Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai cũng kinh ngạc

Phiên bản Dịch · 1755 chữ

" Ta bắt đầu luyện đây, nhìn cho kỹ!"

Dương Húc cũng không muốn dài dòng, tiện tay lật xem một lần 《 Viên Ma quyền 》.

Bộ dáng vô cùng cuồng vọng, khiến cho họ vô cùng cau mày bất mãn. Ấn tượng về hắn, đã rớt xuống tận đái vựt...

Nhưng mà rất nhanh, bọn họ liền kinh ngạc đến ngây người.

Tại đại điện, chỉ thấy Dương Húc bắt đầu luyện mây bay nước chảy:

Chiêu thứ nhất... Chiêu thứ hai... Chiêu thứ ba... Chiêu thứ năm... Chiêu thứ tám... Chiêu thứ mười!

"Xoạt!"

Năm vị trưởng lão thân thể tất cả đều chấn động, ánh mắt trừng lớn như trâu:

"Vậy mà thật luyện đến mười chiêu!"

"Mỗi một chiêu đều đạt tiêu chuẩn!"

"Thiên tài, tiểu tử này là thiên tài a!"

"《 Viên Ma quyền 》 chính là bất truyền chi bí của Lăng Vân ta, trong mười giây mà hắn đã luyện đến hoàn mỹ như vậy, cho dù thiên tài cũng không bằng hắn!"

"Thiên tài! Tiểu tử này nhất định phải thu nhập Lăng Vân Tông!"

Mặt mũi nam tử trung niên cùng nữ tử mặt cương thi, tràn đầy cứng ngắc nhìn Dương Húc, biểu lộ giống như ăn con ruồi:

Vạn vạn không ngờ đến, người mà bọn họ chuẩn bị làm khó dễ, lại là một thiên tài!

Rồi, cho bọn mi chơi ta thế nào nữa đây?

Dùng cách ta không phải thiên tài? Đuổi ra đại điện? Xem các ngươi giở trò gì?

Bấy giờ đã không giống trước, ánh mắt bọn họ nhìn về Dương Húc không khác gì người thân a.

Phán hắn không hợp cách thì phải chăng muốn đánh nhau?

Lúc này, bọn họ không còn cách nào khả thi nữa!

Dương Húc bất thình lình dừng lại, nhếch miệng cười.

"Thiên tài sao lại dừng rồi? Tiếp tục luyện a, để cho chúng ta nhìn xem tiềm lực chân chính của ngươi!"

Mấy vị trưởng lão sáng mắt lên, xem Dương Húc giống xem bảo tàng quý giá.

Dương Húc không thèm để ý, hướng thẳng về phía nam tử trung niên, ngoắc ngoắc ngón tay:

"Tôn tử! Gia gia ngươi ta khát nước, cháu nội ngoan nhanh đi rót cốc nước cho gia gia ngươi uống."

"..."

Trung niên nhân sửng sốt.

Bốn trưởng lão, cũng sửng sốt:

"..."

"Mấy tên Đần độn? Ngốc hết rồi sao? xuy xuy..."

Dương Húc lại chỉ hướng nữ nhân mặt cương thi ở chính giữa:

"Đúng, chính là ngươi, giống như dạng vẻ cha chết, Ngươi bày ra tấm mặt cương thi cho Gia Gia ngươi suốt ngày nhìn à? Chả khác gì cứt, mau tới xoa bóp chân cho gia gia nào!"

Vừa nói, Dương Húc xấu tục cởi giày, đem chân hướng đối diện với lão nữ nhân mặt cương thi, lắc qua lắc lại...

Toàn bộ nơi này, đều an tĩnh!

Mọi người đều hóa đá, không thể tin vào tình cảnh trước mắt.

Dương Húc lại cười:

Ha ha ha, thật sự sảng khoái a!

Dám chơi ta sao, phải dạy dỗ lại bọn tôn tử này ngay!

Hơi ngẹn khi nãy, cũng đã phát tiết ra ngoài.

Thấy mặt nữ nhân kia trắng bệch, cả người run lên, nói chuyện cũng run rẫy:

"Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... !"

Dương Húc cười lớn, nói lại:

"Tiểu Gia để cho ngươi lại liếm ngon chân này, có nghe rõ không vậy?"

