Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật Ký

Tiểu thuyết gốc · 2073 chữ

Hắn đeo lên cái mặt nạ này, đồng thời xác định danh tính bây giờ của hắn chính là Toạ Yêu Thiên, hắn không biết mình là ai, tại sao trong đầu mình là tồn tại những ký ức của kẻ đó, thân thể này có thể không phải là của hắn nữa.

Ký ức của bản thân hắn cũng không có, thân thể của hắn, hắn cũng không có, mục đích của hắn, hắn cũng không có, Toạ Yêu Thiên cái tên này cũng chỉ là vay mượn, hắn thở dài nằm bên trong hang động.

Chán nản vì không biết làm gì , hắn nhắm riềng mắt lại đi ngủ, hắn giống như đứa trẻ vừa mới được sinh ra, cần một người chỉ dẫn, để biết mình nên làm gì.

Toạ Yêu Thiên mở mắt ra, hắn đã ngủ không biết là bao lâu rồi, Tọa Yêu Thiên đứng dậy dù sao hắn cũng chán đến không có gì làm, hắn mò mẫm xung quanh căn phòng này, đọc những quyển vũ kỹ này.

Vũ kỹ bên trong đây đa phần là Yêu Kỹ là vũ kỹ riêng của Yêu tu, chỉ có thể sử dụng khi người đó có yêu lực và là Yêu tu, người bình thường nếu cố sử dụng sẽ bị phản phệ nghiên trọng, nhẹ mất bộ phận đã sử dụng vũ kỹ.

Nặng thì mất mạng, Yêu Kỹ là mô phỏng lại cách tấn công của Yêu thú để tạo ra, Yêu Kỹ có sức phá hủy rất cao, nhưng người sử dụng cũng dễ dàng bị phản phệ bởi sức mạnh quá lớn của nó.

Chỉ nhẹ hơn kẻ không phải yêu tu sử dụng một chút mà thôi, Toạ Yêu Thiên châm chú đọc, những yêu kỹ này được Khang sàn lộc ra là không thích hợp nên hắn cũng buồn không muốn đọc, nên Toạ Yêu Thiên không có bất kỳ ký ức gì về yêu kỹ này.

Hắn mần mò luyện tập những yêu kỹ này, chỉ là luyện tập bình thường chứ không điều động linh lực gì cả, hắn làm vậy cũng chỉ để giết thời gian thôi, Toạ Yêu Thiên bỗng nhiên để ý đến một cục rạch trên tường màu sắc nổi bật thêm những cục khác trên bức tường trong căn phòng.

Với sự tò mò của một đứa trẻ, Toạ Yêu Thiên không ngại ngần mà đụng vào nó, cục rạch màu đỏ lõm vào bên trong như một cái nút, khi hắn ấn nó.

Đùng.

Hình như cục rạch đó là cái nút để kích hoạt một cơ quan nào đó trong căn phòng này, chỗ đất đá của cánh cửa bị phá hủy trước kia, tập hợp lại, lần nữa tạo thành cánh cửa đóng chặt căn phòng này.

Căn phòng run lắc dữ dội, giống như nó đang di chuyển bên trong lòng đất vậy, sau đó một lúc căn phòng này mới dừng lại, cánh cửa của căn phòng nứt vỡ ra, để lộ ra một mật đạo dẫn đi đâu đó, Toạ Yêu Thiên tò mò không biết nó sẽ dẫn mình đi đâu.

Hắn dơ tay ra, dị hoả xuất hiện trên tay thắp sáng đường đi, Toạ Yêu Thiên đi vào bên trong, trên con đường cũng không có gì quá đặc sắc cả, mật đạo này dẫn hắn đến một căn phòng khác.

Toạ Yêu Thiên thắp sáng căn phòng này lên, bên trong không có gì ngoài một cái quan tài, được đặt ở chính giữa căn phòng này, và một cuốn sách đầy bụi nằm ở phía trên quan tài.

Hắn tiến đến trước quan tài này, cầm lấy cuốn sách cũ nát đã đầy bụi, cùng với dấu vết năm tháng xưa cũ kia, đây chỉ là sách bình thường chứ không phải linh sách nên nó đã khá cũ, ít nhất đã vài trăm năm.

Mở ra bên trong trang đầu tiên có hai chữ "Hoàng Tôn", đây hình như là một cuốn nhật ký của kẻ tên Hoàng Tôn kia, Toạ Yêu Thiên bắt đầu đọc nó bởi vì hắn cũng không có chuyện gì khác để làm.

