Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Sự Sống - Tương Lai - Nguyên Nhân (1)

Tiểu thuyết gốc · 1967 chữ

Một khoảng không gian trống rỗng, diện tích vô tận kéo dài, thân thể một người từ từ hiện lên ngày một rõ nét, một cơ thể trần chuồng với làn da đen nhẻm, gương mặt đặc trưng của người Đông Á, một người với vẻ ngoài bình thường đến mức không thể thường hơn, người đó chính là Gia Tuấn.

Hắn từ từ mở mắt, mặt biểu lộ nét kinh ngạc, nhìn đông ngó tây liên tục, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống cơ thể của mình.

Hắn không kìm lòng mà hét lên một tiếng.

Âm thanh vang vọng về phía xa, điều duy nhất trong đầu lúc này đương nhiên là thắc mắc bản thân hắn đang ở đâu, theo bản năng sinh tồn hắn bắt đầu chạy, hắn chạy hết sức về phía trước, đến khi cơ thể mệt mỏi rã rời, hắn cúi người thở dốc rồi ngồi bệch xuống.

Mắc dù hắn đã chạy đã chạy rất lâu, nhưng không gian xung quanh vẫn không hề thay đổi, Gia Tuấn gần như phát hoảng, hắn không biết phải làm sao, tại sao mình lại ở nơi quái quỷ này, đáp lại những câu hỏi trong đầu chính là sự tĩnh lặng đến đáng sợ, tình hình cứ kéo dài thế này hắn sẽ phát điên mất.

Trong lúc tâm trạng của Gia Tuấn đang hoảng loạn thì khoảng không gian cách hắn 3 mét xuất hiện dị động, một cột ánh sáng nhiều màu từ từ mở rộng, một thân ảnh lờ mờ xuất hiện, dị động này thu hút sự chú ý của Gia Tuấn, hắn im lặng quan sát phía trước, thân ảnh mờ ảo theo thời gian từ từ rõ nét.

Gia Tuấn trợn mắt há mồm, hắn không thể tin được vào những gì mình thấy, phía trước mặt hắn, thân ảnh đó lại chính là bản thân của mình.

Trong lòng Gia Tuấn bao trùm tràn ngập sự nghi hoặc và hoảng sợ, một Gia Tuấn khác đang im lặng nhắm mắt đứng trước mặt hắn.

Đột nhiên tên "Gia Tuấn" trước mặt mở mắt, miệng mỉm cười không cảm xúc. Hắn giật mình lùi lại phía sau vài bước, ánh mắt dè chừng quan sát dị động từ tên giả mạo.

Tên "Gia Tuấn" chậm rãi quan sát một lúc sau đó từ từ mở miệng.

"Chắc hẳn trong lòng ngươi có rất nhiều câu hỏi"

"Cứ mạnh dạn thắc mắc ta sẽ từ từ giải đáp"

Một giọng nói không cảm xúc phát ra theo từng cái nhép môi, mặc dù âm thanh chính xác là giọng của mình nhưng khi lọt vào tai Gia Tuấn lại cảm thấy cực kì xa lạ.

Hắn vẫn còn cực kỳ hoảng sợ, tình cảnh lúc này đúng là có rất nhiều câu hỏi, bất quá với "người" đứng phía trước mặt, Gia Tuấn vẫn rất dè chừng.

Sau hai câu nói, cả hai rơi vào im lặng một lúc thật lâu, Gia Tuấn nuột một ngụm nước bọt, lấy lại chút bình tĩnh rồi hướng phía trước hỏi.

- Mày là cái gì ? Tại sao tao lại ở đây ? Đây là đâu ? Là giấc mơ của tao hay là sự thật ?.

"Người" phía trước vẫn giữ gương mặt mỉm cười quỷ dị, từ từ mấp máy đôi môi âm thanh từ đó cũng phát ra.

"Để giải đáp những thắc mắc của mình, mời ngươi nhắm mắt lại và tiến lên phía trước. Yên Tâm ! Không ai làm hại ngươi đâu"

Thoáng chút do dự, Gia Tuấn vẫn làm theo lời "người" trước mặt, nhắm mắt và tiến lên phía trước.

"Người" trước mặt từ từ đưa cánh tay lên, sau đó chỉ một ngón tay vào trán của Gia Tuấn, mắt thấy ngón tay từ từ trở nên mờ ảo, vậy mà chọt sâu vào trong trán của hắn, cơ thể của Gia Tuấn đột nhiên buông lỏng.

