Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Về Bích La Thành

Tiểu thuyết gốc · 1477 chữ

Bên ngoài không còn động tĩnh nữa Tử Uyên lúc này mới an tâm thu lại Đông Hoàng Chung. Phóng tầm mắt nhìn xung quanh Tử Uyên không khỏi thở dài Phong Yêu Cốc hiện tại sau trận thiên kiếp của nàng đã biến thành bình địa, những ngọn núi cao ngút cũng bị oanh cho bằng phẳng, tất cả sinh vật nơi đây đều không thoát khỏi tử cục.

Mặt đất hiện tại đã biến thành bình địa không còn một bóng cây ngọn cỏ, tất cả đều đã cháy thành tro.

Cất bước trên đám tro tàn Tử Uyên không biết nói gì hơn, nàng nhìn phía xa xa có những xác chết của yêu thú khổng lồ đã bị cháy đen, khi còn sống chắc hẳn bọn chúng cũng là yêu thú cấp yêu đế. Thiên Đạo đúng thật sự là vô tình, chỉ vì muốn tru diệt được Tử Uyên mà sẵn sàng xuống tay liên lụy vô số sinh linh vô tội.

Đi đến trước một cái xác yêu thú to lớn Tử Uyên nhẹ giọng nói: “Tiểu cẩu, đáng lý ra ta còn định tìm ngươi trả thù nhưng hiện tại ngươi đã thành ra thế này ta cũng không muốn tính toán với ngươi nữa, nếu kiếp sau có gặp lại thì ngươi nên cút xa xa ta ra một chút, nếu không lão nương cũng nhất định sẽ nướng ngươi còn thê thảm hơn cả hiện tại”.

Với tu vi hiện tại của Tử Uyên, một quyền cách không giáng xuống thừa sức tạo thành hố sâu đủ để chứa thi thể Độc Giác Yêu Lang. Hố đã có, Tử Uyên lại một cước đạp thi thể Độc Giác Yêu Lang xuống dưới rồi nhanh chóng lắp đất lại.

Sau khi chôn cất Độc Giác Yêu Lang bằng cách hơi thô bạo một chút Tử Uyên tiếp tục đi về phía hang động lúc trước nàng và Đàm Thiên Huyền cùng sinh sống, tiếc là số phận nơi này cũng không khác những nơi khác là bao, hiện tại thác nước đã không còn, hang động cũng theo đó mà đổ sập, ngay cả cái hồ dưới chân thác cũng bị lắp phẳng.

Mạc Quân xuất hiện bên cạnh Tử Uyên lắc đầu nói: “Ban đầu ta và nàng cũng vì Thiên Đế mà quyết tử nhưng hiện tại nhìn thấy những cảnh tượng này ta lại muốn đấm vào mặt hắn một cái”.

Tử Uyên mặc y phục màu đen viền trắng cùng với mái tóc dài tung bay trong gió khiến cho người ta có một cảm giác tan thương đau buồn không nói nên lời. Nhìn Mạc Quân, Tử Uyên lắc đầu đáp: “Thiên Đạo không vô tình thì làm sao chúng sinh được bình đẳng chuyện này cũng không thể trách Thiên Đế được, tất cả cũng tại ta trước kia thích đi gây sự mới gây thù chuốc oán với bọn họ”.

“Được rồi, được rồi lão bà của ta đừng có bày ra bộ mặt nghiêm trọng như thế nữa, nàng cứ thế này thì sẽ rất nhanh trở thành lão thái bà đấy”, Mạc Quân ngay bên cạnh lên tiếng trêu chọc làm cho Tử Uyên không nhìn được trợn tròn mắt nhìn hắn.

“Nàng đừng dùng cái ánh mắt ấy nhìn ta nữa, ta chỉ là buộc miệng nói đùa thôi mà qua rất nhiều năm rồi ta mới được bên cạnh nàng như thế này nên có chút không khống chế được bản thân”, Thấy Tử Uyên lườm mình Mạc Quân cố gắng phân trần.

Thở dài một hơi Tử Uyên vỗ trán cười khổ đáp: “Ta thật sự bó tay với huynh rồi, thực chất ta đang lo lắng cho Đàm Thiên Huyền, không biết hắn đã bị truyền tống đến nơi nào”.

Trên mặt đầy tiếu ý, Mạc Quân cười hỏi: “Nàng không sợ ta sẽ ghen với tên tiểu tử đó sao?”.

Tử Uyên bỉu môi đáp: “Ghen? Huynh lại đi ghen với đệ tử của ta? Phong thái của bậc trưởng bối đâu cả rồi? Hơn nữa ta thu nhận Đàm Thiên Huyền là vì hoàn cảnh của hắn có chút khiến ta xúc động ngoài ra không có ý gì khác”.