...nhật ký.

Ta sinh ra trong một thế gia tu tiên, ở nên đó địa vị, giai cấp được xác định bằng thực lực và thiên phú, cha và mẹ ta muốn ta phải thật mạnh mẽ, nên đã đặt tên là Hoàng Tôn.

Ngày kiểm tra tư chất, ta tuy có linh căn nhưng chỉ là loại kém cõi, tu luyện lên đến luyện khí là cùng, tuy nhiên ta vẫn không bỏ cuộc, cố gắng rèn luyện.

Ta tham gia một tổ đội nhận nhiệm vụ, trải qua nhiều việc, bọn ta ngày càng thân thiết, ngày hôm đó bọn ta đã hoàn thành nhiệm vụ để ngận được 4 viên trúc cơ đan.

Bọn ta có năm người mà chỉ có 4 viên trúc cơ đan, không ai trong bọn ta muốn nhường cả, ai cũng là tư chất thấp kém, cách duy nhất đột phá là nhờ vào đan dược.

Xẹt.

Một âm thanh đâm kiếm thoáng qua tai ta, một cảm giác đau vô cùng ở đan điền phát ra, ta ngước nhìn xuống, một thanh kiếm đâm xuyên qua người ta.

Ta đã bị chúng phản bội, bọn chúng đã cướp lấy đan dược của ta, ta trọng thương, linh căn của ta bị nhát kiếm đó phân hủy, bọn chúng đã vứt bỏ ta ở một hang động.

Để ta chết dần chết mòn, nhẫn trữ vật của ta cũng bị cướp mất, đan dược trị thương không có, linh căn phá nát ta giờ chỉ là một phàm nhân mà thôi, ta lúc này chỉ có thể nằm chờ chết.

Lúc này ta được một con yêu thú tụ khí cảnh lôi đi vào bên trong, vốn tưởng ta sẽ chết, không ngờ nó đã cứu ta, lôi ta vào hang ổ nó, cho ta ăn ít thảo dược nó tìm được, ta nào ngờ dã thú lại ấm áp như vậy.

Nó chỉ là một con tiểu yêu, giống như ta tu luyện đến luyện khí cảnh đã là cực hạn, nương theo sự chăm sóc của nó sức khỏe của ta dần tốt hơn.

Trong khoảng thời gian đó, ta nhận ra được nhiều thứ, ở thế giới này, chỉ có sức mạnh mới là chân lý, ta không muốn mình chết vô bổ như thế này.

Linh căn đã nát, ta không thể tu luyện được nữa, ta chợt nhẩy ra một suy nghĩ khi nhìn cách tiểu yêu này tu luyện, ta đã từng nghe nói rằng, có một loại tu sĩ gọi là yêu tu, bọn chúng không cần linh căn để tu luyện.

Bọn chúng mô phỏng theo cách tu luyện của yêu thú, ta cũng thử mô phỏng lại cách tu luyện của tiểu yêu, ta đã lần nữa cảm nhận được linh lực chảy vào bên trong cơ thể của mình.

Thời gian trôi qua đã 20 năm, tiểu yêu cũng trưởng thành tu vi bây giờ đã là luyện khí cảnh, tu vi của ta sau khi bước lên con đường yêu tu này đã khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, ta đã là luyện khí đại viên mãn.

Ta cùng Tiểu Yêu bước đi trên con đường của bọn ta, trở thành một tán yêu tu, ta giống như ma đạo, bị người đời xua đuổi, thế thì sao, lực lượng mới là tất cả, 5 năm trôi qua ta đã đột phá đến trúc cơ cảnh

Đến nơi năm xưa, những kẻ phản bội ta quá mửa đã chết, nửa còn lại đã lập gia đình, tu vi thì hụt lùi đi, ta nhìn bọn chúng, chút nhân tính cuối cùng trong ta đã kìm hãm ta báo thù, ta đã tha cho bọn chúng.

Thời gian trôi qua theo sự tăng trưởng của tu vi, nhân tính của ta cũng dần biến mất , một cảm giác khát máu nổi lên trong lòng ta, trong một lúc mất kiểm soát ta đã đồ sát một ngôi làng.

Ta trở thành một yêu tu bị truy sát, dưới sự truy sát đó, ta dần trở thành một con thú, giết người để ổn định đạo tâm của bản thân, tu sĩ đến giết ta thì bị ta giết sạch lại, thời gian cứ như vậy mà trôi 10 năm thoáng cái trôi qua.

