Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Lượng

Tiểu thuyết gốc · 1278 chữ

Hai ngày sau đó , Thiên Thành trấn trở nên có chút hỗn loạn , vô số tin tức nóng nổi cứ làm truyền khắp nơi , thiếu nữ một đấm phế thiếu gia Thị gia , các thiếu niên thiên tài Mục gia , Thiên gia liên tục bị hai người từ phương xa đến khiêu chiến kết quả là không một chịu được một kích mà bại trận , thanh niên ăn quỵt một ánh nhìn phế luôn ngũ trưởng lão Lăng gia nghe đâu hắn chính là Mạc Lâm hạ nhân từng thi triển thần uy ở chính Lăng gia .

Lăng gia trong phủ chính , Lăng Bá Thiên không biết phải nói gì , mấy ngày này tự nhiên đi đâu ra toàn mấy tên vô danh nhưng khủng bố đến đáng sợ , tính nghĩ là sẽ dò hỏi tên Mạc Lâm kia ở đâu nhưng lại không được rồi , hai nhân vật vang danh mấy ngày nay không biết có phải vì cái kia không mà tới .

“Điều gì đưa hai đại nhân tới nơi của ta .” Lăng Bá Thiên khách khí nói với ai người này, mà người hắn nói chính là không ai khác là Trữ Vô Kị và thanh niên áo trắng được gọi Vô Lượng , tuy vẫn có chênh lệch nhan sắc có phần nhỉnh hơn về Vô Lượng nhưng cả hai vẫn được xếp vào danh sách mỹ nam người , thị nữ kế bên liếc nhìn không thôi , ánh mắt đều say đắm nhểu thiếu nữ động chân tình bộ dáng.

Trữ Vô Kị là người thích giao du hắn mở miệng nói còn Vô Lượng người kia thì vẫn là thanh nhã uống nhâm nhi trà trên tay , các thị nữ vẫn là đưa mắt nhìn hắn nhiều nhất .

“Haha, Lăng tộc trưởng , ngươi không ngày mai này sẽ có sự kiện gì ở nơi này sao ?”

Ánh mắt Lăng Bá Thiên co rụt lại , nói :

“Vị đại nhân này là biết được .” Lời nói cũng là kính cẩn thêm một chút , các trưởng lão kế bên cũng là kiêng kị nhìn lấy hai người này.

“Haha, Lăng tộc trưởng cứ yên tâm , sau khi lấy được thứ đó bọn ta sẽ đi ngay không quấy rầy các vị .” Trữ Vô Kị vẫn là vui vẻ nói chuyện . “Nhưng hôm nay bọn ta tới còn có một chuyện đó là không biết Long Nguyệt Nhi cô nương có ở đây ?”

“Đại nhân thứ lỗi , nàng đã rời đi trước đó vài ngày .” Lăng Bá Thiên nói .

“Rời đi đâu ?” Lần này là Vô Lượng mở miệng , vẫn là không có cảm xúc thất thường trên gương mặt nói .

“Ta cũng không biết , nhưng có vẻ là tên Mạc Lâm kia biết .” Lăng Bá Thiên nói .

“Mạc Lâm ?” Trữ Vô Kị hiếu kì hỏi .

“Là một hạ nhân nàng mang đi từ tộc ta .” Lăng Bá Thiên nói .

“Là tên nổi danh vài ngày nay ?” Lần này là Vô Lượng hỏi .

“Đúng vậy , chính là hắn.” Lăng Bá Thiên nói.

“Hắn ở đâu? “ Vô Lượng hỏi .

“Ta vẫn là không biết .” Lăng Bá Thiên bất đắt dĩ nói .

“Nghe danh đã lâu , không biết có thể chỉ giáo ta một chút hay không , Nhất Kiếm .”

Lăng Bá Thiên nhìn lấy Vô Lượng nói , Nhất Kiếm chính là biệt danh người khác đặt cho hắn , vì mỗi lần hắn xuất thủ , một chiêu kiếm là đã đủ kết thúc một trận chiến .

“Ngươi muốn đánh với ta? .” Vô Lượng không nhìn lấy Lăng Bá Thiên vẫn là như vậy nhấp ly trà trên tay từ từ hỏi .

