Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa Ngục Trần Gian

Tiểu thuyết gốc · 2514 chữ

Một vài ngày sau, Lâm Thiên vẫn chỉ trốn chui trốn nhủi ở nhà.

Lâm Hùng vào phòng của Lâm Thiên, nói với con trai mình:

"Lâm Thiên, cha đã đăng ký cho con khóa học Luyện Đan sư ở Thiên Đan hội phân đà ở Đông Đô thành rồi, mai con hãy nhập học đi".

Lâm Thiên bất ngờ: "Con không thể ra ngoài với bộ dạng như thế này được, con sẽ bị mọi người chê cười mất".

"Thế con cứ ở mãi trong nhà như thế này à, việc này là do con gây ra. Cha đã mất rất nhiều tiền để mua suất học cho con, nếu con không đi học thì cha sẽ đuổi con ra khỏi nhà" Lâm Hùng quả quyết.

Dưới sức ép từ gia đình, Lâm Thiên đã bước ra khỏi nhà và đi tới Đông Đô thành nhập học.

Mặc cho mọi lời bàn tán của người dân bên đường, Lâm Thiên vẫn cứ bước tới phía trước, vừa đi hắn vừa lảm nhảm:

"Những lời đàm tiếu qua loa linh tinh không thể nào cản bước được Lâm Thiên ta đây".

Sau khi đến dịch trạm đón xa phu, và di chuyển đến được Đông Đô thành.

Lâm Thiên với thân hình mập mạp của mình, hắn đã đến cổng của Thiên Đan hội phân đà, vừa đi vừa thở hổn hển.

"Con mợ nó mệt quá, với thân hình to tướng này ta mà thi triển bộ pháp chắc té dập mặt, nếu không có ai ở đây, thì ta lăn cho rồi".

Lâm Thiên tiến đến quầy báo danh, và hắn nhận được sách "Luyện Đan Cơ Sở".

"Ê tụi mày, có thằng mập địch nào đăng ký học kìa, Hahaaha" Một vài thanh niên với những bộ đồ sang trọng bàn tán.

Học viên tại các Thiên Đan hội phân đà chủ yếu là những công tử, tiểu thư nhà giàu, được lo lót tiền để vào học, những người thật sự có năng khiếu và đam mê thật sự rất ít. Đây cũng là một khoản thu lớn của Thiên Đan hội.

Bỏ ngoài tai mọi thứ, Lâm Thiên nhìn lên bảng Đan sư và thắc mắc.

"Tại sao có một tên Đan sư lại không ai đăng ký học thế này ?".

"Thôi thì cứ đăng ký vô lớp này đi, học một mình cũng tốt thôi".

Thấy sự lựa chọn của Lâm Thiên, người đăng kí bất ngờ và hỏi: "Sao cậu lại đăng ký vào lớp mà không ai muốn học vậy ?"

"Người thành công luôn chọn lối đi riêng" Lâm Thiên bình thản trả lời, rồi rời đi.

Người đăng kí lắc đầu, thở dài: "Lại có thêm nạn nhân cho lão điên đó rồi".

Lâm Thiên theo sự chỉ dẫn trên tờ giấy, đi đến một căn phòng với nhiều kệ thuốc, dược liệu lộn xộn.

Một lão già tóc bạc đang cặm cụi bên lò đan đặt ở giữa phòng.

Lâm Thiên tiến lại chào hỏi: "Chào lão sư, ta đến nhập học Luyện Đan thuật".

Lão sư bất ngờ:"Ồ là học viên mới à, đã lâu rồi chưa có người nào đến đây".

"Hahaaha, ta tên là Đan Du rất vui được gặp ngươi, yên tâm đối với những người có đôi mắt tinh tường như ngươi vì đã chọn ta, thì ta sẽ khiến ngươi trở thành Luyện Đan sư xuất sắc nhất".

Lâm Thiên bắt đầu ngồi xuống đất, còn phía trên thì Đan Du ra sức giảng dạy.

Hơn một tháng trôi qua êm đẹp, Lâm Thiên đã học được về rất nhiều loại dược liệu, đan dược, và thao tác luyện đan.

Mỗi khóa học Luyện đan sư sẽ thường kéo dài vài tháng.

