Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạc Lâm

Tiểu thuyết gốc · 1593 chữ

Thế gian phân chia những đường lối võ thuật khác nhau , cho đến ngày này , người ta phân chia thành những nhóm chính kiếm sư , cung sư , đao sư , thương sư , quyền sư năm loại võ thuật , từ đó lại của ra các nhóm nhỏ khác nhưng chung quy vẫn thuộc năm nhóm chính trên . Mỗi người đi theo con đừng võ thuật đều chỉ có thể tập chung vào một hướng chính , đây là điều không thể nghi ngờ , nhưng vẫn có một thiếu niên , với đam mê và nhiệt huyết tràn đầy có khả năng nhìn hiểu mọi ý nghĩa của các loại võ học đó mà đi đến đỉnh phong nhân sinh , người người ngưỡng mộ mang tên Khí Võ Đế Hoàng .

“Này , Mạc Lâm , ngươi nhìn thứ gì thế ,còn không mau làm việc , nếu như trời đã lặng mà còn chưa xong sẽ bị tổng quản là mắng.” Một tên thiếu niên thân gầy nhưng cao khoảng 1m8 nói thiếu niên bên cạnh , thiếu niên này cũng gầy , tuổi chỉ khoảng mười lăm , gương mặt tướng tá đều bình thường không thể bình thường hơn đang nhìn những thanh thiếu niên nam nữ trong phủ luyện tập , tất cả học đều mặt đồng nhất một màu trang phục , có người dùng kiếm , có người dùng thương , cung, đao , quyền tất cả nhưng chung quy chiếm đa số đều là dùng kiếm , nhìn chung kiếm vẫn là được ưa chuộng nhất .

Đây là Lăng gia , một trong ba thế lực lớn của Thiên Thành trấn Mạc Lâm chỉ là một tên gia nô làm công ở trong phủ , ngày ngày lén lén nhìn các đệ tử trong tộc luyện tập nên công việc thường không làm xong trước giờ hẹn mà bị mắng chửi , lương cũng trừ bớt trong khi lưng được trả cũng chỉ vài đồng mỗi ngày miễn cưỡng dằn bụng .

Mạc Lâm nhìn rất say sưa , như thể hắn có thể hiểu được hết tất cả mọi thứ , những đường kiếm , những đường quyền đều được hắn nhìn trong tầm mắt .

“Tên kia , còn không làm việc , ngươi nhìn cái gì , muốn học lõm võ công của Lăng gia , ngươi là muốn chết ?!” Một tên mập lùn gương mặt xấu xí chỉ chỉ Mạc Lâm la mắng, đây chính là tên tổng quản .

“Xin lỗi , ta sẽ xong ngay .” Mạc Lâm nói một câu , cố ý nhìn một chút rồi chạy đi làm công việc của mình .

Tên tổng quản bực mình , cảm giác tên này chả xem hắn ra gì , có cơ hội sẽ cho hắn biết tay , nghĩ như vậy rồi cũng quay đi .

Mặt trời đã gần lặng xuống núi , Mạc Lâm cuối cùng cũng xong việc của mình , bây giờ là lúc đi về nhà , đi một hồi xuyên qua mảnh rừng nhỏ đi tới một một bãi đất trống rộng bên trong , nơi đây không có cây lớn chỉ là một vài loài thảo dược sinh trưởng , thật kỳ lạ , nơi đây một số hoa cỏ xanh tươi mọc trên đất , trung tâm một gốc cây lớn , chỉ còn gốc cây nhưng lại có kích thước vô cùng lớn , dù là ba mươi người trưởng thành cũng không thể ôm hết được , phía thân cây còn sót lại , có một cửa hang , Mạc Lâm đi vào trong nơi đây không có đèn hay gì nhưng vẫn sáng đủ để nhìn được xung quanh , một khoảng không gian đủ để bốn ,năm người sống .

Đặt một cái bánh bao chay lên một chiếc bàn làm bằng rễ cây này , có vẻ như nó là tự nhiên . Mạc Lâm đi ra ngoài , nhớ lại những gì hôm nay mình thấy ở sân phủ , diễn luyện lại tất cả , dường như đã luyện rất nhiều lần , hắn làm rất mượt mà , nhưng có một điều kì lạ , nếu như một người tập kiếm thì tuyệt đối sẽ không có tâm trạng tập quyền , nếu là tập đao tuyệt đối sẽ không luyện kiếm ,đơn giản là họ không có đủ tinh lực để làm cả hai , dù có luyện được thì sẽ không có cái nào ra hồn , luyện một thứ đã là cả đời người , cùng lúc hai thứ là không thể có thành tựu , đừng nói chi là năm thứ , đúng vậy , là năm thứ , tên thiếu niên dáng người gầy không có tí chất nào lại đang luyện tập năm phương hướng luyện võ cùng lúc đó là quyền , kiếm , đao , thương , cung .

