Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện Hư Viên Mãn

Tiểu thuyết gốc · 2619 chữ

"Hè hè hè, các con trai Đỉnh Quốc tới công chuyện với bố rồi!"

...................

CỘP, CỘP, CỘP,...................................!

Bên ngoài cổng hoàng cung có nhiều tiếng bước chân tiến tới. Có thể thấy đây là 1 tên nam tử đang dẫn đầu một nhóm thuộc hạ của hắn chừng 4 người, trên người tên nam tử diện y phục cao quý, mái tóc dài thắt gọn gàng, tay cầm thiết phiến ngạo nghễ cùng 4 tên thuộc hạ đằng sau bước tới gian phòng của Lý Vương.

Tên này là Đỉnh Hưng, con trai của đại trưởng lão Đỉnh Diệt, lại là thân tín của thái tử Đỉnh Quốc, Đỉnh Phạt. Hiển nhiên với thân phận như vậy, bên trong Đỉnh Quốc trừ những vị cao tầng ở trên thì hắn nghiễm nhiên không phải sợ bất cứ điều gì, đi đến đâu cũng có người cung người kính, ăn chơi phá phách, ức hiếp kẻ yếu thoải mái mà chẳng ai dám làm gì hắn cả. Mà cũng vì là con ông cháu cha nên con vợ này chỉ ham chơi không có chuyên tâm vào tu luyện nên dù hiện tại đã 25 tuổi nhưng tu vi của hắn mới chỉ giậm chân tại Trúc Cơ viên mãn tiệm cận Kim Đan Kỳ, so với chủ nhân của hắn là thái tử đương triều Đỉnh Phạt tu vi Nguyên Anh trung kỳ thì thật là khó so sánh.

"Ha ha ha, hôm nay bổn công tử sẽ cho các ngươi cưỡi hoàng tử." Đỉnh Hưng vừa bước vừa ngửa mặt lên nói.

"Công tử, hắn dù sao cũng là thân phận Nhị hoàng tử của Lý Phong Quốc, làm như vậy liệu có thỏa đáng?" Một tên thuộc hạ cung kính chắp tay cúi đầu hỏi Đỉnh Hưng.

"Ta đã hỏi thái tử ca ca, mặc dù tên Lý Vương kia đúng là có thân phận hoàng tử nhưng thực chất đến tư cách làm một con chó cũng chưa xứng, nói rằng chúng ta có thể tùy ý đem ra sử dụng như món đồ chơi, miễn sao không làm hắn chết là được":

Đỉnh Hưng chậm rãi nói thêm:

"Vừa vặn ta cũng muốn xem thử sức mạnh vũ kỹ ta vừa mới học được từ phụ thân ta chỉ dạy, Ha Ha Ha!".

Ánh mắt đám thuộc hạ lóe lên, một tên đứng ra chắp tay cúi đầu nói.

"Lý Vương kia được công tử ưu ái đem ra thử nghiệm lần đầu vũ kỹ, đây chính là vinh dự của cả đời hắn rồi!"

Nghe được lời nịnh nọt của tên thuộc hạ, Đỉnh Hưng vênh mặt hướng lên trời cười nói.

"Ha ha tốt, vinh dự tốt. Đi cưỡi hoàng tử nào Ha Ha Ha!"

.................................................

Đỉnh Hưng đám người dừng chân ở trước một cái cổng nhỏ, nơi đây là chỗ ở của các thái giám có địa vị thấp hèn nhất trong hoàng cung, mỗi tên chỉ có tu vi từ Luyện Khí sơ kỳ đến Luyện Khí trung kỳ chuyên phụ trách làm những công việc như quét dọn chuồng gia súc. Lúc này vài tên thái giám nhận thấy có đại nhân vật đang tiến đến phía cổng vào, bọn hắn vội vàng chạy đến chắp tay gập người xuống.

"A! Đỉnh Hưng công tử người thân phận cao quý hôm nay đại giá quang lâm đến nơi bẩn thỉu này của bọn nô tài, không biết Đỉnh Hưng công tử có gì phân phó?"

Đỉnh Hưng chép miệng hài lòng:

"Hôm nay bổn công tử đến đây trước là để bái kiến Nhị hoàng tử Lý Phong Quốc Lý Vương, sau là để luận bàn với Nhị hoàng tử chút chuyện, mau chỉ cho ta nơi ở của hắn."

Đám thái giám híp mắt lại, đúng như dự đoán của chúng, ngoài đến tìm tên phế vật kia đem ra làm đồ chơi thì Đỉnh Hưng công tử chả có việc gì mà phải tìm đến nơi thấp hèn này của bọn hắn cả, dù sao thì đây cũng là một cơ hội tốt để bọn chúng có thể gây được ấn tượng với đại nhân vật này, không chừng tương lai có cơ hội thoát ra khỏi nơi tồi tàn này, có được vinh quang. Nghĩ đến đây tên thái giám híp mắt lại chắp tay hồi đáp.