Đan Du nói: "Tháng qua ngươi đã hoàn tất được quá trình học lí thuyết, bây giờ sẽ đến phần thực hành. Chúng ta sẽ luyện đan ở bên ngoài".

Nói xong, Đan Du đẫn Lâm Thiên ra khỏi thành, tiến vào một hang động trong rừng.

Đan Du giới thiệu: "Đây chính là nơi nghiên cứu đan dược bí mật của ta, từ bây giờ ta sẽ cùng ngươi bắt đầu thực hiện những dự án dang dở vì không có vật để thử nghiệm".

"Sao không bắt động vật để làm vật thí nghiệm ?" Lâm Thiên thắc mắc.

Đan Du cười lớn: "Hahaaha, đan dược dùng cho con người thì vật thí nghiệm làm sao lại là động vật khác được".

Lâm Thiên cảm thấy có gì đó không đúng, thì đột nhiên một sức ép vô hình đè nặng lên hắn.

Đan Du bộc phát tu vi Kinh Hồng cảnh, nói: "Đồ nhi, những viên đan dược do ta phát minh ra, có thể tăng lượng lớn chân khí, khí huyết cho ngươi, ngươi sẽ được lợi rất nhiều đấy".

"Vậy sao ngươi không uống mà bắt ta uống ?" Lâm Thiên dùng dằng.

Không thèm để ý đến câu hỏi của Lâm Thiên, Đan Du bóp miệng hắn và đưa viên đan dược vào.

Một lúc sau, Lâm Thiên cảm thấy đau bụng dữ dội, sức ép đã biến mất từ bao giờ, hắn nhanh chân lao vào bụi cây.

Sau khi giải quyết xong, Lâm Thiên từ bụi cỏ đi ra với vẻ mặt mệt mỏi, chưa đi được bao lâu bụng hắn lại kêu lên, thế là hắn tiếp tục vào bụi cỏ từ chiều muộn cho đến tối, đêm đó pháo bông bắn rất nhiều.

Ngày hôm sau, Lâm Thiên nằm như một cái xác chết trôi sông, thể xác và tinh thần bị suy kiệt.

Thấy vậy, Đan Du đã đi đến bóp miệng Lâm Thiên và nhét tiếp vào một viên dan dược:

"Đồ nhi ngoan cố gắng hồi phục nhanh nhé".

Đồng thời ánh mắt Đan Du nhìn thằng vào mắt Lâm Thiên, từ đôi mắt tỏa ra một sắc thái tà mị.

"Nhiếp hồn thuật": Hay còn gọi là thuật thôi miên, khiến cho những người có tinh thần suy kiệt làm theo ý mình.

Vài ngày sau, Lâm Thiên tiếp tục bị ép uống một viên dan dược khác.

Sau khi nuốt vào được một lúc, cơ thể Lâm Thiên co giật dữ dội và lăn đùng ra đất.

"Lại thất bại nữa à" Đan Du thở dài.

Đột nhiên Lâm Thiên lại bật dậy trước sự ngỡ ngàng của Đan Du.

Thiên Ý đã kích thích tim cứu Lâm Thiên một mạng.

Đan Du vui vẻ nghĩ thầm: "Tốt, tốt lắm".

Một thời gian sau, Lâm Thiên tiếp tục uống vào một viên đan dược nữa.

Sau khi uống vào, thân thể Lâm Thiên trở nên nóng rực, thú tính bắt đầu bọc phát.

Trong tiềm thức Lâm Thiên chua xót: "Là xuân dược sao ? Lão già khốn kiếp bỏ cả xuân dược vào đan, hắn luyện đan đến điên rồi".

Lâm Thiên nằm lăn qua lăn lại kiềm chế thú tính, lúc này Đan Du đã biến mất từ bao giờ.

Không thể chịu được nữa, Lâm Thiên lao ra khỏi rừng, nhằm đi vào thành tìm đến kỹ viện.

Khi Lâm Thiên đi qua một cánh đồng, lại nhìn thấy một con bò cái.

Trong tiềm thức, Lâm Thiên hét toáng lên

"Con mợ nó, tối rồi mà thằng nào quên dắt bò vào chuồng vậy".

"Không xong rồi".

Trúng xuân dược, Lâm Thiên không thể kìm chế dục vọng, lao đến con bò với sự bất đắc dĩ.

Trong tiềm thức cầu cứu: "Thiên Ý, nàng mau giúp ta".

