Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia Nhập Môn Phái

Tiểu thuyết gốc · 2676 chữ

Vài ngày sau, Lâm Thiên đang nằm trầm tư trên mái nhà.

"Hiện tại, mỗi ngày, ta cần một viên Long Cốt đan và dược thiện để luyện 'Long Tượng Bàn Nhược Công', vậy chi là mỗi ngày ta phải tốn hơn 10 lượng vàng".

"Nếu bây giờ đi trộm cướp thì chỉ làm được lần 1, lần 2, ta cần phải tính kế sách dài hạn. Thu nhập mỗi ngày của Lâm Gia trang chưa đến 1 lượng vàng, ta cần phải phát triển thế lực để có thêm ngân lượng".

"Nhưng cả Lâm Gia trang hiện giờ, nếu công khai ra thì chỉ có ta, tu vi cao nhất là Linh Động cảnh nhất trọng, thì phát triển cái rắm à".

Đang trong dòng suy nghĩ, thì một giọng nói vang lên khiến hắn bừng tỉnh.

"Lâm Thiên, con xuống đây, có thư mời của một môn phái gửi đến con này" Lâm Hùng đứng dưới nói lớn.

Lâm Thiên trả lời: "Vâng, con xuống liền".

Trong phòng, Lâm Thiên đang đọc bức thư vừa mới nhận được.

"Ta được phái Hành Sơn, mời về làm đệ tử ngoại môn".

Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Thiên lên tiếng:

"Nếu ta không thể phát triển được thế lực thì cướp của người khác vậy".

Ngày hôm sau, Lâm Thiên khởi hành đi đến Hành Sơn.

Tại khu vực Đông Đô thành, có một dãy núi tên là Ngũ Hành Sơn, với năm ngọn núi và cũng là bản doanh của năm môn phái, phân biệt lần lượt là: Hoa Sơn, Tung Sơn, Hằng Sơn, Thái Sơn và cuối cùng là Hành Sơn.

Năm môn phái trên dãy núi Ngũ Hành Sơn là những môn phái tầm trung, mỗi phái đều có cường giả Kinh Hồng cảnh tọa trấn. Họ tạo nên liên minh được gọi là Ngũ Nhạc kiếm phái, với người lãnh đạo sẽ được chọn sau mỗi lần tỉ võ "Hoa Sơn luận kiếm", mười năm diễn ra một lần.

Trong đó, Đệ tử Hành Sơn Phái đều là những người thư sinh tài hoa, phong nhã, am hiểu âm nhạc.

Lâm Thiên mang theo 500 lượng vàng còn lại, cùng hơn 30 Long Cốt Đan, và vài món dược thiện. Đủ cho hắn dùng để luyện 'Long Tượng Bàn Nhược công' trong hơn 2 tháng.

Đi một mạch lên đỉnh núi Hành Sơn, Lâm Thiên được hộ pháp môn phái hướng dẫn nhập học.

Mỗi đệ tử ngoại môn của Hành Sơn phái, sẽ được nhận ba môn võ công là 'Hành Sơn Kiếm Pháp', 'Hành Sơn Chưởng Pháp', 'Hành Sơn tâm pháp' và 10 lượng bạc mỗi tháng.

"Môn phái phải nuôi rất nhiều người, vì thế lợi ích của mỗi người đều rất thấp, 10 lượng bạc một tháng thì làm sao sống đây ? Nếu ta gia nhập môn phái thay vì tán tu thì chắc ta đã không có thành tựu như ngày hôm nay, muốn đi nhanh hãy đi một mình" Lâm Thiên suy nghĩ.

Sau khi ổn định chỗ ở, Lâm Thiên bắt đầu tu luyện Hành Sơn kiếm pháp và chưởng pháp. Còn tâm pháp thì hắn vứt ở một xó, vì đang bận tu luyện 'Long Tượng Bàn Nhược công'.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Thiên, như bao đệ tử khác đến nghe lão sư giảng dạy.

Lão sư thấy đệ tử đã đến đông đủ, liền nói.

"Hôm nay, lớp chúng ta có thêm một thành viên mới, đó chính là Lâm Thiên, mong các ngươi hãy chiếu cố cậu ta. Còn bây giờ thì hãy bắt đầu diễn luyện Hành Sơn kiếm pháp đi".

Sau một hồi chỉ dẫn võ công, lão sư bắt đầu giảng dạy về kiến thức.

"Ta hỏi các ngươi, khi lập tông dựng phái thì cái gì quan trọng nhất ?".

Một đệ tử trong lớp lên tiếng: "Thưa lão sư, là tuyển chọn đệ tử ạ".