"Hồi bẩm công tử, Nhị hoàng tử đang ở trong gian phòng kho nằm ở cuối đường này, để nô tài dẫn đường cho công tử."

"Được! Mau dẫn bổn công tử đến đó!" Hắn 1 tay vắt sau lưng một tay cầm quạt thong dong bước theo tên thái giám.

..........................................................

"Tại hạ Đỉnh Hưng nhi tử Đại trưởng lão Đỉnh Diệt đến bái phỏng Nhị hoàng tử Lý Vương." Đỉnh Hưng hắn lúc này đứng trước gian phòng cũ nơi Lý Vương đang ở phe phẩy quạt nói to.

Không thấy có sự hồi đáp nào, nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt, hắn nháy mắt với đám thuộc hạ.

"OÀNH!!!!" Như hiểu ý, một tên thuộc hạ tu vi Trúc Cơ trung kỳ vận chuyển linh lực phát ra một quyền đấm tan cánh cửa, ba tên còn lại nhanh chóng phi thẳng vào trong phòng. Bọn chúng đưa mắt nhìn xung quanh, chợt ánh mắt chúng dừng lại trên một thân ảnh.

"Hừ cẩu hoàng tử ngươi không nghe công tử nhà ta nói gì sao? Mau ra ngoài diện kiến công tử nhà ta!" Một tên thuộc hạ tiến lại xách Lý Vương lên lôi ra ngoài.

"Các là ai, ta không quen biết gì các ngươi!" Lý Vương vùng vẫy muốn thoát khỏi tên thuộc hạ nhưng vẫn bị hắn khống chế lôi ra ngoài.

PHỊCHH!

Tên thuộc hạ ném hắn xuống trước mặt Đỉnh Hưng như ném một con chó, chắp tay nói: " Công tử, ta đã đem hắn ra ngoài cho ngài."

Lý Vương làm bộ mặt hoảng hốt.

"Các ngươi.................... các ngươi là ai? Ta không quen biết gì các ngươi?"

Đỉnh Hưng phe phẩy quạt tiến lại phía Lý Vương đang ngồi bệt dưới đất, khom người hướng Lý Vương nói:

"Tại hạ là Đỉnh Hưng, con trai của Đại trưởng lão Đỉnh Diệt của Đỉnh Quốc đến đây muốn bái phỏng Nhị hoàng tử ngươi, vừa rồi mấy tên thuộc hạ của ta có làm điều gì đắc tội mong hoàng tử bỏ qua."

Lý Vương lúc này vẫn là một khuôn mặt đầy lo sợ mở miệng đáp:

"Ta.......ta.........không cần bái phỏng gì cả, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì ta?"

Đỉnh Hưng híp mắt lại chậm rãi mở miệng nói;

"À cũng không có gì to tát, chỉ là ta sớm đã nghe danh Nhị hoàng tử Lý Vương từ khi sinh ra đã có tư chất hơn người với khả năng chịu đòn có một không hai, tại hạ chỉ muốn đến đây để thỉnh giáo cao chiêu của hoàng tử, mong ngươi đừng từ chối tại hạ."

Nói đến đây Lý Vương giật mình quay đầu tính bỏ chạy, vẻ mặt biểu lộ sự hoảng sợ tột độ:

"Không! Các ngươi............các ngươi tha cho ta, dù sao ta cũng là Nhị hoàng tử của Lý Phong Quốc, các ngươi không thể đối xử vậy với ta." Lý Vương xoay người bật dậy, hiển nhiên là muốn tẩu thoát.

"PHỤTTTTTTTTT! Khụ....khụ...khụ.....!"

Lý Vương miệng phun ra một ngụm máu tươi, nằm bệt xuống đất ho sặc sụa. Vừa rồi tính bỏ chạy thì rất nhanh một tên thuộc hạ đã nhanh chân lao đến nện một quyền vào thẳng lồng ngực hắn làm hắn ngã bật trở lại.

"Chậc chậc chậc! Cẩu nô tài ngươi vừa làm cái gì? Người ta đường đường là một vị hoàng tử cao quý đó nha, cho người ta chút mặt mũi đi chứ hả?" Đỉnh Hưng lắc đầu chép miệng bước đến làm ra vẻ trách móc thuộc hạ:

"Bổn công tử mới chính là người đến đây xin thỉnh giáo Nhị hoàng tử chứ không phải ngươi nha." Đỉnh Hưng dừng chân trước mặt Lý Vương chìa tay muốn đỡ hắn dậy:

"Thuộc hạ của ta đầu óc ngu dốt, để ta chăm sóc Hoàng tử coi như tạ lỗi"

