Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không gian? Thế giới? Nhà tù? (1)

Phiên bản Dịch · 2321 chữ

Trịnh Xá khởi động trạng thái Bạo tạc, sức chiến đấu tăng vọt, chỉ riêng tốc độ đã nhanh hơn lúc trước gấp mấy lần. Tuy còn chưa đạt tới trình độ kinh khủng phá vỡ bức tường âm thanh như Hủy diệt nhưng dựa vào tốc độ này hắn vẫn có thể dùng thời gian cực ngắn lao tới cách cự long hơn một nghìn mét. Tiếp đó hắn phảng phất như đâm vào một bức tường vô hình, thậm chí còn phát ra một tiếng ầm trầm ***c, do hắn đang di động với tốc độ cực cao nên lập tức bị ***ng đến đầu váng mắt hoa.

- Khách đến từ phương xa, điều gì xui khiến ngươi tới thăm dò điều cấm kỵ này? Dựa vào thực lực của ngươi hẳn cũng biết điều cấm kỵ này đại biểu cho cái gì rồi chứ? Quay về đi! Đây không phải là nơi ngươi nên tới!

Người ngồi trên cự long màu đen, nói chính xác là quốc vương Galbatorix, hắn nhìn Trịnh Xá nghiêm trang nói.

Trịnh Xá cũng không trả lời, lúc này hắn sợ nhất là dẫn động kịch bản, làm cho nhiệm vụ hủy diệt thủ đô lập tức khời động, vì vậy hắn dứt khoát không để ý tới câu hỏi của Galbatorix, trực tiếp đưa tay đặt lên vòng bảo vệ, suy nghĩ phương pháp phá vỡ nó.

- Không cần uổng phí tâm cơ nữa, đây là ma pháp long ngữ. Ngươi mạnh mẽ như vậy, chắc cũng là một kỹ sĩ rồng phải không? Hơn nữa còn là một kỹ sĩ mà rồng chưa chết, ngươi hẳn phải biết cự long của ta là hắc long to lớn nhất, mạnh mẽ nhất, rồng của ngươi không ở bên cạnh, không có ma pháp long ngữ, ngươi dùng cách nào tiến vào được?

Galbatorix thấy Trịnh Xá không trả lời, hắn cũng không tức giận, chỉ cười lạnh nhìn Trịnh Xá nói.

“Ma pháp long ngữ à? Nhắc mới nhớ, trong bộ phim Eragon, nhân vật chính đúng là có thể mượn năng lực của rồng, sử dụng ra kỹ năng gần giống như ma pháp, hơn nữa cái vòng bảo vệ trong suốt này sao cảm giác kiểu gì cũng thấy giống vòng bảo vệ chống vũ khí công nghệ cao của vòng cổ long tinh nhỉ?

Trịnh Xá trong lòng chợt động, nhất thời nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ tổ hợp kỵ sĩ rồng kỳ thật chính là do loài người khống chế năng lượng trong cơ thể rồng, đạt tới mục đích sinh ra các loại hiệu quả như vậy? Dù sao hắn cũng đã từng gặp qua sinh vật như cự long, tuy là trong một thế giới phim kinh dị khác nhưng nhìn hình đáng cùng độ lớn thì có rất nhiều điểm tương tự với con rồng cực lớn trước mặt này. Nếu như nói rồng theo bản năng chỉ có thể biến năng lượng thành lửa phun ra cùng vòng bảo vệ chống vũ khí công nghệ cao vậy thì khi giao năng lượng đó cho con người sử dụng sẽ có thể biến thành vòng bảo vệ siêu mạnh chống được các loại ma pháp cùng các kiểu công kích. Đây là nguyên nhân sinh ra tổ hợp kỹ sĩ rồng, nếu không dựa vào thân thể yếu ớt của loài người sao có thể khống chế được cự long to lớn, mạnh mẽ như vậy được?

“Nói như vậy, nếu rồng con của chúng ta lớn lên, không phải cũng sẽ có thể phát huy sức mạnh như vậy sao? Chỉ là có ai có thể trở thành kỵ sĩ rồng của nó không?”

Trịnh Xá không ngừng suy nghĩ, nhưng động tác cũng không chậm lại chút nào, hắn từng quyền từng quyền đánh lên vòng bảo vệ, sức mạnh phát sau lại mạnh hơn phát trước không ít. Càng về sau, mỗi quyền đánh xuống đều tạo thành tiếng vang ầm ầm, giống như tạ sắt của một chiếc xe phá dỡ đang nện vào sắt thép.

Vốn Galbatorix còn ở đó lạnh lùng nhìn Trịnh Xá đánh lên vòng bảo vệ, trong ý nghĩ của hắn, cách làm của Trịnh Xá không có gì khác là ngu xuẩn cùng cực, hắn muốn dùng sức của cá nhân phá vỡ vòng bảo vệ của hắc long sao? Nhưng tình cảnh tiếp theo lại hoàn toàn vượt ra ngoài dự tính của Galbatorix, tên này vẫn còn là người nữa ư? Chỉ nghe tiếng nắm đấm đánh lên vòng bảo vệ thôi, hắn đã không chút nghi ngờ gì về sức sát thương kinh người của nó, nếu đánh trúng người bình thường, chắc chắn là sẽ biến kẻ đó thành thịt vụn, cho dù là đánh lên ngươi hắc long hắn đang cưỡi thì sợ rằng nó cũng phải đau đớn...