Người chung quanh, nhìn Dương Húc với ánh mắt như bộ dạng xem một vị thần.

Thủ vệ Lăng Vân Tông thấy nữ nhân mặt cương thi bị ức hiếp, mừng thầm trong lòng, hận không thể giơ một ngón tai cái lên...

"Ta giết ngươi!"

Mặt cương thi lão nữ nhân, tức giận đến Đại Di Mụ đều muốn phát tiết đi ra, nổi giận gầm lên, ầm ầm xông về Dương Húc.

"Tiếc quá, Gia gia ngươi có việc đi trước, bái bai.."

Dương Húc cười lớn.

Nương theo một đạo âm thanh như có như không, thân hình hắn, quỷ dị biến mất trong không khí:

"replay"

...

"Thi Đình cũng chỉ có một đạo đề, dùng tốc độ nhanh nhất, đem bộ võ học này luyện qua!"

Mặt cương thi lão nữ nhân tiện tay vung lên, một bản sách nhỏ lăng không bay về phía Dương Húc.

Dương Húc tiện tay tiếp được, nhưng trong lòng cười lạnh:

"Lần này gia gia ta cũng lười lãng phí thời gian với các ngươi ."

Nhìn cũng như không nhìn bí tịch, chỉ liếc một chút, Dương Húc cười to ba tiếng, ngữ xuất kinh nhân:

"úi xời! Chỉ là một bộ Trung Cấp Võ Học, muốn tinh thông thì có gì khó?"

Giọng nói cuồng vọng, khiến năm người nhíu chặt lông mày.

Thiếu niên này sao lại cuồng vọng đến thế?

Phải biết, một bộ Trung Cấp Võ Học, người bình thường chỉ sợ tu luyện đến mấy tháng, cũng khó mà thành công.

Kể cả tông môn đệ tử, ít thì cũng mấy ngày, nhiều thì hơn mười ngày.

Nhưng mấu chốt cũng chỉ là học "được" thôi.

Còn thiếu niên này tự tin nói rằng "tinh thông".

Dám nói tinh thông một môn Trung Cấp Võ Học dễ như trở bàn tay, không phải cái thế thiên tài, thì là người điên!

Cầm trong tay ánh mắt nghi thần của mấy vị trưởng lão, Dương Húc cười một tiếng:

Sau đó tiếp tục ngữ xuất kinh nhân:

"Ta không rãnh nói nhiều, chỉ cần mười giây đồng hồ! Ta cầm bản võ học này, luyện hoàn chỉnh cho các ngươi xem!".

Lời vừa nói ra, cả điện ngập trong sự sợ hãi.

Dương Húc ngạo khí lẫm lẫm, hét lớn ra bên ngoài đại điện:

"Ta là một tiểu tử không biết trời cao đất rộng? Mười giây đồng hồ liền muốn luyện thành một môn võ học?"

Dương Phi cùng Dương Đông liếc nhau:

"Dương Húc hắn bị điên sao? Dám nói khoác lớn như vậy ?"

Năm vị trưởng lão sắc mặt dị thường trông rất khó coi, tất cả đều ánh mắt băng hàn nhìn chằm chằm Dương Húc.

nam tử trung niên tập trung tinh thần muốn đá Dương Húc ra, không khỏi kêu lên:

"Nói năng bậy bạ lung tung! Lăng Vân Tông há lại cho ngươi phát ngôn bừa bãi? Người điên ăn nói bừa bãi, trục xuất khỏi đại điện!"

Dương Húc không thèm để ý hắn, một mặt ngạo nghễ nói:

"Thế nào, mấy vị trưởng lão chẳng lẽ không tin a? Muốn nhìn xem thử một chút không?"

"Được! Cho ngươi thử một lần, nếu ngươi thành công thì ta đập đầu mười tám cái trước mặt ngươi!"

Trung niên nhân khí rống quát.

Đánh chết hắn cũng không tin, Dương Húc sẽ là thiên tài như thế.

Nữ tử mặt cương thi, cũng cười lạnh tham gia náo nhiệt:

"Đừng nói đến luyện được mười chiêu, năm chiêu thôi, ta đây khấu đầu với ngươi mười tám cái!

"Hừ, mười tám cái khấu đầu, lần này các ngươi nhất định đập hết!"

