Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Chiến Trạng Nguyên Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 2932 chữ

Một thời gian sau, Lâm Thiên cùng bốn người ở Lạc Dương thành, cùng xuống xe ngựa, mọi người đều ê ẩm sau chuyến đi dài.

Đập vào mắt bọn là một tòa thành đồ sộ và hùng vĩ, với hơn một trăm ngàn nhân khẩu, đó chính là Kinh Thiên thành, thủ đô của Đại Kim Quốc.

Sau khi vào thành, ăn uống và ổn định chỗ ở, Lâm Thiên bắt đầu đi dạo phố, hắn ghé vào võ quán, mua thêm một vài quyển bí tịch võ công.

Những bí tịch ở đây khá rẻ, chắc vì ở trong Kinh Thiên thành đa số người luyện võ đều là cao thủ, còn người bình thường thì không hứng thú, cho nên những quyển bí tịch võ công cấp thấp ở đây không được quan tâm lắm.

Mỗi quyển bí tịch Bạch cấp hắn đều mua đồng giá 5 lượng vàng.

"Thái Tổ Trường Quyền": Quyền pháp cơ bản của Thiếu Lâm, được phổ biến rộng rãi.

"Thanh Phong Kiếm Pháp": Kiếm pháp cơ bản của Võ Đang, được phổ biến rộng rãi.

"Điều Tức Luyện Khí": Nội công cơ bản của Trường Sinh Môn, được phổ biến rộng rãi.

"Thông Bối Quyền", "Hồng Gia quyền", "Thử Vĩ Côn", "Thô thiển công phu", "Bách Khấu Quyền", "Lang Nha Bổng pháp", "Quỷ Tử Liên Hoàn Quyền", "Đằng Bài Điệp Khiên pháp", "Cung Tự Phục Hổ Quyền", "Quan Công Đao Pháp", "Thập Tự Mai Hoa Quyền", " Thiết Tuyến Quyền", "Liễu Diệp Đao pháp", "Cửu Hoàn Đao pháp", "Chiến Chưởng", "Tứ Bình quyền", "Hổ Đinh Ba", "Lưu Gia Quyền", "Hồ Điệp Chưởng", "Tam Tiết Côn", "Song Tô Đao", "Mã Bộ", " Kiều Thủ", " A Hầu Vãn Tiên Đào Trảo pháp"

Tổng cộng 27 môn Bạch cấp võ học, gồm 12 bộ quyền pháp, 4 bộ đao pháp, 3 bộ côn pháp, 2 bộ chưởng pháp, 2 bộ dị binh khí. Kiếm pháp, trảo pháp, nội công, bộ pháp, mỗi thứ 1 bộ.

Lâm Thiên vơ vét hết bí tịch của võ quán, hết 135 lượng vàng. Khiến cho ông chủ võ quán kinh ngạc, không biết tên điên này đốt tiền mua nhiều bí tịch vậy làm gì. 5 lượng vàng cho mỗi quyển bí tịch, đối với thiếu gia nhà giàu như Lâm Thiên thì không lớn, nhưng với những người nông dân nghèo đó là một khoản tiển lớn.

Những quyển bí tịch này, tại các thành trấn nhỏ, bán giá gấp 2 - 4 lần, nên Lâm Thiên nhân cơ hội đến Kinh Thiên Thành để vơ vét hết.

Đối với những người khác, đây là những võ học cấp thấp, nhưng với Lâm Thiên, Bạch cấp cũng trở thành Lam cấp và có thể tăng lên nữa, ngu gì mà không mua.

Vì triều đình đã thông báo, cho thời gian 1 tháng để cho mọi thiên tài trên khắp đất nước có thể tập hợp được ở Kinh Thiên thành, và nghỉ ngơi sau khi đã di chuyển đường dài, Lâm Thiên còn đến nửa tháng thời gian để nghỉ ngơi và dạo chơi.

Lâm Thiên bắt đầu đi ra ngoài thành, hướng đến Cao Linh huyện, khác với những thành trấn khác, xung quanh Kinh Thiên thành có đến 8 huyện.

