Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh Động Cảnh

Tiểu thuyết gốc · 3166 chữ

Một năm sau, một đứa trẻ khoảng chừng 8 tuổi đang đứng ngắm hoàng hôn, trầm mặc một hồi lâu rồi nói: “Vẫn chưa thể đột phá lên Linh Động cảnh, ta cần thêm một cuốn nội công nữa”.

Đứa trẻ đó chính là Lâm Thiên, một năm qua hắn đã luyện “Ngạnh khí công”, “Mãnh hổ quyền”, “Vỗ tay công”, “Dã cẩu quyền” đến viên mãn. Nếu Cao Phi biết được tin này, hắn sẽ uất hận mà chết, một môn luyện thể võ công mà chỉ cần một năm luyện đến viên mãn, mà còn luyện thêm các môn võ công khác đến viên mãn nữa”.

“Ngạnh khí công” là môn nội công chủ yếu giúp cường gân tráng thể, tăng sức phòng thủ của bản thân, có thể điều động chân khí đến một điểm khiến đao thương bất nhập, và tăng một ít chân khí.

Sau trận đánh với Cao Phi, và bị thương nên Lâm Thiên đã bị cha và mẹ la rầy và cấm không được đi đánh nhau nữa.

Ngày hôm sau, Lâm Thiên tiến đến nhà của Lý Tôn, hắn là một tên thợ săn nổi tiếng của vùng với tuyệt kĩ “Tam châu tiễn”.

Lý Tôn nhìn thấy Lâm Thiên liền hỏi: “Nhóc con, mày đến đây làm gì ?”.

Lâm Thiên thành thật trả lời: “Cháu muốn học võ công của chú, xin chú có thể dạy cho cháu”.

Lý Tôn nghe xong liền cười lớn: “Hahaaha, tin tức một thằng nhóc như ngươi đánh ngang tay với một tên biểu diễn mãi nghệ đã lan truyền khắp chợ rồi, còn đến đây nhờ ta dạy võ công làm gì ?”.

Lâm Thiên liền trả lời: “Trận đó thật sự cháu đã thua và cháu muốn mạnh hơn nữa”.

Lý Tôn vừa cười vừa nói: “Ta rất thích ý chí của cháu nhưng “Tam châu tiễn” là tuyệt kĩ ta không thể truyền”.

“Cháu không cần ‘Tam châu tiễn’, xin chú hãy dạy cháu ‘Mã bộ trạm thung’” Lâm Thiên nài nỉ nói.

Lý Tôn nói: “Ta không thể dạy không cho cháu được, cháu phải có cái gì đó để trả công cho ta chứ ?”.

Đó là câu hỏi mà Lâm Thiên đợi chờ rất lâu rồi, vì hắn biết ông chú Lý Tôn này rất mê tiền.

Thân phận thật sự của Lý Tôn là lính đào ngũ, đã đạt đến cảnh giới Linh Động cảnh, các môn võ công của hắn đều xuất phát từ quân đội, mỗi tháng hắn đều phải hối lộ tiền cho quan huyện để giấu bí mật này.

Lâm Thiên ra vẻ ngây thơ trả lời: “Cháu chỉ có 5 lượng bạc thôi ạ”.

Lý Tôn hai mắt sáng lên nói: “Còn nhỏ mà đã có số tiền lớn như vậy à ? Cháu có ăn cắp tiền bố mẹ không đó ?”.

Lâm Thiên liên tục lắc đầu: “Dạ không ạ”.

Lý Tôn vừa cười vừa nói: “Ta sẽ không dạy ‘Mã bộ trạm thung’ cho cháu mà ta sẽ đưa bí tịch cho cháu về tự học tùy theo cơ duyên ngộ tính của cháu, chỉ tốn phí 5 lượng bạc thôi, hehe”.

Lâm Thiên gật đầu đồng ý: “Dạ cháu cảm ơn chú”.

Sau khi về nhà, Lâm Thiên mở cuốn bí tịch ra đọc, đột nhiên Thiên Ý lại bất ngờ nói:

“Quyển công pháp này đã bị sửa đổi rồi, không luyện được đâu”.

Lâm Thiên tức giận nói: “Đúng là một tên cáo già, nàng có thể dùng hệ thống giúp ta sửa nó về như cũ không ?”.

