Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Về Nơi Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 2717 chữ

“Có vẻ như các ngươi thua rồi, loài người. Thật đáng tiếc!”

Một lão già tóc bạc tầm bảy mươi đến tám mươi tuổi, thân mặc bộ áo bào trắng, tay cầm thanh trượng phép dài gõ 'cộc cộc' trên nền đất, đôi mắt loé tinh quang, ngạo nghễ nhìn đám người nằm trên mặt đất nói.

[HP: 2000/ 165 000]

“Chết. . .tiệt. . .”

Nhìn thanh máu đang tụt thê thảm của mình, Sở Nguyệt tức giận chửi một câu, đôi mắt đỏ ngầu liếc lão già đang đứng trước mặt mình. Bây giờ cơ thể cô gần như không thể cử động được nữa bởi vài phút trước, cô hứng trọn đại chiêu của ông lão trước mặt này, khiến thanh máu tụt gần hết sạch, cơ thể còn phải chịu hiệu ứng Tê Liệt cộng với Chảy Máu, chỉ có thể nằm đây chờ thanh máu bị rút sạch đến chết. Nghĩ đến đây, cô rầu rĩ, bất lực mà nhắm mắt buông xuôi.

[HP: 1650/ 165 000]

[HP dưới 1%, kích hoạt hiệu ứng bị động của trang bị “Dây Chuyền Sự Sống” - “Sức Sống Mãnh Liệt”. Bắt đầu đếm ngược! Mười!]

“Sức Sống Mãnh Liệt” - Bản thân trở nên bất tử, giải trừ mọi hiệu ứng bất lợi, đồng thời tăng 100% sát thương, tăng 50% tốc độ, kéo dài mười giây, thời gian hồi một tiếng.

Tiếng thông báo của Hệ thống vang lên trong đầu Sở Nguyệt, kéo cô ra khỏi hố sâu tuyệt vọng, ban cho cô một cơ hội, một hy vọng mãnh liệt.

Đúng rồi, là “Dây Chuyền Cứu Rỗi”! Tại sao mình lại quên nó chứ!

[Chín!]

Đối với người khác, mười giây chỉ như con muỗi nhỏ, nhỏ bé đến đáng thương, không đáng gì cả nhưng đối với Sở Nguyệt, mười giây này là quá đủ! Mười giây! Chỉ mười giây thôi là có thể lật ngược tình huống rồi. Không chần chờ gì, cô phóng bật người về sau, cách xa lão già cầm gậy khoảng năm mét, hai tay cầm hai khẩu súng lục Phi Điểu cô ưa thích nhất, bắn một loạt đạn băng vào lão.

[Tám!]

Vì việc xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến lão ta không kịp tránh, ăn trọn hết mấy viên đạn vào người khiến lão bị đóng băng. Xuyên qua lớp băng, cô còn thấy được đôi mắt mở to ngỡ ngàng của lão.

[Bảy!]

“Hệ thống! Vũ khí đổi sang khẩu Phượng Hoàng! Đạn đổi sang Đạn Ma Pháp Karos!”

[Vũ khí Phi Điểu đã được đổi sang Phượng Hoàng]

[Đạn băng đã được đổi sang Đạn Ma Pháp Karos]

Đạn Ma Pháp Karos (Cấp S+)

Số lượng: 1

Công kích vật lý: 500

Công kích ma pháp: 1000

Căm thù (Bị Động): Gây thêm 500% sát thương đối với “Thần Louis”

Chú thích: Là loại đạn ma pháp đặc chế của Thần Karos dành riêng cho Thần Louis, mang theo mọi sự căm hận của ông đối với kẻ thù truyền kiếp cùa mình.

[Sáu!]