Trong đầu Gia Tuấn lúc này xuất hiện những hình ảnh lộn xộn, những hình ảnh này từ từ chuyển đổi chậm lại cuối cùng trôi đi như một đoạn phim.

                     --------------------------------

Một vùng đất xa lạ, đống đổ nát xung quanh, mặt đất đầy những cái hố to, đất đá cháy đen và vài đóm lửa còn nhem nhẻm cháy.

Lúc này, bên xác của một chiếc máy bay hình thù kì lạ đã bị cháy , một tiểu đội 5 người đang ngồi xổm, trên người họ đều mặc bộ giáp cực kỳ lạ mắt, dưới ánh mặt trời màu đỏ cam, cơ thể họ lúc mờ lúc ảo, có chút muốn hòa vào cảnh vật xung quanh, họ chụm đầu vào nhau bàn bạc về điều gì đó.

"Ruồi máy trinh sát đã bị mất tính hiệu, khoảng cách vẫn nằm trong bán kính 2km vùng trung tâm cánh đồng"

Người thanh niên gầy gò, mặt lắm lem bùn đất, tay cầm một màn hình nhỏ tức giận đập nó xuống đất.

"Chúng ta còn bao nhiêu con ruồi, hiện tại phía trước có chút yên tĩnh, chắc chắn bọn nó đang phục kích, phải từng bước nắm chắc tiến lên phía trước"

Thanh niên ngồi giữa đám người quay sang nói với người gầy gò.

"Con vừa rồi là con cuối cùng"

"Mẹ nó"

Người đàn ông to con phía ngoài rìa giận dữ chửi thề một tiếng.

Thanh niên ngồi giữa do dự một hồi, sau đó móc từ phía hông ra một thiết bị nhỏ, nhét vào tai trái của mình, dùng ngón tay ấn một cái lên nó, thiệt bị nhỏ đột nhiên biến đổi thành một gọng kính với một màn hình nhỏ trong suốt, che một bên mắt trái.

Màn hình nhỏ từ từ hiện lên thân ảnh của một lão già mặt có chút khẩn trương.

"Thưa giáo sư, ngài nghe rõ tính hiệu không ạ ?"

Người thanh niên giọng gấp gáp hỏi.

"Ta nghe đây, tiểu đội B tiến độ nhiệm vụ thế nào ?"

"Hiện tại tiểu đội B đã mất ruồi trinh sát cuối cùng, tụi con phải thực hiện kế hoạch cuối cùng thôi !"

Người thanh niên lúc này mắt có chút đỏ, gằng giọng nói từng từ.

Lão già trong màn hình bất ngờ trợn mắt. Đột nhiên phía sau một người con gái chen ngang lão già hét lên.

"Không được, Phương !!!! Anh không được làm vậy, tiểu đội lập tức quay về bàn tính lại kế hoạch. Ngàn vạn lần không được làm như vậy"

Người thanh niên giật mình khi thấy cố gái trong màn hình, một giọt nước mắt không kìm được lăn dài trên má.

"Đây là cơ hội cuối cùng của nhân loại"

Hắn ta hét lên sau đó giật mạnh thiết bị ném xuống đất, quay sang nói với 4 người còn lại.

"Anh em nghe rồi đó, hiện tại chính là phải liều mạng, tương lai của nhân loại nằm trong tay chúng ta. Đây là kế hoạch liều mạng, anh em nào muốn rút lui thì cứ tự nhiên, mạng sống là do anh em lựa chọn, anh em cứ suy nghĩ cho kĩ, tôi cho anh em 5 giây để suy nghĩ, sau đó chúng ta lên kế hoạch hành động"

Người đàn ông to con gằng giọng trả lời.

"Không cần con mẹ nó suy nghĩ, anh em vào sinh ra tử, cùng nhau liều mạng với đám cứt đó"

"Đúng vậy, cùng liều mạng"

3 người còn lại đồng thanh trả lời.

Đội trưởng Phương im lặng, hắn đưa mắt nhìn xung quanh thật lâu, chính là để ghi nhớ khoảnh khắc này, ghi nhớ từng gương mắt những người đồng đội của hắn, những người anh em vào sinh ra tử.

Đội trưởng Phương hít sâu một hơi nói.