Trên người Mạc Lâm vác theo bốn loại vũ khí tự chế , có vẻ là do hắn tự chế , trông khá thô sơ , nhìn lần lượt là cung vác sau lưng , kiếm , đó mỗi bên xỏ một thứ , thương thì đang cầm trên tay diễn luyện ra một số động tác cơ bản của thương , tất cả mấy món vũ khí này đều được làm từ gỗ .

Mạc Lâm thay phiên đổi vũ khí , đôi khi lại dùng quyền cước , tuy lúc đầu vẫn là rớt lên rớt xuống , nhưng dần dần mọi thứ cũng đâu vào đó , hắn tự tạo ra một đường đánh riêng của mình , mọi vũ khí và quyền pháp đều được thay phiên nhau triển khai, tuy tất cả chỉ là cơ bản nhưng lại có lực , tuy khô khang nhưng lại mượt còn càng lúc càng nhanh .

Đã một tiếng kể từ lúc bắt đầu luyện tập , mồ hôi đã bắt đầu lã chã , hơi thở hồng hộc từ Mạc Lâm phát ra , động tác cũng bắt đầu chậm dần theo thời gian nhưng có vẻ là không có dấu hiệu dừng lại tí nào , sự đau đớn kéo tới không ngừng , nhưng Mạc Lâm vẫn cắn răng tiếp tục diễn tập những thứ mình nghĩ , thêm một giờ , hai giờ , năm tiếng nữa trôi qua , Mạc Lâm vẫn tiếp tục diễn tập , cỏ dại dưới chân điều động nước cả một vùng , đây là do mồ hôi của Mạc Lâm tạo thành , hắn cuối cùng cũng đã dừng lại , vì không thể nào không dừng , cơ thể hắn bây giờ không thể cử động được nữa , cơ bắp đã quá tải , bây giờ Mạc Lâm chỉ biết nằm dưới đất và nhìn thẳng lên trời , hôm nay trời đêm rất đẹp những hắn không có tâm trạng đó , Mạc Lâm đã chộp mắt thiếp đi .

Mạc Lâm thiếp đi một thời gian , không gian thay đổi một màu thanh lục sắc , rất nhiều hạt quang mang thanh lục sắc từ dưới đất bay lên , khiến cho phong cảnh xung quanh trở nên rất thơ mộng , đẹp vô cùng , tại nơi Mạc Lâm đang nằm , rất nhiều hạt thanh lục sắc tụ hội , từng hạt từng hạt đi vào cơ thể Mạc Lâm làm hắn trở nên thư giãn hơn .

Sáng hôm sau , Mạc Lâm tỉnh dậy, mặt trời vẫn chưa lên hết , hắn mới nhớ ra do quá mệt mỏi mà đã ngủ quên ở ngoài này , cơ thể cũng không cảm thấy nhức mỏi gì nữa , thật kì lạ , rồi từ bụng phát ra thanh âm khó nghe , hắn mới nhận ra từ hôm tới giờ hắn vẫn chưa ăn gì , nhưng hắn lại hiếu kì hơn , làm sao mà hắn có thể ngủ ngon như vậy mà bụng thì đang đói thế này .

Nhận thấy mặt trời cũng đã lên gần hết , chạy vô hang cây lấy cái bánh bao chay hôm qua bỏ lên miệng chạy ra ngoài . Chạy ra khỏi khu đó mới thấy , có một lớp ảo ảnh gì đó mờ mờ ảo ảo xung quanh khu rừng , một con chim bay tới đó không biết lý do gì nó đã rẽ sang hướng khác .

Trở lại Lăng gia , mọi thứ Vân diễn ra như mọi ngày , đến trưa , tất cả được giải lao một chút , Mạc Lâm đi ra ngoài , mục đích muốn mua cho mình một chiếc bánh bao chay để ăn .

“ bánh bao chay đây , của ngươi một xu .”

Nhận lấy bánh bao , nhìn xung quanh có vẻ là giữa trưa nên cũng chỉ có vài người đi lại .

Ăn hết cái bánh bao chay , vốn định muốn quay lại Lăng gia nhưng lại bắt gặp một chuyện .

“Ngươi nhìn xem , cô nương này thật đẹp nha , tóc màu bạc , là người ngoại lai sao ?”

Những câu nói thôi tục và giọng cười hả hê từ phía trước phát ra , nhìn từ xa thì thấy có mấy tên thanh niên ăn mặt khá là có tiền thiếu gia , bọn chúng đang bị quanh lại một chỗ như đang đánh giá thứ gì vậy .Có một chút hiếu kì bên trong Mạc Lâm đi tới xem thử .

Bạn đang đọc Võ Khí Hoá Thần sáng tác bởi khôngcóbiết123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khôngcóbiết123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.