Thiên Ý trả lời: “Tất nhiên là được, tất cả môn công pháp và chiêu thức võ công dù khác nhau đều có những tính chất cơ bản không thể thay đổi được, hệ thống sẽ qua phân tích các môn võ công mà chủ nhân đã học được để sửa đổi nó về lại như cũ”.

Lâm Thiên nuốt hận ý vào trong lòng: “Đợi ta có thời cơ, ta sẽ trả thù lão ta”.

Sáng hôm sau, sau khi phụ cha mẹ việc đồng án và về ăn trưa xong xuôi. Hắn lại đi đến chợ chơi với Tô Khất.

Tô Khất nhìn thấy hắn liền nói: “Ê, Lâm Thiên, qua đây tao có chuyện quan trọng nói với mày này”.

Lâm Thiên thắc mắc đáp: “Chuyện gì vậy ?”.

Tô Khất lại nói: “Ngày mai chi nhánh cái bang ở trong thành sẽ cử người đến đây thu phí hàng tháng là 5 lượng bạc mà tháng này tao lo ăn chơi quá chỉ còn 4,5 lượng bạc thôi. Tao định hôm nay đi xin ăn là đủ chỉ tiêu mà xui cái từ sáng đến giờ không có ai cho tao một đồng”.

“Tao định nhờ mày cùng với tao qua huyện bên, cố gắng xin ăn để đạt chỉ tiêu” Tô Khất giọng năn nỉ nói.

Cái Bang là bang phái được chia làm hai phe, phe kinh tế là những người như Tô Khất, chiếm số đông và thường phải đi xin ăn, thu thập tin tức tình báo, võ công rất kém cỏi. Phe còn lại là phe quyền lực, chiếm số ít có võ công cao cường.

Lâm Thiên nói: “Thôi được rồi, chỉ ngày hôm nay thôi đó, cha mẹ mà thấy tao đi ăn xin lại la rầy tao nữa”.

Tô Khất hào hứng nói: “Nếu mày đồng ý thì tao nói cho mày thêm chuyện này, ở huyện bên có một tên ăn mày là bạn chí cốt của tao, hắn có nhiều bí tịch võ công thâm sâu lắm, tao sẽ kêu nó cho mày mượn xem”.

Lâm Thiên vui vẻ nói: “Vậy còn gì bằng”.

Sau một hồi lâu ngồi cùng Tô Khất ăn xin, Lâm Thiên ngáp ngắn ngáp dài.

Thiên Ý bỗng nhiên nói: “Chúc mừng chủ nhân học được kỹ nghệ ‘Khất thiên thảo địa’”.

“Cái quần gì vậy ? Ăn xin cũng là một nghệ thuật à” Lâm Thiên ngạc nhiên nói.

“Khất thiên thảo địa”: khiến cho đối phương phải bắt buộc cho mình thứ gì đó, chỉ có tác dụng trong phạm vi nhỏ.

“Tô Khất, còn bao nhiêu tiền nữa đủ vậy ?” Lâm Thiên hỏi.

Tô Khất đáp: “Còn 400 đồng nữa, không biết đến chiều nay có đủ không nữa ?”.

Lâm Thiên: “Thiên Ý, kích hoạt kỹ nghệ đi”.

Lời Lâm Thiên vừa nói xong, bỗng có một trung niên đi ngang qua nhìn vào hai đứa trẻ, hai dòng nước mắt chảy xuống, thương cảm mà nói: “Trời ơi, sao lại có hai đứa trẻ tội nghiệp xin ăn thế này, chú có 1 lượng bạc này, hai cháu nhận đi”.

Tô Khất mắt chữ O mồm chữ A, hắn thề là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn thấy có người cho hắn 1 lượng bạc.

Cứ tiếp tục như vậy, mười mấy người đi xung quanh lại hai hàng nước mắt chảy ròng, lại móc túi mình ra đưa tiền, đưa vật phẩm cho Lâm Thiên và Tô Khất.

Hai tên du côn đang đứng ở gần đó thấy vậy đi tới định tới kiếm miếng ăn, liền nói:

“Ê, hai thằng nhóc, biết địa bàn này của…”.

Chưa kịp nói hết câu, hai hàng nước mắt lại chảy xuống: “Huhuhu, hai đứa tội nghiệp quá, đây là bí tịch “Chợ búa đao pháp” của anh, hai em cứ lấy đi”.

“Còn quyển “Trường quyền quyền pháp” của anh nữa nè, em cứ lấy đi”.

