Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao đoạn: Almathea

Tiểu thuyết gốc · 2122 chữ

Bầu trời mang một màu tai ương đỏ rực, mặt đất chìm trong chiến hoả điêu tàn.

Mùi tanh nồng của máu và mùi hôi thối của những thi thể không lành lặn đang thối rữa hòa quyện vào nhau tạo ra một thứ cảm giác rợn người khủng khiếp đến phát ói.

Thây chất thành núi, máu chảy thành sông, đại địa băng liệt, thiên không nhuốm huyết, một khung cảnh thảm thiết và thê lương đến nao lòng cho bất kỳ ai chứng kiến.

Từng giọt từng giọt chất lỏng không rõ là máu hay nước hay bất kỳ thứ gì khác bắt đầu lộp bộp rơi xuống, nặng hạt dần lên. Cơn mưa đỏ thẫm sắc như dao kéo tới nhuộm màu cả thế giới, phủ lên hai bóng người mong manh đang khó nhọc lê lết từng bước trên cánh đồng xác chết này.

Một người trong đó là một cô gái khoảng độ đôi mươi có mái tóc đen dài đung đưa theo mỗi bước di chuyển, cùng bộ váy áo hai màu đỏ trắng gây tượng mạnh cho người khác. Khắp người cô toả ra khí chất nhã nhặn của một tiểu thư đài các đã từng trải qua quá trình gia giáo nghiêm khắc, dù phong cách ăn mặc có phần đặc biệt nhưng nhiêu đó vẫn không đủ để che đi sự thanh lịch của cô.

Người còn lại là một phụ nữ mang vóc dáng gợi cảm đáng kinh ngạc, phối hợp mái tóc nâu ngã màu vàng sáng cùng đôi sừng dê trên đầu, cô như một nữ thần bước ra từ tác phẩm nghệ thuật nào đó của thời kỳ phục hưng.

Nếu ở tình huống bình thường, cả hai đều có thể được xem là những mỹ nhân hiếm gặp mà bất kỳ ai trông thấy cũng phải ghé mắt nhìn thêm vài lần. Nhưng đáng tiếc, trạng thái của họ và cả môi trường xung quanh bây giờ không thể nói là bình được.

Thân thể người tóc đen chằng chịt những vết thương, nhẹ có, nặng có, mái tóc dài thấm ướt bê bết quện chặt vào nhau thành từng mối lớn. Áo váy cô rách nát bởi những vệt cào cấu và cắt chém, để lộ ra mảng lớn da thị trầy trụa xây xát.

Sự mệt mỏi và bất an, lo lắng không thể ẩn đi mà hiện rõ mồn một trên gương mặt xinh đẹp đó.

Thê lương mà mỹ lệ.

Tuy nhiên, so với cô ấy, trạng thái người phụ nữ có đôi sừng dê còn tệ và thê thảm hơn nhiều. Cô không có vết thương nào đang rỉ máu và quần áo thì cũng nguyên vẹn hơn nhiều, tuy nhiên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cơ thể cô bị phủ kín trong những vệt nứt li ti chằng chịt như mạng nhện. Nước da khô khốc thiếu sức sống và đôi mắt nhắm nghiền vì thậm chí không còn sức để mà mở lên.

Tựa như một món đồ sứ sắp hỏng tới nơi, chỉ cần một cú chạm nhẹ cũng có thể khiến nó vỡ thành muôn nghìn mảnh.

"Cố lên, Almathea, một chút nữa thôi."

Dìu dắt cơ thể tưởng chừng có thể đổ sụp bất cứ lúc nào đó, cô gái tóc đen vừa động viên vừa cố gắng tăng nhanh bước chân của mình lên.

"Chỉ cần trở về căn cứ liên minh... Izayoi, mọi người có thể chữa trị cho cô..."

Tuy vậy, chính cô cũng không dám chắc chắn vào những lời mình vừa nói ra, vẻ sầu lo và bất lực trong ánh mắt càng lúc càng trầm trọng hơn. Cô không thể làm gì khác ngoài việc dồn chút sức cùng lực kiệt, tận lực bước nhanh hơn.

Bởi vì tâm trạng nặng nề bất ổn, cô gái tóc đen không để ý tới tình cảnh dưới chân mình, cuối cùng vướng phải bộ phận nào đó không rõ của một đống thịt bầy nhầy trong vô số xác chết giữa địa ngục này.

Mất thăng băng bằng, hai người vấp ngã lăn từ trên đỉnh của ngọn đồi thi thể xuống tận bên dưới, mỗi người văng ra một hướng khác nhau.