Dương Húc cười to ba tiếng.

Hai người này, thật đúng là tới cửa tìm chết.

Được, các ngươi dám thử, lão tử dám chôn!

Nói, Dương Húc nghiêm túc trở mình ra tay biểu diễn chiêu số bên trong 《 Viên Ma quyền 》.

Thực 《 Viên Ma quyền 》 20 chiêu, Dương Húc lặp đi lặp lại hồ sơ bảy tám lần, lấy hắn hơn người ký ức lực, đã sớm nhớ kỹ thuộc làu.

Sở dĩ lại nhìn một lần, chỉ là vì là thông hiểu đạo lí, tra thiếu để bổ sung.

Mười giây thoáng qua một cái, Dương Húc cầm sách nhỏ tiện tay quăng ra, hơi hơi nhắm mắt lại dưỡng thần.

Năm vị trưởng lão, nhất là trung niên nam tử kia, biểu lộ :"ngươi chết chắc".

Trong đầu Dương Húc, lại có một vài bức hình ảnh rõ rệt , từng cái chiêu thứ hoàn mỹ, hiện lên mây bay nước chảy.

Dưới áp lực bên ngoài, Dương Húc ngược lại nhân họa đắc phúc, độ lý giải đối với bộ《 Viên Ma quyền 》 này, càng thêm sớm đạt tới một cái cảnh giới thấu triệt.

"Còn không luyện? Dương Húc là ngốc?"

"Hắc hắc, cháu trai này tám thành là một chiêu đều nghĩ không ra."

"Thổi ngưu bức thổi nổ!"

Bọn thủ vệ trong lòng cười lạnh.

Bất thình lình!

Dương Húc ánh mắt bỗng nhiên mở ra.

Sau đó, hắn động thủ!

"Chiêu thứ nhất! Viên Ma trèo Thụ!"

Một quyền đánh ra.

Chỉ gặp hắn quanh thân Nguyên Khí cuồn cuộn mà động.

Khí màu ngà sữa lưu lại phía sau lưng hắn, mơ hồ giống như hình dáng Cự Viên.

Năm vị trưởng lão, tất cả đều biến sắc:

"Nguyên Khí Dị Tướng! Hắn vậy mà dẫn phát Dị Tướng! Đây là cầm chiêu thức luyện tới Hóa Cảnh, mới có thể xuất hiện cảnh tượng này a!"

"Chiêu thứ hai! Viên Ma ngồi xổm xuống!"

Dương Húc nhảy lên thật cao.

Giống như Thần Minh Phi Thiên, phía sau hình dáng Bạch Viên chớp động.

"Lại là Nguyên Khí Dị Tướng!"

Năm vị trưởng lão há to mồm, ánh mắt cuồng thiểm đến nhỏ cả nước bọt:

"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ thiếu niên này... Thật sự là cái thế... Kỳ Tài?"

"Chiêu thứ ba, Viên Ma ôm thạch!"

...

"Chiêu thứ mười! Viên Ma bái phật!"

Dương Húc thân thể chỉ nhất động:

"Xoạt!"

Năm vị trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Viên ảo ảnh phía sau Dương Húc, tất cả đều hô hấp dồn dập:

"Kỳ tích! Đây là kỳ tích a!"

"Thời gian mười giây, biết luyện toàn bộ mười chiêu , với lại chiêu chiêu đạt đến Hóa Cảnh, Nguyên Khí Dị Tướng đều xuất hiện!"

"Chỉ sợ cũng ngay cả mấy đệ tử thiên tài trong tông môn, đều làm không được a?"

Nhưng mà, còn không có kết thúc!

Chỉ gặp Dương Húc liên thanh quát lớn, tiếng như chuông lớn, vang vọng đại điện:

"Chiêu thứ mười một! Viên Ma hộ tử!"

"Chiêu thứ mười hai, Viên Ma bạt núi..."

Tất nhiên đã muốn chơi, liền chơi một cái thật lớn!

Dương Húc càng đánh càng hưng phấn, cả người y rằng chìm vào cảm giác quên mình bên trong cảnh giới kỳ diệu.

Bạn đang đọc Hệ Thống Thăng Cấp Vô Hạn (Dịch) của Siêu Thần Bút Ký Bản
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dcba147
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.