Sau khi đưa lễ vật xong, hai tên du côn ôm nhau khóc sướt mướt, rồi rời đi.

Đi được một đoạn, bỗng nhiên một tên gầy guộc nói: “Đại ca, hình như có gì sai sai ?”.

Tên đại ca liền suy nghĩ lại: “Chợ búa đao pháp bí tịch của ta đâu rồi ?”.

“Còn trường quyền bí tịch của đệ cũng mất rồi, là do hai thằng nhóc ăn mày kia” Tên du côn gầy guộc vừa nói vừa quay lại nhìn thấy hai quyển bí tịch đang ở trong tay Lâm Thiên và Tô Khất.

Hai tên du côn hùng hổ, lao đến Lâm Thiên với sát khí đầy trời.

Vừa đi tới gần, hai tên du côn lại khựng lại, hai dòng nước mắt lại chảy xuống.

“Hai đưa trẻ thật tội nghiệp, 2 lượng bạc của anh đây cầm đi mà mua quần áo” tên đại ca nức nở nói.

“Anh chỉ còn mỗi cái quần này thôi, đây là cái quần mà anh yêu quý nhất hai em hãy cầm đi” tên gầy guộc vừa nói vừa cởi quần ra.

Lâm Thiên cảm thấy không ổn liền nói với Tô Khất: “Tao đếm từ 1 đến 3, tao với mày cùng chạy thật nhanh”.

Đếm xong Lâm Thiên cùng Tô Khất bung hết sức lực để mà chạy.

Phía sau lưng bọn hắn là một đoàn người đang đuổi đến kèm theo những tiếng chửi rủa.

“Lũ lừa đảo”.

“Quân ăn cướp”.

“Trả cái quần cho tao”.

"…"

Ở một khu đồng vắng, Lâm Thiên cùng Tô Khất kiểm kê tài sản kiếm được.

Tô Khất nói: “Tổng cộng 25 lượng bạc, 2 quyển bí tịch võ công bất nhập lưu”.

Lâm Thiên bèn phân chia: “Mày lấy 15 lượng, tao lấy 10 lượng và 2 quyển bí tịch”.

Tô Khất gật đầu đồng ý.

Buổi chiều, Tô Khất dẫn Lâm Thiên đến một ngôi miếu hoang.

Tô Khất nói: “Thằng bạn chí cốt của tao thường hay nghỉ ngơi ở đây, nó tên là Cao Thắng”.

Lâm Thiên vừa bước vào, thấy một đứa trẻ 9-10 tuổi, đang ngồi bên cạnh đốm lửa.

Tô Khất lên tiếng: “Cao Thắng, tao dẫn thằng bạn của tao đến đây, nó có hứng thú với mấy bí tịch võ công của mày”.

Cao Thắng chậm rãi nói: “Muốn xem bí tịch của tao thì cũng dễ thôi, ra giá đi”.

Lâm Thiên liền nói: “2 lượng bạc”.

Cao Thắng xoay người lấy cái một túi cũ kĩ mở ra, đem ra 6 quyển bí tịch sau đó nhận tiền rồi nói: “Giao dịch thành công, đây là những quyển bí tịch cao thâm chỉ được xem tại đây không được mang về”.

Lâm Thiên lần lượt xem các quyển bí tịch trên bàn. Càng xem mặt hắn càng ngày càng đen như mực

“Môi công”: ám khí bất nhập lưu, phun nước bọt vào mặt kẻ địch làm gây mù một thời gian, sát thương +100% khi kết hợp với bột ớt.

“Vôi bay tán loạn”: ám khí bất nhập lưu, quăng vôi vào mắt đối thủ, gây mù.

“Dẫm ngón chân”: thối pháp bất nhập lưu, dựa theo bộ pháp của đối thủ, đạp chân đối thủ gây cho đối phương phẫn nộ.

“Chó đen móc háng”: trảo pháp bất nhập lưu, chuyên tấn công háng đối thủ.

“Chó dữ quấn thân”: cầm nã bất nhập lưu, dùng 2 tay 2 chân của mình quấn lấy 2 tay 2 chân đối phương, kỹ năng này khiến đối phương phẩn nộ khi nam tấn công nữ, và gây mê hoặc đối phương khi nữ tấn công nam.

“Liếm láp trị liệu”: võ công trị liệu bất nhập lưu, được sáng tạo từ việc chó liếm láp vết thương của mình, sau khi liếm sẽ có hiệu quả giảm đau và hồi phục nhanh hơn 10%.