Lâm Thiên đang ngắm nhìn các đứa trẻ đang vui đùa dưới đồng cỏ, lại nhớ về thời thơ ấu của mình, vừa đi vừa cảm nhận không khí trong lành, quen thuộc.

Đi đến khu chợ, người người tấp nập buôn bán, ở một góc nhỏ, có hai mẹ con với bộ đồ nhem nhuốc, hai người họ đang run cầm cập vì thời tiết mùa đông giá rét.

Lâm Thiên, cảm thấy thương cảm, lại nghỉ đến Tô Khất, nên đã đi đến, bỏ 2 lượng vàng vào cái bát ăn xin của hai mẹ con.

Hai mẹ con đang run rẩy, cầm lên 2 lượng vàng vui sướng nói với Lâm Thiên: "Xin đội ơn ngài, ngàn lần đội ơn ngài".

Hai tên du côn đang đứng gần đó đã chứng kiến được việc này, đã hung hăng đi đến và cướp tiền mà hai mẹ con mới nhận được.

Người mẹ ôm chân của tên du côn van xin: "Xin ngài hãy trả lại tôi tiền, chỉ cần 1 lượng vàng thôi, con tôi đã 2 ngày nay không ăn gì rồi, tôi xin ngài, tôi lạy ngài".

Người mẹ ôm chặt chân của tên du côn, mặc cho hắn vùng vẫy, kéo lê cô ta. Xong hắn dùng chân còn lại đạp liên tiếp vào người cô và thét lên: "Mau buông ra đi ả đàn bà dơ bẩn, chết đi cho đỡ chật đất".

Đứa con gái hoảng loạn òa khóc la lên: "Có ai cứu mẹ tôi với, xin đừng đánh mẹ tôi nữa, van xin mọi người hãy cứu mẹ tôi".

Mặc cho những lời kêu gào nhờ sự cứu giúp của đứa trẻ, mặc cho những đòn đánh không thương tiếc vào người mẹ, nhưng xung quanh chỉ có một sự im lặng đến đáng sợ.

Mọi người chỉ liếc nhìn một lần, xong rồi lại tiếp tục buôn bán, tiếp tục hoạt dộng như chẳng có chuyện gì xảy ra, vì họ vô tình như những loài thú, vì họ nhỏ bé. Cuộc đời họ như đàn kiến vậy, chỉ cắm mặt làm việc vì cuộc sống mà không biết đến ngày mai. Một vài con kiến ngẫu nhiên bị bóp hoặc đạp chết vì một đứa trẻ tinh nghịch nào đó, thì họ vẫn không quan tâm vẫn tiếp tục sống cuộc sống của mình. Họ đã quen với đều đó rồi. Vì họ là sinh ra đã là thành phần nhỏ bé và thấp kém trong xã hội.

Tên du côn nắm tóc của người phụ nữ lên và nói: "Nếu bán đứa con gái của mày cho tao, tao đưa lại cho mày 1 lượng bạc, Hahaaha".

Vừa nói xong, một cú đấm vung vào mặt hắn, khiến hắn văng ra bất tỉnh.

Tên du côn còn lại liền nói: "Thằng khốn, mày dám…".

Chưa kip nói hết câu, một cú đấm bay thẳng vào trong mặt, khiến hắn gãy gần hết răng và bất tỉnh.

Người dân xung quanh ngạc nhiên với sự việc xảy ra, nhưng vẫn im lặng và lắc đầu, giống như báo hiệu trước một đều không hay sắp diễn ra.

Sau khi Lâm Thiên đỡ hai mẹ con dậy, thì một tên du côn khác xuất hiện quát lớn:

"Thằng khốn, bọn chúng là đàn em của tao, tao cho mày chết".

Nói xong, hắn bộc lộ tu vi Linh Động cảnh tam trọng, thi triển "Bạo Hùng quyền" hướng về Lâm Thiên.

Lâm Thiên vẫn như thói quen, thi triển "Nê thu công" né tránh mọi đòn đánh từ hắn.

Tên du côn thét lên: "Tụi tao làm việc cho Kim Tiền bang trong kinh thành, mày đụng vào tụi tao là mày xong đời rồi".