Đau đớn rên rỉ một tiếng khi những vết thương còn đang rỉ máu bị chấn động, cô gái tóc đen vội lồm cồm bò dậy. Cô không có thời gian để quan tâm tới thương thế của mình bởi vì đồng đội cô đang ngã sõng soài không thể gượng dậy cách đó gần mười mét. Với động tác gần như là bò lê lết, cô gấp gáp di chuyển tới chỗ bạn mình.

Cô gái gắng gượng đỡ lấy thân thể mềm oặt của người phụ nữ lên, muốn dựng cô ấy dậy, nhưng làm thế nào cũng không thể khi mà chính cô cũng đã mất quá nhiều sức lực và những vết thương còn chưa sơ cứu vẫn đang nhói lên từng hồi.

Bất lực, cô gái chỉ có thể ngồi quỳ trên đất, đỡ lấy đầu người phụ nữ tựa lên đùi mình, cho cô một tư thế nằm dễ chịu một chút.

Đôi mắt nhắm nghiền khẽ động đậy rồi chậm rãi mở ra.

"Chủ nhân..."

Cô lên tiếng, âm thanh đứt quãng không có chút sức lực nào.

"Tôi đây, Almathea! Cô sao rồi? Gắng lên!"

Thấy bạn mình cuối cùng cũng tỉnh lại, cô gái kích động tới nỗi nói năng lộn xộn.

"Chúng ta... Thắng chưa...?"

Giống như không nghe thấy lời thăm hỏi từ cô gái, người phụ nữ thều thào hỏi.

"Thắng, chúng ta thắng rồi, cánh quân của liên minh ma vương đã bị đẩy lùi! Không sao rồi, ổn cả thôi!"

Cô gái trả lời trong lúc lấy tay vén nhẹ mái tóc của người phụ nữ lên, lau đi những dấu bẩn trên gương mặt chằng chịt vết nứt ấy.

"Vậy thì tốt quá... Tôi có thể yên tâm rồi..."

Người phụ nữ gắng gượng nở một nụ cười, nhưng với tình trạng hiện giờ của cô, mỗi một cử động nhẹ lại khiến những vết nứt trở nên nghiêm trọng và nặng hơn.

"Đủ rồi Almathea, đừng nói gì thêm nữa, nghỉ ngơi cho khoẻ đi."

Phát giác được tình huống đang chuyển biến xấu dần đi, cô gái vội vàng nói.

"Rồi sau đó, chúng ta sẽ cùng trở về nhà."

Âm thanh của cô đã dần trở nên nức nở, nước mắt không nhịn được trào ra, tí tách rơi xuống gương mặt người phụ nữ, cuối cùng bị nước mưa rửa trôi.

"Trở về nhà sao...?"

Nở một nụ cười khổ, người phụ nữ thì thầm mấy chữ, không rõ là đang tự hỏi hay là không còn sức để mà nói lớn tiếng nữa.

Cô chầm chậm vươn cánh tay tràn ngập những đường nứt nhỏ lên, vuốt nhẹ vào gương mặt nứt nở kia, dịu dàng lau đi những giọt lệ nóng giàn giụa hoà trong nước mưa đỏ thẫm lạnh giá.

Người phụ nữ hiểu rõ tình trạng của mình lúc này, có thể gắng gượng đến bây giờ đã là một phép màu rồi.

Thậm chí cho dù có thật sự trở về được đi nữa thì cô cũng đã vô phương cứu chữa rồi. Linh cách bị tách rời khỏi truyền thuyết, chỉ còn là vấn đề thời gian cho tới khi sự tồn tại của cô biến mất khỏi dòng chảy của thời đại.

Cô đã từng được tái sinh một lần và trở thành gift sở hữu của cô gái đang khóc lóc như trẻ con đó, nhưng lần này thì khác, nếu không có kỳ tích xảy ra thì cô sẽ vĩnh viễn không thể nào tái sinh được, dù trong bất kỳ hình thức nào nữa.

"Đừng lo lắng..."

Nhưng vì không để chủ nhân của mình buồn bã, người phụ lần đầu tiên nói dối cô.

"Tôi chỉ là một gift thôi, nếu được sửa chữa thì không sao cả. Cô vẫn nên tự lo cho mình hơn đi, chủ nhân."

Như để chứng minh cho điều mình nói, những cái chạm dịu dàng biến thành một cú véo nhẹ, khiến gương mặt cô gái trở nên có chút buồn cười.

"Almathea..."

Cô gái mím môi, cố không để nước mắt tràn ra, nhưng làm sao cũng không ngăn được.

"Nhìn cô bây giờ kìa..., khóc lóc không khác gì một đứa trẻ, nếu để tên nhóc tóc vàng đó biết... Kiểu gì chủ nhân cũng bị cười nhạo một trận cho coi."

Người phụ nữ nhếch môi cười khổ.

