Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại cứ điểm

Phiên bản Dịch · 1575 chữ

Doãn Khuông quay đầu lại, phát hiện Lạc Bách Linh đang cúi đầu, dáng vẻ ủy khuất nhưng không dám tức giận.

Hắn cười trong lòng, ngoài mặt vẫn cực kì thản nhiên, xòe tay về phía nàng:

“Huyết Bạo châu đâu?”

Lạc Bách Linh khựng lại mất hai giây, mới không tình nguyện lấy Huyết Bạo châu từ trong lòng ra đưa cho Doãn Khuông.

Doãn Khuông đem dáng vẻ của nàng đều xem ở trong mắt.

Hắn tiếp nhận hạt châu, thuận miệng hỏi:

“Ngươi mới là Luyện khí kỳ tầng một, nhìn qua cũng không thấy có thủ đoạn gì, sao lại dám tới nơi này đào bảo?"

Trong Huyết Vụ chiến trường, tu sĩ Luyện khí kỳ tầng một rất hiếm gặp.

Tu vi này chỉ là người mới bước vào con đường tu hành, bọn họ có thể học tập một ít pháp thuật cấp thấp, nhưng do pháp lực bản thân còn ít, nên bọn họ rất khó tùy ý thi triển, bình thường tu sĩ đạt tới Luyện khí kỳ tầng hai mới đi ra ngoài rèn luyện.

Bởi vì lúc này pháp lực của bọn họ miễn cưỡng đủ để vận dụng một hai cái pháp thuật.

Mà đừng nhìn Doãn Khuông cũng chỉ là Luyện khí kỳ tầng một.

Hắn chính là đệ tử của tông môn ma đạo, tán tu hoặc tu sĩ tầm thường không có chỗ dựa căn bản không dám trêu chọc, hơn nữa hắn tu hành Huyết Sát quyết là một bộ công pháp tập trung vào tu luyện thân thể, tuy không thi triển được pháp thuật, nhưng lực phòng ngự bản thân cũng như sức mạnh đều kinh người, cho nên Luyện khì kỳ tầng một như hắn mới miễn cưỡng dám hành tẩu trong Huyết Vụ chiến trường.

“Ta có thủ đoạn.......”

Lạc Bách Linh giải thích.

“Vậy sao ngươi còn bị truy đuổi thê thảm như vậy?”

“Ta bị bọn hắn bao vây.......”

Đôi mắt nàng ửng đỏ.

Doãn Khuông: .......

Hắn nhìn về nơi xa vài giây, bỗng nhiên lạnh lùng nói:

“Ngươi mua trận bút cùng linh dịch chắc không hết được năm khối nhất giai hạ phẩm linh thạch đúng không? Đừng coi ta là đồ ngốc.”

Lạc Bách Linh trầm mặc, cúi đầu nhìn xuống đất, đôi mắt càng thêm ửng đỏ.

Qua ba bốn giây, nàng im lặng lấy từ trong lòng lấy ra bốn khối nhất giai hạ phẩm linh thạch đặt xuống đất.

Doãn Khuông không chút khách khí cúi người nhặt cất vào ngực.

“Về nhà nhanh đi, với trạng thái của ngươi hiện tại, ai cũng đều có thể khi dễ ngươi.”

“Ta và ngươi thanh toán xong, không ai nợ ai, không hẹn gặp lại.”

Nói xong, hắn liền xoay người đi về phía xa.

“Ngươi còn chưa có giải trừ cỗ khí tức kia trong tim ta đâu!”

“Đó chỉ là pháp lực của ta mà thôi, qua một hai canh giờ sẽ tiêu tan.”

Doãn Khuông cũng không quay đầu lại nói.

Lạc Bách Linh ngây người, khuôn mặt dính máu liền trở nên đỏ bừng:

“Ngươi gạt ta?!”

Nàng nổi giận nói.

Doãn Khuông không đáp lời, bóng hình hắn biến mất dần trong màn sương máu.

Lưu lại Lạc Bách Linh nơi đây một mình.

Lạc Bách Linh ngơ ngẩn không biết nói gì.

Cảm giác cô độc và ủy khuất xưa nay chưa từng có nổi lên trong lòng nàng, nàng cúi đầu muốn khóc.

Nhưng vào lúc cúi đầu, nàng thấy một hạt châu màu máu nằm cạnh chân nàng.

Huyết Bạo châu!

Lạc Bách Linh ngây người.

Nàng lau một chút nước mắt sắp rơi kia, cầm Huyết Bạo châu lên.

Nàng nhìn một lát, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến: “Huyết Bạo châu có thể bộc phát uy lực sánh ngang với nhất giai trung phẩm pháp khí, dù chỉ có thể sử dụng được một lần, cũng không phải bốn khối nhất giai hạ phẩm linh thạch có thể mua được.

“Cái tên đáng ghét kia, cũng không đến nỗi xấu.”

Trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười.

Có viên Huyết Bạo châu này, trên đường nàng trở về cũng có thể an toàn hơn một chút.

“Chờ một chút.......”

“Ta có viên Huyết Bạo châu này phòng thân, còn cần gì phải quay về nữa.......”

“Có thể tiếp tục đi rèn luyện nha!”

Lạc Bách Linh đột nhiên phản ứng lại, ánh mắt lập tức rực sáng.

.......

Trên đường Doãn Khuông đi.