"Tốt lắm, hiện tại mạch đường chính đã bị phá hủy triệt để, moto từ trường ko thể di chuyển được, chỉ con cách bộ hành dọc theo rìa cánh đồng, theo ruồi trinh sát quan sát được, xung quanh vòng ngoài có hơn 20 con Alpha lính, bất quá mối nguy chân chính nằm ở vùng trung tâm. Anh em từng bước tiếp cận, sau đó dùng lựu đạn lỗ đen ném tạo khoảng trống, tôi và lão Mouse sẽ chạy thẳng vào trong, anh em dùng súng hạn nặng bắn yểm trợ, cứ trực tiếp bắn sau lưng, sau khi tôi và lão Mouse lấy được Nhân Sự Sống, sẽ dùng Hỏa Tiễn Truyền Tinh bắn về cắn cứ, anh em sẽ chạy nhanh rút quân sau khi thấy tính hiệu. Có thắc mắc gì không ?"

"Rõ thưa chỉ huy !"

Mọi người cùng đồng thanh hô to, ánh mắt kiên định.

Lão Mouse chính là người đàn ông to con ngồi ngoài rìa, trực tiếp dùng tay đánh vào vai đội trưởng Phương một cái.

Tất cả mọi người nhìn nhau mỉm cười, sau đó họ lao vào ôm nhau, những người đàn ông trên mặt đầy vết thương của chiến tranh, lúc này cùng nhau khóc như những đứa trẻ, trong lòng bọn họ rõ nhất, kế hoạch này chính xác là đi tìm chết, có lẽ đây chính là lần chấp hành nhiệm vụ cuối cùng trong đời của họ.

Nhưng họ cũng rõ một điều rằng, 5 người bọn họ chính là hy vọng cuối cùng của nhân loại, bọn họ chính là phòng tuyến cuối cùng để chống lại bọn ngoài hành tinh xâm lược, bọn họ chính là điểm sáng cuối đường hầm tâm tối của loài người, bọn họ phải lấy được Nhân Sự Sống, gởi về căn cứ để Giáo Sư Midosi gắn vào Vô Hạn Mạt Thế gởi về quá khứ, chỉ có như vậy mới cứu được nhân loại khỏi tận thế cuối cùng.

Năm người đàn ông nhanh chống cùng nhau sốc lại tinh thần, dưới sự chỉ huy của đội trưởng Phương, họ len lỏi qua từng hố to tiến gần tới rìa của một cánh đồng lúa vàng.

Cánh đồng lúa này chính là nơi cuối cùng trên trái đất hiển thị sự sống sinh vât, cũng là nơi cuối cùng hiện hữu hình ảnh về Trái Đất trước khi bị xâm lược, ở giữa cánh đồng bát ngát có một căn nhà gỗ, trong căn nhà gỗ ấy chính là Nhân Sự Sống, một viên đá năng lượng màu xanh dương, đặt giữa bệ máy đầy những xúc tua nhớt nhúa không ngừng chuyển động.

Sở dĩ, cánh đồng lúa vàng này còn tồn tại sau bao nhiêu năm chiến tranh giữa giống loài ngoài hành tinh và loại người chính là do đây là nơi ẩn chứa năng lượng, năng lượng cội nguồn đầu tiên được giống loài ngoài hàng tinh thả xuống trái đất, cũng chính là thứ cung cấp cho bọn chúng tọa độ để ngày đêm gởi quân từ lỗ giun vũ trụ. Vì thế mà nơi này được bọn ngoài hành tinh bảo vệ nguyên trạng, với đội quân nghiêm ngặt nhất.

Đội trưởng Phương giơ một cánh tay ra hiệu dừng lại, phía trước đã là rặng lúa cao hơn đầu người, nơi đây là ranh giới nếu bước tiếp sẽ bị đám lính Alpha phát hiện.

Cả tiểu đội ngồi xổm xuống, từng người kiểm tra lại vũ khí, báo cáo lượng đạn và lựu đạn lỗ đen. Đội trưởng Phương móc từ ba lô một chiếc ống nhòm tầm nhiệt, sau đó đọc hiệu vị trí cho bốn người sau lưng, bốn người cùng nhau ghi nhớ thật rõ vị trí của đám Alpha lính, im lặng hồi hộp chờ tín hiệu tấn công từ đội trưởng Phương.

Bạn đang đọc Vô Hạn Mạt Thế sáng tác bởi lantuaa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lantuaa
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.