Lâm Thiên càng đọc càng muốn chửi thề: “Võ công con mợ gi đây ?”.

Thiên Ý lên tiếng an ủi: “Ta thấy mấy võ công như vậy cũng có ích cho chủ nhân đấy chứ nhưng chủ nhân đừng nên sử dụng ở nơi đông người, các võ công này được các danh môn chính phái coi là võ công bỉ ổi, ngài sẽ bị truy sát đấy”.

Lâm Thiên thở dài đáp: “Tiền cũng đã đưa rồi, hàng thì cũng nhận thôi”.

Một năm lại trôi qua, buổi tối se lạnh, trong ngôi nhà tranh nhỏ, Lâm Thiên đang ngồi khoanh chân vận nội công, hai mắt nhắm nghiền.

“Thành công, ta đột phá lên Linh Động cảnh rồi” Lâm Thiên la lên trong sung sướng, xém tí nữa đã đánh thức cha mẹ hắn dậy rồi.

Thiên Ý vui mừng nói: “Chúc mừng chủ nhân mở ra chức năng mới ‘Dung hợp’”.

Một năm qua hắn đã tu luyện “Mã bộ trạm thung” đến viên mãn cùng với các võ công bỉ ỏi, bất nhập lưu của tên Cao Thắng.

“Mã bộ trạm thung”: là môn nội công rèn luyện chân khí khi cưỡi ngựa hoặc làm động tác cưỡi ngựa.

Lâm Thiên chưa muốn xem chức năng mới, hắn lo lắng suy ngẫm: “Hiện giờ hắn chỉ mới 9 tuổi thôi, mà đã là cường giả Linh Động cảnh, nếu việc này lộ ra sẽ làm kinh động cả huyện mất”.

Dân gian có câu: "Giàu thì nó ghét, đói rét thì nó khinh, thông minh thì nó tìm cách tiêu diệt".

Lâm Thiên quyết định che giấu cảnh giới của mình, nhưng làm sao để che giấu đây. Bổ đầu Long Hiếu ở huyện, tên võ sư ở nhà phú hộ Phú Vân, lão già Lý Tôn kia nữa đều là cường giả Linh Động cảnh còn chưa tính đến một vài tên cao thủ đang ẩn nhẫn khác. Bọn chúng sẽ nhin ra cảnh giới của mình trừ khi không phải gặp chúng nữa.

Tờ mờ sáng hôm sau, Tô Khất ngáp ngắn ngáp dài đang đi trên đường ven rừng đến chợ để ăn xin thì một bóng đen thi triển khinh công xuất hiện trước mặt hắn.

Tô Khất hoảng hốt la lên: “Ma, ma, cứu tôi với, tôi còn chưa lấy vợ”.

Hắc y nhân liền bịt mồm Tô Khất lại nói: “Tao là Lâm Thiên nè”.

Tô Khất hoàn hồn lại mắng chửi: “Cái thằng quỷ chết bầm, sáng sớm mặt đồ đen thui đi dọa nạt người khác à”.

Lâm Thiên liền kể mọi việc cho Tô Khất nghe.

Tô Khất hét lên bất ngờ: “Cái gì mày đột phá Linh Động cảnh rồi à !”.

Lâm Thiên vừa nói vừa bịt mồm Tô Khất lại: “Mày nói nhỏ thôi”.

Tô Khất nghiêm nghị nói: “Tao nghe nói trong thư viện trong thành có bán vài cuốn công pháp, trong đó có cuốn “Liễm tức công” nhằm để che giấu tu vi, đối phương trên mày một cảnh giới cũng không nhìn rõ tu vi của mày”

Lâm Thiên nói: “Vậy kể cả cường giả Ý Tồn cảnh cũng không nhìn được cảnh giới của tao, vậy tốt quá rồi, tao đi đây”.

Tô Khất: “Khoan đã, mày còn bao nhiêu tiền ? Trong thành đồ ăn, uống còn rất mắc đấy đừng nói đến công pháp võ công”.

Lâm Thiên thành thật nói: “Tao chỉ còn 8 lượng bạc thôi”.

Tô Khất xòe bàn tay ra và nói: “Đây, lấy thêm 14 lượng bạc này đi, tao còn 1 lượng dư giả sống rồi”.