Cặp súng lục đã đổi thành một cây súng tỉa lớn màu cam chói loá. Sở Nguyệt cầm cây Phượng Hoàng, ngắm thẳng vào đầu của ông lão đang bị đóng băng kia. Hô hấp cô trở nên chậm lại, cảnh vật xung quanh giống như bị nhấn nút tạm dừng, chỉ có tiếng hít thở nhỏ đều đều của Sở Nguyệt. Qua ống ngắm, cô thấy được đã đến lúc thích hợp, cô liền bóp cò.

“Pang”

[Năm!]

Viên đạn màu đen ngập tràn ma thuật và ám khí bay thẳng đầu ông lão kia, mang theo luồng khí kì lạ màu cam và đen đang đấu trang gay gắt với nhau. Viên đạn bay được một nửa quãng đường thì biến động. Hai luồng khí đã không còn chiến đấu kịch liệt nữa mà nhập vào nhau, trộn lẫn với nhau rồi hoá thành hình dáng của một con phượng hoàng đang dang rộng đôi cánh hoàn mĩ của mình bay thẳng tới kẻ địch, đôi mắt nó chứa một đóm lửa kì lạ, toát lên sự tôn nghiêm và cao quý của một con thần thú vĩ đại. Khoảng khắc khi viên đạn còn cách khối băng kia khoảng tầm 1 mét, lớp băng bỗng dưng vỡ tan, cơ thể người trong khối băng lập tức nghiêng người, dễ dàng né được viên đạn.

[Bốn!]

“Được đấy, dám chơi ta!”

Lão ta rống giận, giơ cây trượng phép lên, miệng lẩm nhẩm một câu thần chú nào đó. Đối với hành động né tránh dễ dàng của lão ta, Sở Nguyệt vẫn bình tĩnh y như rằng cô biết trước được lão sẽ né được viên đạn đó vậy. Cũng như bây giờ, đối với việc lão ta đứng đọc thần chú, lộ ra tràn đầy khuyết điểm để cô tấn công nhưng cô vẫn không làm gì cả mà vẫn đứng im nhìn, đôi mắt nhìn về một phía xa xa.

[Ba!]

“Ngươi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.”

Sở Nguyệt khẽ nhếch môi cười, chậm rãi nói, đôi mắt lướt qua nhìn tình trạng của lão. Bên kia, lão già đó cuối cùng cũng đã niệm xong câu chú của mình, lão ta đắc ý nhìn cô, cười ha hả.

[Hai!]

“Để xem ngươi còn tự cao nữa không!”

Lão vung gậy phép về phía cô, tự tin nói, đôi mắt nhìn Sở Nguyệt ngập tràn sự khinh thường. Ngay lúc đó, một thiên thạch chứa đầy ma pháp hệ lôi với kích thướt khủng lồ, to khoảng bằng một thành phố lớn xuất hiện và lơ lửng trênn đầu cô.

“Chết đi, con người!”

“Truy cùng giết tận!”

Lão ta hét lớn một tiếng, thiên thạch liền bay với vận tốc bằng một viên đạn thông thường bắn ra, lao thẳng về phía Sở Nguyệt. Cùng lúc đó, ở sau lưng lão già đang đắc ý kia, một thứ gì đó đang nhấp nháy bay tới. Đó chính là viên đạn mà cô đã bắn trượt lúc nãy!

[Một!]

“Phập!”

“Rầm!”

Tiếng đạn xuyên vô người lão pháp sư kia cùng với tiếng nổ từ thiên thạch khi va chạm vang lên cùng một lúc. Tiếng Hệ thống lại liên tục báo cáo.

[Chúc mừng bạn đã hoàn thành phó bản cuối cùng - Thần giới, cống hiến của bạn là 100%. Toàn bộ loài người trong Địa Ngục đều được hồi sinh, bạn được tặng một điều ước.]

[Bạn đã chết!]

[Bởi vì chết sau khi loài người được hồi sinh, bạn không thể hồi sinh]

[Bạn không thể chọn điều ước nên hệ thống sẽ tự lựa chọn điều ước phù hợp với bạn.]