Kể từ lúc biết nhau tới giờ, cô đã chứng kiến đứa trẻ này từng bước trưởng thành. Từ một cô nhóc mong manh phải dựa vào đồng đội tới Giai Tầng Chi Phối Giả hùng mạnh. Nếu như đây không phải thời mạt thế, đứa trẻ này chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn nữa.

Không, cho dù đây có là thời mạt thế, cô vẫn tin rằng có một ngày, chủ nhân mình sẽ trở thành một trong những tồn tại vĩ đại nhất khu vườn nhỏ.

Chỉ là thật đáng tiếc, cô không thể ở bên chủ nhân mình để chứng kiến ngày đó nữa rồi.

(Nếu như chúng ta còn có thể gặp lại... Tôi mong rằng hai ta sẽ lại là một gia đình.)

"Tạm biệt Asuka."

Cánh tay bất lực rơi xuống, những mảng da thịt nhỏ rơi ra từ các vệt nứt li ti, hoá thành ánh sáng tan biến vào cơn mưa sắc lạnh.

"Almathea... Almathea..."

Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cô nghe thấy tên mình được gào lên trong cơn nấc tuyệt vọng.

Không biết đã qua bao lâu, hay là nói chẳng biết rõ mình đang tồn tại dưới hình dạng nào, ý thức từng chút từng chút tổ hợp lại.

"Triệu hồi thành công."

"Hả? Gì thế này? Một con dê sao?"

"Đây là gift Izayoi tặng Asuka à? Sao lại là một con dê?"

"Cái này sao mà mình bước được, cậu phải đi hỏi anh ta chứ!?"

"Chờ đã nào... Hình như tôi thấy con dê này ở đâu rồi. Chà nhất thời chẳng thể nào nhớ nỗi."

"Đúng là đồ thỏ vô dụng mà, đi lễ hội thu hoạch tôi sẽ kiếm về một mớ cây ăn thịt thỏ trồng trong nông trường No Name mới được."

"Nhất trí, nghe hay đó!"

"Nhảy logic kiểu gì vậy? Tại sao từ việc tôi vô dụng lại chuyển sang cây ăn thịt thỏ? Mà tại sao You lại đồng ý?"

"Vì vui mà!"

"Hai cái đứa này!"

Bốp bốp!

Tiếng quạt giấy đập bôm bốp lên đầu ai đó.

Bị sự ồn ào náo động đánh thức, người phụ nữ, hay là nói Almathea, nhấp nháy mở đôi mắt nặng trĩu của mình lên.

(Mình được sửa sao? Nhưng bằng cách nào?)

Cảm nhận được ý thức tập hợp trở lại dù không biết đã trải qua bao lâu, đây là điều đầu tiên cô nghĩ tới.

"A a a! Tỉnh rồi kìa! Chú dê kia tỉnh rồi kìa"

"Đừng có đánh lạc hướng tôi! Hôm nay tôi phải cho hai đứa nhóc các cậu nhớ dai một chút mới được!"

"Không đâu! Tỉnh thật kìa!"

(Giọng nói này... Là chủ nhân, Kasukabe You và Kuro Usagi sao? Chẳng lẽ mình thật sự được sửa rồi?)

Quang cảnh chói loà chiếu vào đôi mắt đã lâu chưa từng tiếp xúc với ánh sáng khiến Almathea hơi nheo mắt lại, phải mất một lúc cô mới có thể thích nghi với tình trạng này.

Dần dần, chủ nhân của những giọng nói cũng hiện ra trước mặt Almathea.

Và rồi, đồng tử dê của cô co rụt lại chỉ còn một chấm nhỏ xíu, còn hai mắt thì trợn lên thật to.

Đúng như dự đoán, những người trước mắt cô bây giờ thật sự là những người cô đang nghĩ tới.

Nhưng họ lại khác xa với ấn tượng cuối cùng mà Almathea nhớ.

Chủ nhân cô và Kasukabe You trông trẻ hơn rất nhiều. Kuro Usagi cũng không ở trong bộ dạng loli vì thiếu hụt linh cách nữa mà vẫn xuất hiện với hình dáng thiếu nữ trưởng thành gợi cảm.

Một mảnh nhỏ của ký ức phủ bụi dần dần hiện lên rồi trùng khớp với ba thiếu nữ phía trước. Trông mọi người giống hệt như lần đầu Almathea gặp họ.

"Chuyện gì thế này?"

Tình huống không tưởng và cảnh tượng vượt xa logic thường thức khiến Almathea phải bật thốt thành lời.

Bạn đang đọc Sakamaki Izayoi chi hậu cung vạn giới sáng tác bởi HắcÁmQuânChủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HắcÁmQuânChủ
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.