Huyết Bạo châu tất nhiên quý giá, nhưng nữ hài kia coi như có ơn cứu mạng với hắn, hắn không thể để nàng rời đi mà không có khả năng bảo vệ bản thân.

Hơn nữa có năng lực thăng cấp trận pháp, linh thạch đối với hắn cũng rất quan trọng, bốn viên nhất giai hạ phẩm linh thạch còn có tác dụng với hắn hơn.

Quan trọng nhất chính là, làm xong việc này, trong lòng hắn thật thoải mái!

Không để tâm tới chuyện này nữa, Doãn Khuông tùy ý bước đi vô định trong chiến trường.

Nhưng vừa đi được một lát, hắn bỗng dừng lại.

“Ta giống như vô thức đi về cứ điểm của tông môn.......”

Doãn Khuông nhíu mày.

Nói thật, hắn không muốn trở về cứ điểm.

Đây chính là cứ điểm của Cửu U ma tông, hiện tại hắn không muốn có quan hệ với ma tông. Tuy rằng tu tiên giới có một bộ phận tu sĩ đối với đệ tử ma tông sợ hãi mười phần.

Hàng yêu trừ ma, thay trời hành đạo.

Ma trong những lời này, chính là tu sĩ ma đạo!

Doãn Khuông không muốn bị “trừ”, bản chất hắn là một tên tham sống sợ chết, hắn tỏ vẻ:

Trước kia không được lựa chọn, giờ hắn muốn được làm người tốt.

Hắn đứng tại chỗ hồi lâu bắt đầu tự hỏi.

Sau một lúc, hắn bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục đi về cứ điểm.

Hắn đã suy nghĩ cẩn thận.

Hiện tại bản thân hắn không có lựa chọn nào khác.

Có hai lý do:

Một, bản thân không thông thạo thủ đoạn dịch dung, tuy chủ nhân thân thể này chỉ là Luyện khí kỳ tầng một, nhưng đã ở lại Huyết Vụ chiến trường tận ba năm, những tu sĩ quanh đây đều biết hắn là đệ tử ma tông.

Nếu đột nhiên hắn rời khỏi tông môn, trở thành tán tu, không nói Cửu U ma tông sẽ xử lý như nào, những tên căm ghét đệ tử ma tông chắc chắn sẽ tìm kiếm khắp nơi để giết hắn cho hả giận, mà Luyện khí kỳ tầng một như hắn không thể nào bảo vệ chu toàn bản thân được.

Hai, hắn không nghĩ tới cảnh phải làm tán tu. Từ trong trí nhớ hắn hiểu được, tán tu tu hành rất khó khăn!

Linh thạch, công pháp, sư phụ, địa vị bản thân, muốn hành tẩu ở tu tiên giới là phải dựa vào một đống tài nguyên, tán tu rất khó kiếm được.

Tông môn thì khác, tất cả tài nguyên đều có, chỉ cần giá trị bản thân của ngươi đủ, thu hoạch tài nguyên sẽ đơn giản hơn tán tu gấp trăm lần!

“Ta có khả năng thăng cấp trận pháp, chỉ cần ta lựa chọn cẩn thận, cơ hội thể hiện bản thân chắc không thiếu.”

“Cửu U ma tông...... chưa chắc đã không phải là nơi thích hợp cho ta tu hành.”

Doãn Khuông hạ quyết tâm, bước chân trở nên kiên định hẳn lên.

.......

Cứ điểm của Cửu U ma tông do hai trăm gian phòng màu đỏ dựng lên hợp thành.

Phòng tuy rằng nhiều, nhưng bên trong chỉ có khoảng hơn trăm người trú lại, trong đó đa phần giống Doãn Khuông là Thập Cốt giả, cùng với ba gã sư phụ có tu vi Luyện khí kỳ tầng bốn trở lên.

Doãn Khuông mới về cứ điểm chưa lâu, đã không ít người phát hiện ra hắn.

“Ngươi là....... Doãn Khuông?! Ngươi không có chết sao!”

“Người từ trạng thái nhập ma tỉnh táo trở lại!?”

“Hắn đã trở lại.......”

......

Đối với sự kinh ngạc của những tên đồng môn kia, Doãn Khuông chỉ dùng một câu đáp lại.

“Nhịn mà qua.”

“Sư đệ!”

Một thanh niên cường tráng có làn da đỏ đi tới, trừng đôi mắt lớn đánh giá Doãn Khuông từ trên xuống dưới.

“Ngươi làm như thế nào vậy?”

Thanh âm hắn không giấu nổi vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.

Doãn Khuông lắc đầu cười khổ, dùng lý do đối phó giống như ban nãy.

Người này tên Hách Trọng, là đại sư huynh của Doãn Khuông, tu vu Luyện khí kỳ tầng ba, đồng thời cũng là đệ tử sư phụ hắn Chương Cửu Lâm coi trọng nhất, tuy vậy trước kia bọn họ rất ít khi nói chuyện với nhau, lý do rất đơn giản, tu vi quá cách biệt, không thể luận bàn.

Hách Trọng xem thần thái hắn thanh tỉnh, xác nhận không có vấn đề gì, gật đầu nói:

“Nếu đã trở lại, cùng ta đi gặp sư phụ đi.”

Trong lòng Doãn Khuông căng thẳng.

Nhưng bề ngoài vẫn gật đầu.

Hai người một trước một sau rời khỏi đám đông.

Bạn đang đọc Vô hạn trận đạo của Nhất Chích Thanh Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amdaxxxx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.