[Bắt đầu lựa chọn. . .]

[Bạn nhận được đặc quyền: Quay ngược thời gian. Thời điểm quay về tối đa: Khi trò chơi bắt đầu. Bắt đầu đếm ngược!]

[Ba!]

[Hai!]

[Một!]

[Bắt đầu dịch chuyển!]

Một cột sáng từ trên trời bay xuống, bao quang cơ thể biến dạng của Sở Nguyệt rồi nhanh chóng biến mất, mang theo cả cơ thể cô.

---------------------------------

Sở Nguyệt chậm rãi mở đôi mắt ra, mơ màng nhìn khung cảnh trước mặt. Căn phòng nhỏ với hai tông màu chủ đạo là trắng và xanh dương, cái bàn học nho nhỏ được sắp xếp gọn gàng, kế đó là tủ sách chất đầy quyển tiểu thuyết mà cô thích nhất.

“Đây là. . .phòng mình?!”

Cô ngồi bật dậy, hoảng hốt chạy ra cửa sổ, kéo mạnh cái rèm cửa ra. Bầu trời đen đầy sao, thành phố lớn đang sáng rực ánh đèn điện, dòng xe cộ tấp nập. . .Đó đúng là nơi cô đã từng sống!

“Thành công rồi. . .Mình trở về rồi sao?”

[Hãy nhìn lên trời!]

“Cái. . .”

Dòng thông báo của Hệ thống khiến Sở Nguyệt giật mình. Theo phản xạ, cô ngước mắt lên nhìn ra ngoài trời. Bầu trời sao vốn yên tĩnh bỗng dưng xuất hiện thân ảnh của một người khoác áo choàng trắng, hắn ta cười nói.

[Xin chào loài người đáng thương. Chúc mừng các ngươi vì đã vinh dự được chúng ta chọn làm “Người chơi” của “Vô hạn phó bản”. Nhiệm vụ của các ngươi là phải hoàn thành phó bản phó bản của chúng ta đưa ra. Nếu các ngươi hoàn thành hết thì ‘bùm’, mọi thứ lại trở về như cũ và các ngươi tiếp tục sống cuộc sống buồn tẻ của mình. Còn nếu không hoàn thành. . .]

“Thì loài người sẽ diệt vong.”

[Thì loài người sẽ diệt vong.]

[Chuẩn bị dịch chuyển. Ba!]

Tiếng nói hắn ta vang vọng khắp mọi nơi. Bóng hình gã mờ dần sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện. Sở Nguyệt vô thức nắm chặt bàn tay lại khiến móng tay đâm vào da thịt, những giọt máu đỏ chói tí tách rơi trên sàn nhà trắng.

“Thì ra. . .Thì ra là vậy. . .Mình trở về quá khứ, trở về nơi mà tận thế bắt đầu! Chết tiệt!”

[Hai!]

[Một!]

[Bắt đầu dịch chuyển!]

Một cột sáng lóe lên, cô lại bị dịch chuyển đi.

----------------------------------

[Phó Bản Thứ Nhất: Thôn Jesro.]

[Nhiệm vụ chính: Giúp thôn Jesro tiêu diệt toàn bộ goblin tấn công trong thời gian quy định, nếu không sẽ bị loại trừ.]

[Thời gian còn lại: 12 giờ]

[Thời gian chuẩn bị: 5 phút]

[Bạn nhận được Nội Quy Tân Thủ và Vũ Khí Tự Chọn]

Tiếng Hệ thống lại vang lên, đánh thức Sở Nguyệt tỉnh dậy. Xung quang cô, bốn người chơi khác cũng dần tỉnh dậy, họ đang im lặng để lắng nghe thông báo của Hệ thống. Cô lặng lẽ đánh giá những người chơi hiện là ‘đồng đội’ tạm thời của mình. Trong đó có ba nam một nữ, hai nam da trắng tầm độ tuổi bốn mươi, một nam da đen tầm độ tuổi hai mươi đến ba mươi, còn người nữ da trắng, mặc đồng phục nên có lẽ là học sinh Nhật. Sau khi nghe thông báo Hệ thống xong, họ hoang mang nhìn nhau. Bầu không khí trở nên im lặng đến kì lạ. Bỗng, người đàn ông da đen lên tiếng.