Mạc Quân nghe vậy thì cười ha hả đáp lại: “Ta cần cái phong thái trưởng bối làm quái gì chứ? Có phong thái cũng đâu thể no bụng được, hơn nữa lão tử cũng không có hứng thú để đi ghen với một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa”.

Thấy Mạc Quân có đánh chết cũng không nhận Tử Uyên không nhịn được bật cười bắt chước giọng điệu của Mạc Quân cười nói: “Được rồi, huynh đừng có bày ra bộ mặt đó nữa, ta là thê tử của huynh thì mãi mãi là thê tử của huynh cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì ta vẫn là thê tử của huynh mà”.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuyên qua bãi tàn tích Phong Yêu Cốc, mục tiêu của Tử Uyên lúc này chính là Bích La Thành. Người xưa có câu lá rụng về cội, Tử Uyên tin chắc dù có bị truyền tống đến đâu thì Đàm Thiên Huyền vẫn sẽ tìm cách quay về Bích La Thành.

Còn vì sao Tử Uyên dám khẳng định như vậy thì rất đơn giản. Thứ nhất là vì với tính cách của Đàm Thiên Huyền chưa từng đi nơi nào khác ngoài Phong Yêu Cốc và Bích La Thành cho nên hắn chỉ có thể tìm về hai nơi này, mà Phong Yêu Cốc hiện tại cũng đã không còn nên hắn cũng chỉ có thể về Bích La Thành.

Thứ hai là bởi vì tại Bích La Thành còn rất nhiều mối thù mà hắn còn chưa tính sổ.

Cuối cùng là tại những nơi đó có nàng, Tử Uyên thừa biết tình cảm Đàm Thiên Huyền dành cho mình nhưng nàng vẫn luôn né tránh. Trước khi gặp Mạc Quân nàng cho rằng mình là nam nhân nên không thể nào nghĩ đến mấy chuyện như thế được. Còn về sau, khi gặp được Mạc Quân, nàng biết bản thân đã có phu quân thì tình cảm vượt quá giới hạn sư đồ đối với Đàm Thiên Huyền lại càng không thể xuất hiện.

Với tốc độ của tu sĩ Kim Đan kỳ chưa đến một canh giờ Tử Uyên và Mạc Quân đã đến trước Bích La Thành. Tòa thành này so với hai năm trước lại càng náo nhiệt hơn, Tử Uyên vừa vào thành liền bị dòng người đông nghẹt làm giật mình.

Mạc Quân lơ lửng bên cạnh Tử Uyên cười khoái chí nói: “Đã rất lâu rồi chưa thấy tràng cảnh đông đúc thế này phải đi xem thật ra là chuyện quái gì đang xảy ra mới được”.

Không ngăn cản Mạc Quân, Tử Uyên chỉ nhẹ giọng dặn dò: “Huynh phải cẩn thận một chút, dù không ai thấy huynh nhưng tốt nhất là nên đề phòng bất trắc”.

“Tuân mệnh Uyên Nhi, ta nhất định sẽ cẩn trọng”, dứt lời Mạc Quân liền như tan biến hòa vào đám người đông nghẹt.

Không lâu sau đó Mạc Quân lại xuất hiện bên cạnh Tử Uyên với vẻ mặt đầy hứng thú, hắn vừa cười vừa nói: “Dường như ở phủ thành chủ có tổ chức một cuộc tỉ thí chọn ra tân thành chủ Bích La Thành, nghe nói bất kỳ ai cũng có thể tham gia, phần thưởng là chức vị thành chủ và một khối Không Minh Thạch to bằng nắm tay”.

Nghe đến Không Minh Thạch hai mắt Tử Uyên như sáng rực lên, nàng cười mờ mờ ám ám nhỏ giọng nói với Mạc Quân: “Không Minh Thạch chỉ ngộ không thể cầu hơn nữa lại còn to bằng nắm tay thì nhất định phải có được. Huynh xem ta nên trộm hay nên cướp nó đây?”.

Khóe môi giật giật Mạc Quân cười khổ đáp: “Trộm hay cướp đều không thú vị, những thứ đó chỉ dùng để đối phó nhưng tên bất trị mà thôi, còn đám tiểu oa oa này thì nên dùng phương pháp công bằng để lấy, tốt nhất là lôi đầu tên đệ tử của nàng ra để hắn giao chiến với đám người kia, vừa giúp hắn nâng cao lịch luyện vừa có thể giúp chúng ta đạt được Không Minh Thạch, một mũi tên trúng hai con nhạng”.

Suy nghĩ một thoáng Tử Uyên gật đầu đồng ý đáp: “Quả thật cách của huynh vô cùng hợp lý chúng ta vừa không phải ra tay lại còn được hưởng lợi nhưng trước tiên phải tìm cho ra tiểu thử ăn hại đó trước đã”.

Bạn đang đọc Vô Sỉ Nghịch Thiên sáng tác bởi LụcHuyềnCầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LụcHuyềnCầm
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.