"Kim Tiền bang lớn lắm sao ?" Lâm Thiên mỉa mai hỏi.

Tên du côn tiếp tục thét lên: "Bang Chủ Kim Tiền bang là cường giả Kinh Hồng cảnh".

Lâm Thiên một quyền đấm cho tên du côn đó thổ huyết, đổ gục tại chỗ, và nói:

"Vậy Kinh Hồng cảnh lớn lắm sao ?".

Việc này chưa xong, việc khác lại đến.

"Bắt tên du côn đánh người lại" Một tên bổ đầu huyện ra lệnh.

Bọn nha sai cầm đao lao đến vây lấy Lâm Thiên.

"Cút" Lâm Thiên chỉ nói một từ rồi bộc phát tu vi, tung một quyền đấm vỡ một cái bình gốm ngoài xa khiến bọn nha sai chấn kinh.

Tên bổ đầu kinh ngạc la lên: "Quyền ý, cao thủ Ý Tồn cảnh".

Lâm Thiên dơ lệnh bài tham dự cuộc thi "Trạng nguyên" lên và nói:

"Tụi mày xuất hiện đúng lúc thật".

"Vi phạm pháp luật trong thành sẽ hủy bỏ tư cách thí sinh của ngươi" Tên bổ đầu đe dọa.

Lâm Thiên quăng 10 lượng vàng xuống đất rồi nói: "Theo luật lệ của Đại Kim quốc, thì đánh người sẽ bị phạt 5 lượng vàng, số tiền còn lại để lo tiền đại phu cho 3 tên đó đi".

"Mày đang coi thường tao à" Tên bổ đầu quát và bộc phát tu vi Ý Tồn cảnh nhị trọng.

Lâm Thiên chỉ tay vào mặt tên bổ đầu và trả lời: "Nếu mày không ngại mất cái mạng chó của mày, để lại mẹ già và con thơ, thì tao cũng không ngại mất quyền tham gia 'Trạng Nguyên' đâu".

"Thôi được rồi, nếu đã nộp phạt thì mọi chuyện coi như đã xong" Tên bổ đầu nói, sau đó để Lâm Thiên và hai mẹ con rời đi.

Một tên nha sai đến bên cạnh hỏi: "Tại sao ngài lại để hắn đi dễ dàng như vậy ?".

"Tu vi của hắn là Ý Tồn cảnh, những thí sinh tham gia 'Trạng Nguyên' có cảnh giới như vậy, thì chỉ có thể là con của gia tộc lớn và đại quan trong triều" Tên bổ đầu thở dài nói.

Lâm Thiên dẫn hai mẹ con đến một quán ăn ở huyện, kêu rất nhiều món ngon ra, hai mẹ con thì ăn ngấu nghiến.

Sau khi ăn no xong, đứa bé gài nói: "Cháu tên là A Tử, cảm ơn chú đã giúp mẹ con cháu, chú tên là gì vậy".

Lâm Thiên cười nói vui vẻ: "Hahaaha, tên của ta à ? Ta sẽ từ từ tiết lộ cho cháu"

Người phụ nữ bèn nói: "Tên tôi là Tố Mai, xin đội ơn ân công đã rộng lòng giúp đỡ hai mẹ con bần hèn chúng tôi".

"Đây là 20 lượng vàng, có thể để hai mẹ con cô trang trải cuộc sống sau này" Thiên Lâm đưa ra một túi tiền.

"Xin ân công hãy giữ lại mà dùng, chúng tôi chỉ cần bữa ăn no này là đủ sống thêm vài ngày rồi, vài ngày sau chúng tôi có thể sẽ xin được tiền" Tố Mai từ chối.

A Tử liền nói: "Chú cứ cất vào đi, chú cho hai mẹ con cháu nhiều tiền như vậy, thì tụi du côn kia lại cướp nữa à".

"Nếu hoàn cảnh của hai mẹ con như vậy thì có thể đi theo tôi, sau khi thi xong, tôi sẽ kiếm chỗ ở tốt hơn cho 2 người" Lâm Thiên ngỏ lời.