“Hey hey, có lẽ chúng ta phải hợp tác rồi.”

Người đàn ông đó có lẽ là nói ngôn ngữ đất nước nào đó xa lạ nhưng mọi người ở đây đều hiểu, họ ngạc nhiên nhìn ông ấy. Sở Nguyệt biết, đây là ‘tác phẩm’ của Hệ thống nhằm giúp người chơi dễ giao tiếp với nhau hơn, họ sẽ ‘hiển nhiên’ hiểu được ngôn ngữ của nhau dù không học ngôn ngữ của nước đó.

“Thật kì lạ, tôi nghe anh nói ngôn ngữ kì lạ nhưng không hiểu sao tôi vẫn hiểu anh nói gì. . .Có lẽ là nhờ vào cái Hệ thống kia.”

Một trong hai người đàn ông da vàng lên tiếng, tay chỉ chỉ khoảng không trên đầu mình.

“Chắc chắn là như thế rồi, tốt quá! Vậy là mọi người không bị hạn chế ngôn ngữ rồi. Nào nào, mọi người hãy giới thiệu nhau đi, như thế sẽ dễ giao tiếp và phối hợp hơn. Em tên là Aki, Fujito Aki, mười bảy tuổi. Mọi người cứ gọi em là Aki được rồi.”

Aki nhẹ nhàng cười nói. Mấy gã đàn ông nhìn nhau rồi mau chóng giới thiệu.

“Tôi tên Pluto, ba mươi tuổi, người Châu Phi.”

Người đàn ông da đen cười hớn hở nói.

“Tôi tên Hạo Cường, người Trung Quốc.”

Người đàn ông da trắng lúc nãy lên tiếng chỉ bản thân mình nói.

“Cứ gọi tôi là Pal.”

Pal từ nãy giờ im lặng cũng lên tiếng giới thiệu. Cuối cùng, tất cả mọi người cũng giới thiệu xong, trừ một người. Họ nhìn về phía Sở Nguyệt. Sở Nguyệt im lặng, đôi mắt hững hờ vô thần nhìn về phía họ. Không khí bỗng trở nên căng thẳng.

“Này bạn, bạn tên gì?”

Aki cười cười, bước tới trước mặt Sở Nguyệt hỏi. Sở Nguyệt vẫn trầm ngâm nhìn Aki. Trong đầu cô hiện giờ là một mảnh rối loạn bởi vì cô nhớ rằng, người chơi mà Phó Bản đầu tiên của cô gặp không phải là những người này. Chẳng lẽ, đây không phải thế giới của cô? Không không, trước đó cô vốn là đang ở khu chung cư của cô mà.

“Cô gái, chúng ta phải hợp tác, phiền cô phối hợp một tý. Tôi không muốn phải vì một lí do nhỏ mà Phó Bản đầu lại thất bại thảm hại đâu.”

Hạo Cường khó chịu nhìn Sở Nguyệt. Còn gã da đen đã chạy tới nắm cổ áo cô, tức giận quát lên.

“Này cô kia! Nếu cô còn im lặng nữa là đừng trách ông đây nặng tay.”

Aki hốt hoảng bịt miệng nhìn khung cảnh trước mặt, rưng rưng nước mắt, thanh âm nức nở nói.

“Đừng. . . Đừng mà. . . Có thể bạn ấy có lí do. . . như bị câm chẳng hạn. . .”