"Không phải" Lão sư lắc đầu.

Một đệ tử tiếp theo, nói: "Thưa lão sư, vấn đề đầu tiên là tiền đâu ạ".

Lão sư vẫn lắc đầu, sau đó lớn giọng nói:

"Đó chính là chọn vị trí xây dựng môn phái, việc đấy có thể liên quan đến cả vận mệnh của môn phái, diệt vong hay phát triển đều nằm ở đó".

Lão sư tiếp tục thuyết giảng.

"Để ta kể cho các ngươi nghe một câu truyện: Từ xưa, có một môn phái tên là Yên Sơn, có đến hai vị cao thủ Kinh Hồng cảnh tọa trấn. Sau khi phát triển mạnh, trở thành môn phái mạnh nhất vùng, họ đã quyết định dời tông, và họ chọn một ngọn núi cao nhất, hùng vĩ nhất để dựng phái sao cho xứng tầm với sức mạnh và vị thế của mình".

"Tuy nhiên, chạy trời không khỏi nắng, sau vài ngày xây dựng tông môn trên đỉnh núi đó, thì cả môn phái hơn 3000 người đều đã bị diệt chỉ trong một đêm. Chỉ đến khi, người dân sống dưới chân núi, không thấy sự xuất hiện của đệ tử môn phái đó nữa, nên đã nghi ngờ báo quan".

"Nhưng tất cả đã muộn màng, đến khi quan binh tiến lên đỉnh núi, thì thi thể đã ngổn ngang, hai vị cường giả Kinh Hồng cảnh cũng không thoát khỏi họa diệt thân".

Sau khi nghe lời kể của lão sư.

Nhiều đệ tử đều nghĩ trong đầu: "Yên Sơn phái đã gây thù chuốc oán với một vị cường giả Hóa Nguyên cảnh rồi, diệt cả một môn phái chỉ trong đêm, thật là tàn nhẫn".

Lão sư lắc đầu nói: "Sau một thời gian dài đều tra, khám nghiệm thi thể, thì quan binh kết luận rằng họ bị chết do ngạt thở. Vào đêm đó, thời tiết thay đổi đột ngột, khí thở trong không khí giảm xuống thắp, khiến cho cả tông môn đều tử nạn".

"Tông chủ Yên Sơn phái khi đó biết trên núi cao không khí loãng, nhưng hắn nghĩ sẽ sớm thích nghi được, tiếc thay người tính không bằng trời tính. Như vậy mới thấy việc chọn vị trí xây dựng môn phái quan trọng đến nhường nào".

Một câu trả lời khiến cho toàn bộ đệ tử bật ngửa.

Vài ngày sau, như mọi buổi sáng, Lâm Thiên cùng các đồng môn đang diễn luyện Hành Sơn kiếm pháp, đột nhiên bụng hắn đau dữ dội.

Lâm Thiên vừa thi triển kiếm pháp, hai chân vừa quíu lại với nhau như đang níu giữ thứ gì trong cơ thể. Hắn không còn chịu nổi nữa, tiến đến xin phép lão sư:

"Lão sư, ta muốn đi đại tiện".

Đáp lại lời thỉnh cầu của Lâm Thiên, chỉ là một cái lắc đầu.

"Ngươi đừng viện lý do cho sự lười biếng của mình, chừng nào thi triển 'Hành Sơn kiếm pháp' và 'Hành Sơn chưởng pháp', chuẩn chỉ từng chiêu thức, thì ngươi có thể đi".

Lão sư vừa nói xong, Lâm Thiên thi triển liền "Hành Sơn kiếm pháp", tiếp đến là "Hành Sơn chưởng pháp", một cách nhuần nhuyễn.

Lâm Thiên vừa diễn luyện xong, liền phóng đi, nhưng trước mặt hắn một thanh kiếm đã chặn ngang từ bao giờ.

"Lão sư, ngài đã nói là ta có thể đi rồi mà".

Hạ thanh trường kiếm xuống, Hoàng Lâm, ngoại môn lão sư tiếp tục làm khó Lâm Thiên: "Ta chỉ nói là ngươi có thể đi, nhưng ta không cho phép ngươi đi. Nếu ngươi có thi triển những đường kiếm của ta, thì ngươi được phép".

Nói xong, Hoàng Lâm tung kiếm, những đường kiếm nhanh, gọn, dầy uy lực được phô diễn ra.

Hoàng Lâm thi triển kiếm pháp xong, hai mắt ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Thiên, chỉ thấy hắn thi triển những đường kiếm giống y đúc mình, thậm chí còn nhanh hơn cả mình.