“Đúng vậy , ngươi đã nhất kiếm hạ Mục Tư tộc trưởng , không biết điều đó có là thật ?” Lăng Bá Thiên hỏi , đồng thời là ngồi dậy đi tới chỗ Vô Lượng , trên tay đã vác sẵn một thanh đao lớn , thân hình khôi ngô cao hai mét vác một thanh đao ba mét , bên ngoài tỏa ra bạch khí , đây là bạch sắc linh khí , khí thế hào hùng của một chiến tướng tắm máu tươi nhiều năm , trên thanh đao hoa văn uốn lượn lại có vô số sát khí quấn quanh , đây là một thanh hạ phẩm thượng giai đã nhuốm máu không biết bao nhiêu người binh khí được rèn từ hai loại kim loại có độ hào hợp cực cao .

Vô Lượng ngạc nhiên “ ngươi đã ngưng đan “.

“Đúng là không qua được mắt ngươi, ta đã ngưng được đan , là ngưng đan sơ kỳ cảnh giới , có tuổi thọ là một trăm hai mươi năm.” Lăng Bá Thiên không kiêu không nịnh nói .

“Trong mắt người thường ngươi chính là một bước tiên lộ , nhưng trong mắt ta ngươi chỉ là tiểu tử mới ngưng được đan , còn là tiểu bạch đan .” Vô Lượng trở lại bình thường nhấp một ngụm trà nói :” để chứng minh lời ta nói là thật , ta sẽ đánh với ngươi.”

Đặt chén trà xuống , từ từ bước ra khỏi ghê ngồi , đi tới đối diện Lăng Bá Thiên từ Huế không lại lấy ra một thanh kiếm sắc bình thường cầm trên tay nói :” ta sẽ không dùng linh khí ngươi cứ tự nhiên .”

“Hừ “ Lăng Bá Thiên hừ một tiếng , cảm giác như bị khinh thường , hắn hành động trước thì triển võ học của mình là một loại võ giúp tạo thế tăng lực bổ của đao , kình phong xé gió , hạ phẩm thượng giai đại đao có bộc bạch sắc linh khí bổ xuống .

“Quá chậm .” Vô Lượng nói một tiếng , một đường kiếm hướng lên một tiếng và chạm lớn phát ra như một quả bom nhỏ phát nổ , dư ba tỏa ra khắp phòng , Vô Lượng vẫn thong dong ở đứng ở đó , nhưng Lăng Bá Thiên lại khác , không biết làm thế nào mà một tên to liên như vậy lại bị khí lãng đánh bay đi văng tới ghế của mình phá nát luôn cả một hàng dài kiến trúc , dư ba cũng đã làm hư một số chỗ khác , Lăng Bá Thiên sau khi đáp đất bằng toàn thân thì đã bật người dậy , thân thể sơ sát , khoé miệng cũng đã có máu đi ra , nhìn lấy thanh kiếm trên tay Vô Lượng hắn thốt lên :

“Làm sao có thể , nó chỉ là một cây kiếm sắc bình thường , làm sao ngay cả vết xước cũng không có , ngươi làm bằng cách nào !?”

“Ngươi chưa đủ tư cách biết .” Nói xong câu đó Vô Lượng một lần nữa đi tới chỗ của mình ngồi xuống nhâm nhi tiếp trà trong ánh mắt bất đắt dĩ của Trữ Vô Kị , còn đám trưởng lão Lăng gia thì không biết nói gì chỉ là chạy tới đỡ lấy tộc trưởng của mình , bọn hắn tưởng tộc trưởng mình dù không phải hạng nhất thì cũng là hạng hai nhưng hôm nay có vẻ là mở mang tầm mắt .

“Nàng không có ở đây ngươi tinh làm gì .” Trữ Vô Kị hỏi .

“Cứ chờ , mai nàng sẽ tới .” Vô Lượng nói , vẫn là thong dong uống trà .

Bạn đang đọc Võ Khí Hoá Thần sáng tác bởi khôngcóbiết123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khôngcóbiết123
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.