Lâm Thiên cảm động: “Cảm ơn mày nhiều nha, nhớ nhắn với ba mẹ tao là tao đi theo một võ sư học võ để hai người đó khỏi lo”.

Tô Khất nói: “Ơn nghĩa gì, mày giúp tao thì tao giúp lại thôi, cứ để tao nhắn lại cho mà trong thành không được sử dụng khinh công, thân pháp đấy, không thì mày bị bắt vì tội trộm cướp đó”.

Nói lời tam biệt xong, Lâm Thiên thi triển khinh công đi đến dịch trạm ở huyện.

Đông Đô Thành là một trong ba thành thuộc Lạc Châu, nắm quyền quản lý bốn huyện, trong đó có huyện Trần Lãng, hai thành còn lại là Lạc Dương Thành , Kim Châu Thành.

Đến cửa thành, Lâm Thiên vẫn khoác một tấm áo choàng màu đen che khuất mặt vì trong thành không cấm việc đó.

Đột nhiên một tên lính canh quát lớn: “Đứng lại, muốn vào thành thì phí là 1 lượng bạc”.

Lâm Thiên đưa bạc xong liền đi vào thành. Thầm nghỉ: “Chỉ phí đi vào thành thôi đã là một lượng bạc rồi bằng 100 tiền đồng, thật sự là đắt đỏ”.

Lâm Thiên hỏi đường mọi người xung quanh, cuối cùng cũng đến được thư viện.

Bước vào bên trong, đập vào mắt của Lâm Thiên là hàng tá quyển sách, hắn đến quầy nhân viên nhờ tìm kiếm sách nội công.

“Liễm tức công”: một bộ nội công chủ yếu để thu liễm cảnh giới có tác dụng cô đọng chân khí, tăng một ít chân khí. Bán với giá 20 lượng bạc.

“Dưỡng khí công”: một bộ nội công giúp cải thiện tuổi thọ, tăng một ít chân khí. Bán với giá 10 lượng bạc.

Lâm Thiên chỉ còn 21 lượng bạc thôi nhưng hắn lại muốn lấy hai quyển công pháp này.

Lâm Thiên thầm nghĩ: “Một quyển ta dùng tiền mua, một quyển ta dùng “Khất thiên thảo địa” vậy. Chắc chắn có cường giả xung quanh đây chỉ có cách này mới qua mặt được họ, ta ở trong thành như chim ở trong lồng, phải thật nhanh”.

Nói là làm, Lâm Thiên hỏi mua “Liễm tức công” và trả 20 lượng bạc đồng thời thi triển kỹ nghệ, cuỗm luôn “Dưỡng khí công”. Rồi hắn nhanh chóng rời khỏi.

Một lão già đang xem sách trên lầu, thấy nhân viên quầy mua bán khóc nức nở, liền đi xuống hỏi: “Tên đấy là người yêu cũ của cô à ? Cái gì qua thì cho nó qua đi”.

Nhân viên nữ ngạc nhiên nói: “Tại sao tôi lại khóc như vậy ?”.

Lão già kinh ngạc hỏi lại: “Cô nói sao ?”.

Mặt trời vừa lặn xuống, Lâm Thiên đã về đến nhà bằng xa phu, lượt đi lượt về hết 1 lượng bạc, khiến hắn nhẵn túi. Bây giờ hắn phải tìm cách kiếm tiền trả nợ cho Tô Khất. Hắn rút ra được một điều là muốn thành cao thủ thì phải có thật nhiều tiền.

Vừa kịp giờ ăn cơm tối với gia đình, ăn tối xong Lâm Thiên lại tiếp tục tu luyện hai nội công vừa mới lấy được.

Một tháng trôi qua, lượng chân khí còn dư thừa sau đột phá vì đã luyện “Mã bộ trạm thung” đến cảnh giới viên mãn, cộng với “Liễm tức công” và “Dưỡng sinh công”, làm hắn có đủ lượng chân khí đả thông kinh mạch thứ hai trong bát mạch.

Lâm Thiên, hơn 9 tuổi, cường giả Linh Động cảnh nhị trọng.

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ em 1 view, một chương em sẽ viết khoảng hơn 2500 đến hơn 3000 chữ, tùy theo diễn biến tình huống ạ.

Để đảm bảo chất lượng truyện thì mỗi ngày em sẽ ra 1-2 chương ạ

Bạn đang đọc Võ Nhân Giang Hồ sáng tác bởi Despottt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Despottt
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.