"Ta đã được phép đi chưa lão sư ?" Lâm Thiên hỏi.

Đáp lại Lâm Thiên chỉ là một cái gật đầu, thế là hắn ba chân bốn cẳng chạy về phía cầu xí.

Hoàng Lâm trầm tư:

"Thi triển 'Hành Sơn kiếm pháp' và 'Hành Sơn chưởng pháp', một cách nhuần nhuyễn. Mà lại còn thi triển 12 chiêu đầu của 'Hồi Phong Lạc Nhạn Kiếm' không một vết xước, chỉ qua một lần nhìn".

"Lâm Thiên à, nơi này không còn thuộc về ngươi rồi, ta đã không còn gì để dạy cho ngươi nữa".

Sau khi, giải quyết nổi buồn xong, Lâm Thiên lại tiến về diễn luyện trường, vừa đi hắn vừa thầm nghĩ.

"Vào trong môn phái thật là phiền phức, đi đại tiện cũng phải xin phép nữa. Làm ta lại nhớ về ngày tháng làm tán tu, tung hoành ngang dọc, không gì thoải mái bằng ỉa đái kịp thời".

"Người thông minh thì thường bị kẻ khác tìm cách tiêu diệt, ta đã cố gắng giấu khôn rồi, nhưng con mợ nó, cơn mắc ỉa lại đến đúng lúc".

Lâm Thiên đang trong dòng suy nghĩ, thì một tiếng nói vang lên.

"Chúc mừng, Lâm Thiên, ngươi đã trở thành đệ tử nội môn, hãy tiến về phòng nội vụ nhận lệnh bài nội môn, cùng công pháp bí tịch" Một tên chấp sự môn phái đứng phía trước lên tiếng.

"Cái quần què gì vậy ?" Lâm Thiên kinh ngạc trong lòng.

Lâm Thiên, được thăng cấp lên đệ tử nội môn chỉ vì mắc ỉa, đã trở thành truyền kỳ của Hành Sơn phái.

Ngày hôm sau, Lâm Thiên tiến về phòng nội vụ, nhận quần áo, lệnh bài nội môn, cùng với 'Hồi Phong Lạc Nhạn Kiếm' và 'Lưu Vân Chưởng', giờ đây hắn mới thật sự trở thành một phần của phái Hành Sơn.

Đệ tử tạp dịch là những người luôn bận rộn với các công việc trong môn phái, họ được trả ngân lượng ít ỏi mỗi tháng để mua công pháp, mua giờ giảng. Những đệ tử ngoại môn, thường là Linh Động cảnh nhất trọng, thì được giảng dạy miễn phí, làm nhiệm vụ nhỏ để kiếm điểm cống hiến đổi bí tịch.

Còn đệ tử nội môn là những người đạt đến Linh Động cảnh ngũ trọng, thường phải tự học, có thể đi ra ngoài làm nhiệm vụ, lịch luyện trong thời gian nhất định, có thắc mắc gì thì có thể đến bất kì trưởng lão nào của môn phái để nghe giảng dạy.

Đệ tử chân truyền là những đệ tử của bát đại trưởng lão, phó tông chủ, và tông chủ, ít nhất phải đạt đến Ý Tồn cảnh.

Lâm Thiên đã phát chán với cuộc sống ở trong môn phái rồi, nên hắn muốn ra ngoài lịch luyện, tiện thể làm nhiệm vụ để kiếm thêm ngân lượng và điểm cống hiến.

Tiến về Nhiệm Vụ đường, nơi đây có 3 tấm bảng lớn được dựng lên, lần lượt dành cho đệ tử ngoại môn, nội môn, và chân chuyền.

Khi Lâm Thiên đang nhìn lên bảng nhiệm vụ, tham khảo.

Một thanh niên đứng gần đó lên tiếng: "Tên này là ai vậy ? Mặc quần áo nội môn, nhưng ta chưa từng thấy hắn trước đây".

Một thanh niên khác trả lời: "Hắn chính là Lâm Thiên, chỉ mới gia nhập môn phái được 1 tuần, đã được tên Hoàng Lâm, ngoại môn trưởng lão, gửi thư đề bạt lên làm nội môn đệ tử, mặc dù chỉ mới Linh Động cảnh nhất trọng".

"Lão già Hoàng Lâm chết tiệt đó đang nghĩ cái quái gì vậy ? Cho một tên phế vật Linh Động cảnh nhất trọng vào trong dàn đệ tử nội môn, tu vi ít nhất phải là ngũ trọng, thế còn ra thể thống gì nữa ?" Một thanh niên khinh thường nói.

