản năng nâng cung lên, thành công đỡ được trọng kiếm của Thiên Long.

Cát vàng tung bay sau một tiếng trầm đục, hoàn cảnh xung quanh chấn động, không khí tựa như bị bẻ cong.

"Chết tiệt!"

Hai tay Phong Vân tê rần, cơn đau xa lạ xuất hiện nơi cổ tay. Cây vũ khí của hắn vang lên mấy tiếng ken két như sắp vỡ.

Phong Vân dồn lực vào tay phải vụt ngang cây cung, đẩy lùi Thiên Long chút xíu rồi vội vàng nhảy ngược ra sau để kéo dài khoảng cách.

Thiên Long thấy chiêu thức không thành công thì biết cơ hội đã mất. Hắn không tiếp tục truy sát mà trầm ngâm đứng tại chỗ.

Phong Vân chỉ là một con sói đã bị thương, vẫn còn đám hổ dữ vây xung quanh.

Các thủ lĩnh của những quân đoàn hiện tại đều có vẻ mặt rất khó coi. Bọn họ có cảm giác bản thân như một con bò bị Thiên Long dắt mũi.

Ấy thế mà, vẫn có ngoại lệ.

Một tiếng cười sang sảng vang lên giữa không khí căng thẳng.

"Hahaha! Màn trình diễn hết sức tuyệt vời. Hoàng Kim Tử Vong chính thức chấm thằng con rể này. Chúng mày đừng hòng đụng đến nó."

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến sáng tác bởi kaikai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaikai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.