A Tử la lên trong vui sướng: "Đúng rồi đó mẹ, chúng ta đi theo chú, chúng ta sẽ an toàn, không còn bị đánh nữa".

"Không được đâu con, chúng ta không được làm phiền ân công nữa" Tố Mai phản đối.

A Tử tiếp tục nói: "Con nhất quyết đi theo chú rồi, chú là một người tốt, sẽ không thấy phiền đâu".

"Ta không phải người tốt như cháu nghĩ đâu, những người uy hiếp đến ta thì ta cũng hại họ thôi" Lâm Thiên trả lời.

"Cháu không quan tâm, chú giúp hai mẹ con cháu, vậy thì chú là người tốt" A Tử ngây thơ nói.

Tố Mai lên tiếng: "Thôi được rồi, chúng tôi làm phiền ngài thêm một đoạn thời gian vậy, nhưng trước hết, ngài hãy đi theo tôi đến một nơi".

Sau đó, cả 3 người đi đến một ngôi nhà hoang trong huyện.

Tố Mai khóc nghẹn nói: "Đây là nhà của gia đình chúng tôi khi xưa, nhưng…"

"Cha của A Tử là một cao thủ Linh Động cảnh thất trọng, vì thấy bà con nghèo khổ không đủ ăn, nên đã đột nhập vào trong thành lấy cắp đồ của bọn nhà giàu, sau đó lại phân chia cho người nghèo trong huyện"

"Khi đó mọi người gọi anh ấy là 'Phi Tiên đạo chích', nhưng không được bao lâu thì anh ấy đã bị tóm gọn, không muốn liên lụy đến gia đình nên anh ấy đã tự vẫn . Vì để bảo vệ A Tử, khi nghe được tin tôi đã bỏ nhà, bôi bùn đất lên mặt giả làm ăn xin. Đến nay cũng đã gần 2 năm rồi".

Cả 3 người tiến vào nhà, Tố Mai đến kệ đồ, xoay cơ quan, một cánh cửa bí mật được mở ra.

Tố Mai tiến vào lấy một tủi vải đưa cho Lâm Thiên.

"Hai mẹ con tôi xin lấy thứ này để trả ơn ân công, chúng là đồ mà chồng tôi đã cất giấu và để lại" Tố Như nói.

Lâm Thiên mỏ túi vải ra, trong đó là hai quyền bí tịch.

"Diệu thủ không không": bí kỹ lấy đồ trong người của bất kỳ ai dù võ công cao đến đâu mà địch nhân không hề hay biết.

"Thanh Lương phiến pháp": Lục cấp võ học.

Sau đó, Lâm Thiên đưa hai mẹ con vào thành và sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.

Thời gian còn lại, Lâm Thiên luyện tập thêm các chiêu thức võ công

Hơn mười ngày sau, 135 thí sinh tập hợp từ khắp đất nước đã có mặt đông đủ, ở quảng trường Kinh Thiên thành.

Ngày thứ nhất, sẽ là phần thi văn. Lâm Thiên đã đạt được hạng 43, và có tư cách tham gia vòng đấu võ.

Người đứng nhất cuộc thi văn thuộc về Đông Phương gia, Đông Phương Vũ Phong.

Ngày thứ hai, một võ đài đã được dựng lên tại quảng trường Kinh Thiên thành, người dân đứng chật cứng ở xung quanh để theo dõi cuộc thi.

Trên thượng tọa, gồm có 8 người đang ngồi, đều là cường giả Hóa Nguyên cảnh.

Tam trưởng lão của Cái Bang, Lý Minh.

Thiếu Lâm Tự, Vô Trần đại sư.

Độc cô gia chủ, Độc Cô Thiên.

Đông Phương gia chủ, Đông Phương Bá.

Một trong Thất Vũ vệ, Thiên Phong.

Một trong 12 đại tướng chỉ huy thập nhị lộ quân, Chiến Hùng.

Một trong 12 đại tướng chỉ huy thập nhị lộ quân, Dương Từ.

Một trong 12 đại tướng chỉ huy thập nhị lộ quân, Thiết Sư.