Lý Vương đỡ lấy tay Đỉnh Hưng được hắn lôi đứng dậy. Lý Vương vừa định mở miệng ra nói điều gì đó thì chợt nhận ra ánh mắt tên Đỉnh Hưng này có gì không đúng:

"PHỤTTTTTTTTT! Aaaaaa............Khụ..........khụ......ngươi.....ngươi........!" Lý Vương đau đớn ôm bụng ho khan thổ huyết liên tục, ánh mắt tóe lửa nhìn Đỉnh Hưng như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Hà Hà Hà! Công pháp mà phụ thân truyền đạt cho ta cũng mạnh đó nha! Một quyền vừa rồi ta còn mới chỉ sử dụng 2 phần công lực đã dễ dàng đem tên này đánh bay!" Đỉnh Hưng liền thay đổi thái độ cười rộ lên nham hiểm:

"Ta đã nói từ đầu với ngươi hôm nay ta đến đây để thỉnh giáo Nhị hoàng tử ngươi nha, ngươi nên lấy điều đó làm vinh hạnh, yên tâm ta sẽ không để ngươi chết đâu." Đỉnh Hưng khoái trá nhìn về hướng Lý Vương vẫn còn đang giữ vẻ mặt kinh sợ liên tục thổ huyết.

Đám thuộc hạ nhanh chóng hiểu ý tiến lại xách Lý Vương dựng lên đứng thẳng hướng về phía đối diện Đỉnh Hưng đang đứng. Miệng Đỉnh Hưng niệm khẩu quyết:

"Nhị cấp trung phẩm vũ kỹ Thiết Sam Quyền!" OÀNH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!.

Quyền kình lao thẳng đến lồng ngực Lý Vương, hắn bay ngược về sau như một tấm giẻ rách nằm úp xuống đất, khóe miệng liên tục chảy ra máu tươi, nằm bất tỉnh nhân sự.

"Công tử người quá mạnh, một quyền của công tử đã đem hắn đánh gà bay chó chạy, công tử uy vũ.!" Đám thuộc hạ nhanh nhảu chắp tay hướng phía Đỉnh Hưng nịnh nọt.

"Hừ, chỉ một quyền cũng đủ đánh ngươi như con chó chết rồi, yếu như vậy? Chả có gì vui nữa rồi, tha cho ngươi lần này!"

Như nghĩ điều gì đó trong đầu, Đỉnh Hưng ngoắc tay 4 tên thuộc hạ theo sau hắn bước đến bên cạnh thân thể Lý Vương đang nằm bẹp dưới đất.

"Khiến ngươi như bị như vậy ta cảm thấy rất có lỗi, người ngươi dính đầy đất bẩn hết rồi, để tại hạ hầu Nhị hoàng tử tắm rửa nhé. Ha Ha Ha!" Nói đến đây, cả đám 5 tên bọn hắn lần lượt kéo quần xuống móc ra khúc thịt hướng về Lý Vương muốn " Tắm Rửa" cho hắn.

TRUUUUUUUUUUUUUUUUUU!

Chợt ngay lúc này, 5 tên bọn Đỉnh Hưng nghe một tiếng như sói tru bên tai vang lên:

"BẠO PHONG TRẢM!"

XOẸT!!!!!!!!!! OÀNHHHHHHHHH!.

"Aaaaaaaaaaaaaa........................aaaaaaaaaa..........................Ngư....ơi.......Ngươi.........aaaaaaaaaa!" Đỉnh Hưng cả đám 5 tên ngay khi vừa móc khúc thịt trong quần ra liền bị một kiếm nhắm chuẩn quét ngang, trong nháy mắt cả đám bọn hắn trở thành thái giám chính hiệu.

Đau đớn, nhục nhã. Ánh mắt Đỉnh Hưng đỏ lên từng tia máu giận giữ nhìn thân ảnh tên Lý Vương đang cầm kiếm đứng trước mặt với biểu lộ không thể tin nổi. Chẳng phải từ trước tới giờ hắn nổi tiếng là phế nhân sao? Sao hắn lại có khả năng này? Không thể nào, tại sao???

"Ngươi...........ngươi chẳng phải không có linh căn hay sao? Làm sao có thể.........aaaaaaaaaa........!" Khuôn mặt của Đỉnh Hưng đầy kinh dị nhìn về phía Lý Vương lúc này đang cầm kiếm lao thẳng đến mình.

"Khà khà khà, lão tử ta là người rất sòng phẳng, vừa rồi ta đã để cho ngươi đánh ta trước, hiện giờ ngươi nộp lại cái mạng đi!" Khóe miệng Lý Vương một lần nữa niệm khẩu quyết.

TRUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU!

"BẠO PHONG TRẢM!"

Tiếng sói tru một lần nữa vang lên bên tai đám người Đỉnh Hưng, mặt cắt không còn giọt máu, bọn hắn đã ngửi thấy mùi tử vong đang lao đến phía mình.