"Chủ nhân, ta không muốn nhìn thấy cảnh này đâu, tạm biệt" Thiên Ý tắt nguồn.

Lâm Thiên đã lao đến gần sát con bò, trong lòng gầm thét.

"Thiên đạo bất công, ta không cam lòng".

Sau một khoảng thời gian dài, trên cánh đồng, một thanh niên đang nằm dài. Con bò đã chạy đi từ bao giờ, chắc đây là kí ức hoảng loạn và kinh sợ nhất từ trước đến nay mà nó gặp phải, người chủ cũng khó có thể tìm lại được nó.

Hai mắt lim dim, miệng thở hổn hển, thân thể trở nên vô lực, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào, dưới đũng quân đã ướt đẫm từ bao giờ.

"Con mợ nó, thật là sảng khoái".

Lâm Thiên đã ngủ thiếp đi.

Một lúc sau, Lâm Thiên tỉnh dậy, hắn không còn nằm trên cánh đồng nữa, mà là một chiếc giường gỗ trong hang động.

Lâm Thiên nói trong tiềm thức: "Có lẽ lão già Đan Du đã mang ta về đây".

Đan Du thấy Lâm Thiên đã tỉnh dậy liền đi đến hỏi thăm.

"Đồ đệ ngoan của ta đã tỉnh dậy rồi à ?".

Đồng thời, tiếp tục thi triển "Nhiếp hồn thuật" với hắn.

Lâm Thiên ngạc nhiên vì cảm thấy lần này mình đã không còn bị ảnh hưởng bởi "Nhiếp hồn thuật".

Thiên Ý lên tiếng giải thích:

"Vì chủ nhân đã bị trúng xuân dược, tác dụng của 'Nhiếp Hồn thuật' đã bị triệt tiêu, và tên Đan Du này cũng biết điều đó, nên đã thi triển 'Nhiếp Hồn thuật' lần thứ hai".

"Nhưng Đan Du đã không ngờ là chủ nhân có hệ thống, nó sẽ giúp chủ nhân hình thành sự miễn dịch. Có nghĩa là chủ nhân bị trúng xuân dược hay nhiếp hồn thuật lần đầu tiên, thì lần tiếp theo sẽ không có tác dụng".

Lâm Thiên nói thầm: "Dù cho ta không còn bị ảnh hưởng bởi 'Nhiếp Hồn thuật' thì cũng không đủ sức để thoát khỏi tay hắn, ta phải mạnh hơn nữa".

"Ta cảm ơn nàng, Thiên Ý, những việc ta làm ta sẽ chịu trách nhiệm, ta sẽ cưới nàng làm vợ" Lâm Thiên.

Thiên Ý giải thích: "Ta chỉ làm cho não bộ chủ nhân ngủ tạm thời, rồi sau đó đưa những hình ảnh của chuyện đó vào, giống như chủ nhân đang giao hợp với một người con gái. Đó được gọi mộng tinh, chỉ giống như một giấc mơ mà thôi, chủ nhân không cần nghĩ sâu xa đâu".

"Người con gái trong giấc mơ đó của ta rất đẹp, có phải là hình dáng thực sự của nàng không ?" Lâm Thiên tiếp tục thả thính.

Thiên Ý trả lời: "Ta chỉ tồn tại ở dạng ý thức, không có hình dáng, thì làm sao chủ nhân có thể cưới được".

"Nếu ta có thể đạt tới cảnh giới, có được sức mạnh mà có thể đúc cho nàng một thân thể, thì lúc đó nàng có chịu làm dâu nhà họ Lâm không ?" Lâm Thiên nói.

Thiên Ý ngại ngùng nói: "Đến lúc chủ nhân làm được rồi hãy nói".

"Vậy là nàng đồng ý rồi nhé, cha mẹ ơi con đã tìm được ý trung nhân rồi" Lâm Thiên vui sướng thét lên.

Một tháng tiếp theo, Lâm Thiên bị ép uống hết cả tủ thuốc của tên Đan Du, cuộc sống như địa ngục trần gian, nhưng càng về sau hắn không còn bị ảnh hưởng nhiều, vì hệ thống đã tạo ra được miễn dịch đối với các hiệu ứng xấu lặp lại.