Một thanh niên khác, tiến lên, bộc lộ tu vi Linh Động cảnh lục trọng, gian ác nói: "Vậy đánh cho hắn tàn phế, thì hắn sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn thôi".

Nói xong, hắn rút kiếm thi triển "Hồi Phong Lạc Nhạn Kiếm", đâm về hướng Lâm Thiên.

Bị kiếm đâm trúng vai, máu ứa ra, Lâm Thiên vẫn bình tĩnh nói: "Các huynh đệ, chúng ta đều là đồng môn mà, dĩ hòa vi quý".

Tên thanh niên tức giận quát: "Ai là huynh đệ với tên phế vật như ngươi ?"

Nhưng trong lòng, hắn lại thầm mắng: "Sao kiếm của ta không đâm vô sâu được ? Cứ như đâm trúng một bức tường vậy".

Lâm Thiên với ngoại công đã đạt Ý Tồn cảnh, đòn tấn công của những tên Linh Động cảnh này, cũng khó làm xước da của hắn. Lâm Thiên phải áp chế tu vi làm sao cho thanh kiếm không đâm vào quá sâu, nhưng vẫn cho người ta thấy mình bị tổn thương.

Một tiếng quát vang lên: "Trong tông môn, ai cho phép các ngươi gây sự, đánh nhau".

"Mau giải tán đi" Một người trung niên bước ra từ Nhiệm Vụ đường nói.

Lâm Thiên tiếp tục tham khảo bảng nhiệm vụ của đệ tử nội môn, chủ yếu là hộ tống, bảo tiêu, trấn giữ địa bàn. Hắn chọn một nhiệm vụ cần ít thời gian và phần thưởng cao, và lên đường xuất phát.

Lâm Thiên vừa xuống núi, đã có 6 thanh niên thi triển khinh công bám theo. Hắn tăng tốc độ lên, kéo dài khoảng cách với nhóm bọn chúng.

Một tên thanh niên trong nhóm lớn tiếng: "Sao hắn có thể chạy nhanh đến như vậy ?".

"Yên tâm đi, hắn chỉ là Linh Động cảnh nhất trọng, chân khí kém xa chúng ta, hắn sẽ kiệt sức sớm thôi" Một thanh niên khác nói.

Nhóm thanh niên truy đuổi được một đoạn đường, lại gặp một tên hắc y nhân đang khoanh tay, đứng giữa đường.

Cả nhóm khựng lại, một tên thanh niên lên tiếng: "Các hạ là ai ? Sao lại chặn đường chúng ta".

"Nếu các người thành tâm muốn biết, thì ta sẵn lòng trả lời, ta đại diện cho nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người" Hắc y nhân lớn tiếng nói.

Một tên thanh niên tức giận, nói: "Con mợ mày, tao là đệ tử nội môn của…".

Chưa kịp nói hết câu, đầu của thanh niên ấy bị một cú tát như trời giáng đánh cho nát.

Lâm Thiên tung ra Tử cấp chưởng pháp "Một cú tát thật mạnh", phía sau lưng hắn hiện lên hư ảnh của người phụ nữ, đó chính là Ngọc Như.

"Mày chửi mẹ ai ?" Lâm Thiên tức giận quát.

Mấy tên thanh niên còn lại, chứng kiến sự việc xảy ra, thân thể run lên bần bật, miệng bập bẹ nói ra từng chữ:

"Kinh Hồng cảnh".

Buổi tối hôm đó, chưởng môn của Hành Sơn phái, Trung Kha đang ngồi trên đại điện, phía dưới là 8 vị trưởng lão.

"Xác chết của 6 tên đệ tử nội môn đã được tìm thấy dưới chân núi, kẻ nào có gan chó dám giết người của bản môn tại khu vực Ngũ Hành Sơn này".

"Hãy thông báo cho 4 môn phái còn lại trong liên minh, tăng cường tuần tra, bí mật truy tìm hung thủ".

...

Dạo này đi làm về phải dọn dẹp nhà cửa từ từ mỗi ngày cho đến Tết, nên thời gian viết chỉ còn khoảng 2h. Em sẽ cố gắng ra chương đều đặn, tết này em sẽ bạo chương, bù đắp cho mấy ngày không ra chương, nên mọi người cứ yên tâm.

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ em 1 view, một chương em sẽ viết khoảng hơn 2500 đến hơn 3000 chữ, tùy theo diễn biến tình huống ạ.

Để đảm bảo chất lượng truyện thì mỗi ngày em sẽ ra 1 chương ạ.

Bạn đang đọc Võ Nhân Giang Hồ sáng tác bởi Despottt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Despottt
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.