"Aaaaaaaaaaaa..............Phụ thân mau cứu taaaaaa!"

"Hừ! Ranh con làm càn!"

Không gian rung lắc dữ dội, một ngón tay từ trong hư không chỉ ra hướng thẳng về phía lưỡi kiếm khí đang lao về Đỉnh Hưng"

ĐÙNG! Kiếm khí va chạm dễ dàng bị ngón tay kia hóa giải. Khí tức Luyện Hư viên mãn tỏa ra chấn ngược về phía Lý Vương đang đứng.

Phụt! Lý Vương phun ra một ngụm máu liên tục bị đẩy lùi lại phía sau, màng nhĩ hốc mắt đau đớn liên tục rỉ máu.

"Khủng khiếp như vậy?" Hắn nhanh chóng đem Phục Nguyên Đan ra nuốt vào bụng bình ổn lại cơ thể.

"Hửm?.....Trúc Cơ viên mãn, chẳng phải nói hắn không thể tu luyện sao? Hay có sự nhầm lẫn nào ở đây?" Đỉnh Diệt nhận thấy khí tức trên người Lý Vương đang tỏa ra vội vàng nghi hoặc:

"Tiểu tử ngươi làm sao có được linh căn đủ tu luyện rồi?"

Khóe miệng Lý Vương nhếch lên cười.

"Lão cẩu ngươi muốn biết sao? Gọi ta một tiếng phụ thân ta sẽ nói cho ngươi!" Hắn giọng điệu đầy khinh bỉ nói.

"Hừ! Tự tìm cái chết" Vừa dứt câu, bàn tay trong hư không vụt lao đến muốn túm chặt lấy Lý Vương bóp chết. Lý Vương lập tức quay đầu bỏ chạy.

"Chạy? Ngươi chạy được sao con chuột nhắt?" Khí tức Luyện Hư viên mãn tiếp tục quét về phía Lý Vương. Đột nhiên lúc này hắn quay đầu lại nở một nụ cười tà, trên tay hắn cầm một quả cầu nhỏ màu trắng ném thẳng về phía bàn tay đang lao tới.

BÙM!!!!!!!

Quả nhiên là cường giả Luyện Hư viên mãn, khả năng phán đoán và phản xạ thuộc vào hàng đỉnh chóp. Ngay khi vừa nhận thấy có vật thể lạ bay đến trước mắt, bàn tay nhanh chóng thu lại thành nắm đấm vận chuyển linh lực đấm xuyên qua lao thẳng đến phía Lý Vương.

PHỤTTTT! Hắn bay ngược như tấm rẻ rách, xương cốt nát bấy, toàn thân tanh nồng mùi máu tươi, yếu ớt đưa mắt nhìn về phía bàn tay kia đang tiếp tục lao về phía mình.

CHỢT! Bàn tay đó dừng lại, bên trong hư không truyền ra tiếng gào của Đỉnh Diệt.

NHỤC DỤC BOM: Khi phát nổ hóa thành từng làn khói nhanh chóng thẩm thấu trực tiếp vào da thịt đối thủ, trong giây lát sẽ gây động tình với cường độ cao không thể kiểm soát được, nếu không xử lí sẽ nhanh chóng cạn kiệt sinh lực dẫn đến tử vong. (Có tác dụng với tu vi Luyện Hư kỳ trở xuống!).

"aaaaaaaaa....................Thằng nhãi ranh, thứ đồ kia là cái quái quỷ gì? Ngươi đã làm gì?" Bàn tay nhanh chóng thu lại vào trong hư không trước khi rời đi không quên truyền âm cho tên cẩu tử Đỉnh Hưng.

"Cẩu tử trong lúc hắn đang không còn sức phản kháng mau giết hắn, không để hắn chạy thoát!" Đến đây, đám người Đỉnh Hưng đang đau đớn vì vừa bị thiến cắn răng bật dậy lao thẳng về hướng Lý Vương đang thoi thóp.

"AAAA........aaaaaaaaaa.........ngươi mau đi chết"

Với chút sức lực cuối cùng, Lý Vương lôi Thông Dịch Lệnh ra bóp nát: "Hy vọng ta được đưa đến nơi an toàn."

Vù......vù.....vù........Thân ảnh Lý Vương nhanh chóng biến mất trước mắt đám người Đỉnh Hưng.

PHỤT!!!! Đỉnh Hưng thổ huyết phun ra một ngụm máu ngửa mặt lên trời gầm thét.

"aaaaaaaaaaa........................tên khốn kiếp nhà ngươi..............aaaaaaaaa..........Trym của taaaaaaaaa!"

...........................................................................

Bạn đang đọc Vô Tận Cảnh Giới sáng tác bởi ThienTu66

Truyện Vô Tận Cảnh Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienTu66
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.