- Ừm, đã rõ độ cứng đại khái rồi, vậy thì ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Trịnh Xá vẫn một mực im lặng đột nhiên ngẩng đầu cười nói, trong nụ cười tựa hồ còn có ý gì khác nữa. Galbatorix nghi hoặc nhìn hắn, còn chưa đợi lão định thần lại, bỗng thấy Trịnh Xá đánh thẳng một quyền vào vòng bảo vệ. Nắm tay đánh ra không ngờ đã phá vỡ cả không khí, hình thành xóng xung kích, tiếp đó vòng bảo vệ chắn trước mặt Trịnh Xá trực tiêp vỡ tan còn Trịnh Xá thì lóe lên một cái biến mất. Đến khi hắn xuất hiện đã ở cách chỗ cũ hơn hai trăm mét, rồi lại một lần nữa biến mất, lại vượt qua thêm hai trăm mét nữa mới xuất hiện.

“Hủy diệt trong nháy mắt! Quyền thương!”

“Hủy diệt trong nháy mắt! Thế!”

Hai chiêu xuất ra liên tục làm Trịnh Xá dễ dàng vượt qua vòng bảo vệ, tiếp đó xông tới chỗ Galbatorix cùng cự long màu đen. Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong chưa tới một chớp mắt, mà đồng thời, cự long màu đen vẫn luôn không nghe không thấy lúc trước đột ngột ngẩng đầu lên, nó cũng rất dứt khoát, không chút do dự há miệng phun ra một luồng lửa mãnh liệt. Ngọn lửa thuần một màu trắng sáng, chỉ nhìn qua là biết có nhiệt độ siêu cao. Trịnh Xá cũng không dám khinh thường, dưới chân dùng sức đạp mạnh, phá nát hơn một mét vuông sàn đá, nhảy vọt lên cao gần trăm mét, tiếp đó lại sử dụng liên tục mấy lần Nguyệt bộ trong trạng thái Hủy diệt nháy mắt. Sau vài giây ngắn ngủi, Trịnh Xá đã từ cách xa hơn nghìn mét, vọt tới trên đầu hắc long!

Quốc vương Galbatorix cuối cùng cũng đứng dậy, bộ dạng vừa sợ hãi vừa kích động. Lão này đứng dậy cũng có vẻ uy nghiêm, hùng tráng, thân thể cao gần hai mét tràn đầy sức mạnh. Chỉ thấy hắn cầm một cây trường thương dài đến ba mét, hướng lên bầu trời, cũng không biết hắn làm thế nào, từng luồng khí màu đen từ sau gáy hắn tràn xuống dưới, thuận theo cánh tay truyền vào trường thương. Tiêp theo, cây thương chớp động quang mang màu đen, phảng phất như một đạo lôi điện bay vọt lên không, bắn về phía Trịnh Xá.

Trịnh Xá lúc này vừa mới sử dụng xong Nguyệt bộ, đang lơ lửng giữa không trung, tìm chỗ đặt chân, trong khoảnh khắc, trong đầu hắn chợt lóe qua một tia nguy hiểm. Từ sau khi hắn mạnh lên, cảm giác đối với nguy hiểm càng lúc càng nhạy bén, bất quá, cũng vì hắn mạnh lên nên cảm giác này đã rất lâu không xuất hiện qua. Ngay lập tức, Trịnh Xá không chút nghĩ ngợi, trực tiếp rút Hổ hồn đao ra, vô thức chém về phía sau. Choang một tiếng vang dội, trường thương và Hổ hồn đao đã va chạm với nhau.

Theo năng lượng màu đen trên cây thương tiêu hao hết, nó cuối cùng cũng rơi xuống đất, còn Trịnh Xá lúc này đã khởi động trạng thái Bạo tạc nhưng hổ khẩu hắn vẫn mơ hồ phát đau. Có thể thấy thực lực của Galbatorix tuyệt đối không kém hơn Bạo tạc của hắn, thậm chí còn mạnh hơn một chút, vì dù sao hắn cũng tay nắm Hổ hồn đao, phát lực liên tục, còn Galbatorix chỉ vỏn vẹn phóng trường thương ra mà thôi.

“Có chút ý tứ, người mạnh như vậy canh giữ ở đây là để ngăn cản người ngoài tiến vào Địa ngục ư? Chờ đến lúc ta ra ngoài sẽ giải quyết hắn vậy... May mà đã để những người còn lại đi hoàn thành nhiệm vụ khác, nếu bọn họ gặp phải tên quốc vương này thì không biết chừng sẽ xuất hiện nguy hiểm...”