Giống như lời Đan Du nói, đan dược do hắn phát minh ra giúp người uống tăng rất nhiều chân khí và khí huyết. Do đó, Lâm Thiên đã đột phá Ý Tồn cảnh lục trọng, và về phương diện thể tu đã đột phá đến Linh Động cảnh nhị trọng.

Ngày hôm sau, Đan Du đến gặp Lâm Thiên và nói:

"Đồ đệ ngoan, ta có một số đan dược luyện thể ban tặng cho ngươi nè, mỗi ngày ngươi nên uống 3 lần, mỗi lần một loại, kéo dài trong một tháng, sẽ khiến ngươi khỏe mạnh hơn".

Đan Du đật lên bàn vô số đan dược gồm nhiều loại: Đoán Thể đan, Luyện Nhục đan, Gân Cốt đan, Khí Huyết đan… Mỗi loại chỉ có tác dụng trong 10 lần uống đầu tiên.

Lâm Thiên nghĩ thầm: "Uống lượng lớn đan dược luyện thể trong thời gian dài như vậy, sẽ ảnh hưởng đến căn cơ, có nhiều tác dụng phụ. Nhưng ta đã có hệ thống có thể loại bỏ độc đan, lão già Đan Du đang âm mưu một điều gì đó tới thân thể ta".

Đan Du đi ra khỏi hang động với một nụ cười gian xảo, nói thầm:

"Đã kết thúc giai đoạn thử nghiệm, giờ thì đến lúc vỗ béo rồi".

Một tháng lại trôi qua, sau phục dụng hết số đan dược, ngoại công của Lâm Thiên đã đột phá Linh Động cảnh tứ trọng.

Tối hôm đó, Đan Du lại tìm đến Lâm Thiên.

"Đồ nhi ngoan, sư phụ lại mang thứ tốt đến cho ngươi này. Đây chính là con rắn mà sư huynh ta đã nuôi bằng đan dược trong thời gian rất lâu đấy, và ta vừa trộm được. Huynh ấy đang luyện ra "Huyết Đan", ngươi uống vào nội công sẽ tăng cao đấy" Đan Du hào hứng.

Sau đó, Đan Du đã giết mãng xà, và cho Lâm Thiên uống máu.

Thân thể Lâm Thiên nóng rực, làn da chuyển sang màu đỏ. Hắn bắt đầu ngã xuống đất lăn qua lăn lại, và luôn miệng thét:

"Nóng quá, nóng quá, nóng chết ta mất".

Thời gian sau, Lâm Thiên đã đột phá lên Ý Tồn cảnh thất trọng.

Vài ngày sau, Đan Du vui vẻ nói: "Đã từ lâu lắm rồi, ta mới tìm được một vật thí nghiệm phù hợp như thế này, công trình nghiên cứu của ta có cơ hội thành công rồi".

Đan Du bộc phát tu vi Kinh Hồng cảnh nhất trọng, một tầng Hỏa vực hàng lâm. Đối với một tên cuồng luyện đan như hắn, cảnh giới như vậy đã là cao rồi.

Hỏa vực: có thể tăng uy lực của chiêu thức hệ hỏa, thiêu đốt kẻ thù trong phạm vi vực, có thể tạo ra dục hỏa tác động tâm trí người bên trong.

Đan Du hướng về Lâm Thiên phát động chiêu thức.

"Hỏa Đỉnh Phần Thiên công".

Một cái đỉnh được tạo bằng hỏa chân khí, bao bộc xung quanh và nhốt Lâm Thiên vào trong.

Đan Du cười lên sung sướng.

"Hahaaha. Những tên chú kiếm sư thì có cách dùng người luyện nên thần kiếm, còn ta thì dùng người luyện thành đan. Nếu công trình nghiên cứu này thành công thì ta sẽ một bước lên mây".

"Lâm Thiên, đồ đệ ngoan, ngươi thật vinh hạnh khi cống hiến cho sự nghiệp của ta, và trở thành đan dược của ta".

...

Chúc mọi người năm mới vui vẻ.

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ em 1 view, một chương em sẽ viết khoảng hơn 2500 đến hơn 3000 chữ, tùy theo diễn biến tình huống ạ.

Để đảm bảo chất lượng truyện thì mỗi ngày em sẽ ra 1-2 chương ạ.

Bạn đang đọc Võ Nhân Giang Hồ sáng tác bởi Despottt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Despottt
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.