Ta thành công đột phá đến kim đan cảnh, tiểu yêu theo ta dưới sự giúp đỡ của ta đã thành công vượt qua giới hạn tiến vào cảnh giới trúc cơ, cuộc hành trình tìm kiếm cơ duyên đột phá của chúng ta vẫn tiếp tục, nghe tin một bí cảnh sắp mở, bọn ta đã xâm nhập vào, muốn tìm kiếm chút cơ duyên đột phá.

May mắn bọn ta đã tìm được chút truyền thừa của tiền bối xa xưa để lại bên trong bí cảnh, bọn ta bị một đám tu sĩ Kim đan vây công mưu đồ muốn đoạt cơ duyên, ta và tiểu yêu chiến đấu với bọn chúng, lấy 2 địch chục tức nhiên là bọn ta thua.

Thân xác tàn tạ của bọn ta bị chúng nén xuống đáy vực, ta căn hận nhìn tên tông phái bọn chúng khắc ghi vào tâm trí, Trí Linh Tông.

Ta bị ném xuống bên dưới, thân thể của ta va đập mạnh vào những tảng đá dưới vực sâu này, vốn tưởng sẽ chết, không ngờ ta vậy mà còn sống.

Nhưng người huynh đệ của ta tiểu yêu không may mắn như ta, tiểu yêu đã chết, thân thể kim đan cảnh và trúc cơ cảnh chênh lệnh rất lớn, ta chôn xác tiểu yêu ở nơi này xong, ngồi dựa vào tường đá của vực thẳm này.

Ta đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về cuộc đời mình, suy nghĩ về nhân tính, suy nghĩ về những chuyện đã trôi qua, ta nắm chặt nắm đấm lại, chung quy vẫn là do ta quá yếu đuối.

Ta men theo đường của vực thẳm này mà đi, ta muốn mạnh hơn, trong thế giới này, ta đã nhận ra tất cả bất hạnh sẽ đến với kẻ yếu đuối, chỉ có mạnh mẽ hơn nữa, nhiều hơn nữa, mới không bị ức hiếp.

Thiên đạo như thể nghe thấy được thỉnh cầu của ta, ta đã đi vào một hang động bên trong có một luồng sáng màu tím, nó là một ngọn lửa nhỏ, đang nằm trong xác của một cường giả yêu tu.

Ta biết đây chính là dị hoả trong truyền thuyết, yêu linh chi hoả đã biệt tích nhiều năm, đây chính là cơ hội của ta.

Chủ nhân của thiên địa dị vật sẽ sở hữu sức mạnh mạnh mẽ của thiên địa dị vật, ta cầm ngọn lửa này bỏ vào bên trong miệng của mình.

Nó rực cháy bùng nổ trong cơ thể ta, bằng ý chí ta đã thu phục được nó, ta đã nhờ nó mà sáng tạo ra một môn công pháp của riêng mình, linh khí hấp thu chuyển thành yêu lực sẽ được nó giúp ta tẩy rửa trở nên thuần khiết hơn.

Ta lấy đi nhẫn trữ vật và pháp bảo của tiền bối này, ta thoát ra khỏi bí cảnh, thời gian nhanh chóng trôi qua mới thế mà đã 150 năm, ta lúc này đã là một yêu tu hùng mạnh.

Tu vi tiến đến hư phàm trung kì, ngày hôm ấy một trận mưa máu đã diễn ra, Trí Linh Tông một tông phái lục cấp thế lực mà thôi, kẻ sở hữu tu vi cao nhất cũng chỉ là bán bộ hư phàm.

Ta không quên mối thù năm xưa, chung quy nếu bọn chúng chết cũng do chút quá yếu mà thôi, toàn bộ trên dưới nội môn, ngoại môn, trưởng lão, tông chủ, lão tổ tất cả đều trở thành những cái xác dưới vuốt của ta.

Ngày hôm đó ta đã trở thành Đại Yêu Tôn Hoàng, một yêu tu mạnh mẽ và đầy khát máu, bất kì kẻ nào chống lại ta, ta sẽ tàn sát tất cả không một chút nương tay, chung quy vì bọn chúng quá yếu đuối...

Bạn đang đọc Vô Hạn Sống Lại, Ta Là Tà Đế. sáng tác bởi khanghaihuynh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanghaihuynh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.