Trong đó, 3 vị tướng quân, Lý Minh và Vô Trần đại sư sẽ là ban trọng tài giám sát cuộc thi võ lần này.

Chiến Hùng đứng lên nói: "Đã đến giờ, cuộc thi 'Võ trạng nguyên' chính thức bắt đầu, và ta sẽ là người điều hành chính giải đấu".

Lâm Thiên và 49 thí sinh khác đã chờ sẵn ở bên dưới võ đài.

Tại vòng 1, Lâm Thiên gặp một người thuộc Dương gia, Dương Hiếu, 28 tuổi, một đối thủ khó nhằn.

Dương Hiếu vừa lên sàn đấu, bộc lộ ra tu vi Ý Tồn cảnh nhất trọng, thi triển ra "Dương Gia Bá Vương thương pháp", như một chiến thần bá vương ngoài trận mạc, tạo ra uy áp đè nặng lên Lâm Thiên.

Thương ý hóa thành những mũi tên lao đến Lâm Thiên, tuy nhiên mọi đường thương chỉ đâm vào hư không.

Dương Hiếu, đổi chiến thuật, lần này là lao vào và áp sát Lâm Thiên, thi triển "Dương Gia Bôn Lang Thương".

Dương Hiều với mũi thương, như con sói dữ, đuổi theo và vồ vập Lâm Thiên.

Lâm Thiên cũng bộc lộ tu vi Ý Tồn cảnh nhất trọng, tung ra Vô Song quyền pháp, quyền ý đối chiến thương ý.

Lâm Thiên vào thế thủ, còn Dương Hiếu ở thế công.

Dương Hiếu, bung hết sức mình thi triển "Dương Gia Thiên Hoành Thương", một thương vừa ra như có thể càn quét vạn quân địch, thương ý ngập trời.

Lâm Thiên không dám coi thường cũng tung ra "Cuồng thú quyền", quyền vừa ra tiếng long ngâm chấn động cửu thiên. Thú ý cùng Quyền ý, như đội quân đối chiến và triệt tiêu hết thương ý của Dương Hiếu.

Bảng điện tử trong tiềm thức của Lâm Thiên, ô thuộc tính với Thú đã +21, long, hổ, hầu, mã, kê, yến, xà, đà, thai, ưng, hùng, báo, hồ điệp, ngưu, mao, cẩu, đường lang, ngư, tượng, quy, miêu. Lâm Thiên lấy "Long" làm con vật tượng trưng, nên quyền vừa ra sẽ nghe được tiếng Long ngâm, thuộc tính Thú đạt mức +10 đã mở ra cho Lâm Thiên môn Tử cấp võ học "Cuồng Thú quyền".

"Cuồng Thú quyền", đã được Lâm Thiên luyện đến viên mãn, nhưng quyền vừa ra không phải là "Cuồng Thú quyền", mà là "Vô song quyền" đã dung nhập hơn 20 loại Lam cấp và Tử cấp quyền pháp đến viên mãn. Nói chính xác là "Vô Song quyền" mang hình thái của "Cuồng Thú Quyền".

Dương Hiếu bị quyền kình chấn đến thổ huyết, chống thương và ngã quỵ xuống đất.

Dương Hiếu nói: "Một tướng quân, không bao giờ được gục ngã, Phi Long, ngươi có thể bảo toàn danh dự cho ta không ? Ta nhận thua".

"Được thôi" Lâm Thiên thản nhiên trả lời, sau đó rời khỏi sàn đấu.

Dương Hiếu nở một nụ cười: "Phi Long, cảm ơn ngươi".

Chiến Hùng tuyên bố: "Phi Long chiến thắng, tiến vào vòng trong".

...

Hôm qua, đang viết truyện thì ngủ quên mất, xin lỗi mọi người.

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ em 1 view, một chương em sẽ viết khoảng hơn 2500 đến hơn 3000 chữ, tùy theo diễn biến tình huống ạ.

Để đảm bảo chất lượng truyện thì mỗi ngày em sẽ ra 1-2 chương ạ.

Bạn đang đọc Võ Nhân Giang Hồ sáng tác bởi Despottt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Despottt
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.