Nghe đến đây, người đàn ông da đen dịu lửa giận đi, lườm lườm Sở Nguyệt một cái rồi bỏ tay ra khỏi cổ áo cô, đi về vị trí cũ của mình. Sở Nguyệt sửa sang lại cổ áo, đôi mắt liếc qua đám người chơi rồi quay sang nhìn khu rừng bên tay phải. Nói thật là bây giờ, cô chỉ muốn từ bỏ tất cả, cô quá mệt mỏi rồi. Chiến đấu suốt một khoảng thời gian dài, mọi thứ cũng đã hoàn thành xong, mọi người đều được sống lại, cô không còn lí do gì để mà chiến đấu tiếp cả.

“Tiểu Nguyệt! Cố lên, cậu phải sống! Vì bản thân cậu, và cả vì chúng tớ nữa! Chúng tớ tin cậu!”

Một câu nói vang lên trong đầu Sở Nguyệt đánh thức cô. Đúng rồi, cô phải sống. Lần này, cô phải bảo vệ họ, bảo vệ những người bạn mà cô yêu quý nhất! Đây là cơ hội của cô!

“Hệ thống, đưa tôi súng và đạn.”

[Bạn nhận được Súng Tân Thủ và Hộp Đạn Nhỏ.]

Súng Tân Thủ (Cấp E)

Công kích vật lý: 3

Hộp Đạn Nhỏ (Cấp E)

Số lượng: 50

Công kích vật lý: 2

Sở Nguyệt nhỏ giọng nói, một khẩu súng lục nhỏ màu bạc cùng với một hộp đạn xuất hiện trong tay cô. Cô lấy một băng đạn, nhanh chóng lắp vô thân súng trong sự ngỡ ngàng của các người chơi khác.

“Cô ta không hề bị câm! Rõ ràng cô ta vừa nói đấy thôi! Mẹ kiếp, rõ ràng cô ta không muốn hợp tác!”

Pluto gằn từng chữ, đôi mắt gã ngập tràn sự tức giận. Gã ta xắn tay áo bước tới chỗ của Sở Nguyệt, tay nắm thành quả đấm, rõ ràng là muốn đánh Sở Nguyệt. Khi tay gã vừa giơ lên thì cô cũng đã lắp xong đạn.

“Cạch. . .”

Cô giơ súng về phía Pluto.

“Pằng!”

Tiếng súng vang lên giòn giã, nòng súng còn vươn chút khói xộc thẳng vào mũi Pluton khiến gã ta đình chỉ mọi hành động, đôi mắt hoảng sợ nhìn khẩu súng kia. Gã thề! Gã vừa cảm nhận được viên đạn vừa bay sượt qua mặt gã, thẳng về phía khu rừng.

“Kreccccc!!!”

Tiếng kêu thống khổ vang lên từ một bụi cỏ gần đó. Trong bụi cỏ, một cái thân hình nhỏ cao khoảng một mét ngã ra ngoài, trên đầu nó còn hiện rõ một cái lỗ, máu màu xanh cứ thế tràn ra, đôi mắt nó trợn to.

“Á!!!!!”

Thấy cảnh tượng đó, Aki ngồi bệt xuống la lớn, những người khác cũng chăm chú nhìn cái xác xanh kia.

“Goblin?”

Hạo Cường nuốt nước bọt nói lên tiếng lòng của ba người kia. Cả ba người chơi hoảng sợ nhìn Sở Nguyệt. Cô thấy ánh mắt của những người chơi kia, khẽ thở dài một hơi, cô nhắc nhở.

“Nếu không muốn chết thì mau lấy vũ khí ra đi, bọn goblin sắp tới rồi đấy.”

Sở Nguyệt quyết tâm, cô phải mạnh hơn lúc trước và chấm dứt cái tận thế này!

[Hết thời gian chuẩn bị, đợt goblin thứ nhất bắt đầu.]

Bạn đang đọc Vô Hạn Phó Bản sáng tác bởi katsukakiri
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi katsukakiri
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.