Trịnh Xá liếc nhìn Galbatorix thật sâu, tên này đã bắt lấy trường thương rơi xuống, hơn nữa con rồng của hắn cũng đã quay đầu lại hướng lên không trung. Trịnh Xá cũng không hề ngừng lại, một lần nữa sử dụng Nguyệt bộ, thân thể phảng phất như một mũi tên bắn về phía hang sâu phía sau lưng cự long. Đây là một hang đá không hề có cầu thang gì, đường kính khoảng hai trăm mét, ba mặt đều bị tường đá bao phủ, chỉ còn một mặt thì bị cự long ngăn cản, mà Trịnh Xá lúc này đang ở trên đầu cự long, dựa vào khả năng chuyển hướng của Nguyệt bộ, dễ dàng vượt qua cự long và quốc vương, tiếp đó biến mất trong hang đá khổng lồ ấy.

Vũ trụ hồng hoang... Khai thiên tích địa...

Tại một nơi hư vô, không có thời gian, không gian, vật chất, toàn bộ vũ trụ đều ở trong một chất điểm thể tích vô cùng nhỏ, khối lượng vô cùng lớn. Sau đó chất điểm ấy bùng nổ, năng lượng vô biên từ bên trong bắt đầu bành trướng ra vô tận, thời gian, không gian, vật chất... Tất cả đều bắt đầu nảy sinh...

Trong vũ trụ mênh mông, vô số tinh cầu, vô số thiên hà, vô số thế giới, ở trong tinh không vô cùng tận đó bắt đầu xuất hiện sinh vật, hơn nữa theo sinh vật chậm rãi hoặc nhanh chóng tiến hóa, trên những tinh cầu đó đã xuất hiện sinh vật có trí tuệ, xuất hiện văn minh, xuất hiện xã hội...

Trong vô số những tinh cầu có sinh mệnh đó, một hành tinh có tên là trái đất kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, trên bề mặt nó cũng có vô số sinh vật sống tồn tại, chúng cũng không ngừng tiến hóa, cho đến khi một loại sinh vật sống có tên là loài người xuất hiện...

Ban đầu, loài người cực kỳ yếu ớt, hoặc có thể nói, bọn họ chỉ cao cấp hơn loài khỉ một bước mà thôi, nhưng trong số những con khỉ cao cấp đó, có một bộ phận rất nhỏ vì những nguy hiểm khác nhau mà đạt được tiến hóa vượt xa bình thường, khai mở được một số hạn chế trong sinh mệnh của chính mình. Sau khi có được văn mình và trí tuệ, những cá thể đã tiến hóa đó gọi phương thức tiến hóa này là mở cơ nhân tỏa, mà một số ít nổi trội trong đó thì tự gọi mình là Thánh nhân, bởi vì họ đã khai mở cơ nhân tỏa tầng thứ năm, đã đạt tới đỉnh cao của tất cả các sinh vật sống.

Từ lúc ban đầu tranh đấu mở đường máu từ trong vô số quái vật, loài người đã có được nền văn minh cực cao, bọn họ thậm chí đã bay ra khỏi trái đất, thậm chí còn xây dựng được một số căn cứ trên sao Hỏa, tương lai của nhân loại có vẻ vô cùng tươi sáng. Đúng lúc đó, trong nội bộ loài người lại xuất hiện một số kẻ phản nghịch, bọn họ không tôn cơ nhân tỏa của Thánh nhân làm con đường tiến hóa mà tìm kiếm một phương thức tiến hóa khác, cũng tức là văn tự ký hiệu cùng tu hành khoa học kỹ thuật. Những người này dựa vào công nghệ khoa học mà có được sức mạnh có thể đối đầu được với Thánh nhân, có lẽ sức mạnh đơn độc thì những người này còn chưa đủ sức khiêu chiến với Thánh nhân, nhưng sự mạnh mẽ của họ lại khác với Thánh nhân. Thánh nhân không thể truyền dạy sức mạnh của mình cho người khác, cơ nhân tỏa mở ra chính là thực lực của bản thân, còn những người này lại có thể thông qua tri thức để truyền thừa, vì thế thực lực của tập đoàn này càng lúc càng mạnh mẽ, cuối cùng cũng đạt tới trình độ có thể uy hiếp cả Thánh nhân. Bọn họ tự xưng mình là... Người tu chân!

Chiến tranh! Chiến tranh giữa người tu chân và Thánh nhân, cả hai bên đều vì “Đạo” bất đồng mà tiến hành chiến tranh. Cả hai phe đều tin tưởng chắc chắn rằng phương thức tiến hóa của mình là chính xác tuyệt đối, cả hai bên đều hy vọng truyền lại “Đạo” tiến hóa của mình cho nhân loại. Vì chấp niệm như thế nên hai tập đoàn có sức mạnh cực lớn này không ngờ lại không đi thăm dò không gian vũ trụ mà tiến hành chiến tranh với nhau, trận chiến đó được gọi là Đại chiến Hồng hoang!

Bạn đang đọc Vô Hạn Khủng Bố của Zhttty
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 243

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.