Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9. Túy Mỹ Tương Tây – Bính đạo, cặn bã tra..

Phiên bản Dịch · 2756 chữ

Sắc trời dần muộn, mưa càng nặng hạt, đám lữ khách bị thi thể tràn đầy trong viện tử Tiểu Long Nghĩa Trang hoảng sợ, đám người xao động một lát, nhưng rất nhanh liền an tĩnh lại.

Bọn họ cần ấn theo hành trình, cho dù sợ hãi cũng phải đi vào ở trong Tiểu Long Nghĩa Trang trước 6 giờ.

Huống chi thông thường đêm đầu tiên của lữ trình luôn là đêm bình an. Trong sân thi thể dù nhiều hơn nữa, đoán chừng chẳng qua chỉ là dọa người.

Các lữ khách cố ý hay vô tình đều nhìn về phía Bính 9, muốn tìm một chút cảm giác an toàn. Bất tri bất giác, việc mang Thạch Đào cùng Miêu Phương Phi trở về, hình tượng Bính 9 trong lòng mọi người đã có chút thay đổi vi diệu.

Vô luận thế nào, sự cường đại của hắn là không thể nghi ngờ.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Bính 9, nội tâm mọi người lộp bộp một tiếng.

Bính 9 vậy mà xanh cả mặt!

Trong thời gian ngắn, những lữ khách lão luyện não bổ vô số.

Đây là sự đáng sợ của Túy Mỹ Tương Tây sao, ngay cả nơi ở của đêm đầu tiên đều là nguy hiểm, thế nhưng khiến cho cả tên điên Bính 9 cũng kiêng kị không thôi!

Bọn hắn ở chỗ này muốn trụ qua một đêm – đến lúc đó còn có mấy người có thể sống sót?

Tiểu Long Nghĩa Trang, nguy hiểm!

--

Vệ Tuân xanh cả mặt—

Đã bị lạnh đến đông cứng.

Khi cánh cổng Tiểu Long Nghĩa Trang mở ra, trong nháy mắt Vệ Tuân cảm giác như đi vào Nam cực, còn thêm một cỗ lạnh gấp mười lần điều hòa hướng hắn thổi mạnh, đông lạnh đến da đầu tê dại, thiếu chút nữa run lên.

Kẻ máu lạnh có nhược điểm này, thật là có chút muốn muốn chết.

“Để xuống.”

Vệ Tuân lời ít ý nhiều ra lệnh, kỳ thật hắn bây giờ nói chuyện kèm theo chút giọng mũi, còn tốt là không có ai phát hiện.

Bị cảm, phải nhanh chóng đem quần áo trên người hơ cho khô mới được, hắn chân thành hi vọng bên trong Tiểu Long Nghĩa Trang có thể ấm áp hơn.

Bằng không nếu bị cảm lạnh lại phát sốt thì tử vong đếm ngược có nhiều cũng không đủ cho hắn lăn lộn.

Thạch Đào đem Bính 9 thả xuống, trên lưng trống rỗng còn có chút không quen. Nhìn bộ quần áo ướt đẫm nước mưa dính trên người Bính 9, lại lộ ra thân hình có vẻ có chút thon gầy đơn bạc.

Khi thân ảnh Bính 9 biến mất sau bầy thi, dần dần đi xa, một cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được đánh úp lại, Thạch Đào theo bản năng muốn đuổi theo kịp. Nhưng hắn vừa bước lên một bước, toàn thân lông tơ dựng đứng, cả người máu đều giống như đông lại!

Những thi thể trong sân đang nhìn chằm chằm vào hắn!

Mấy chục cặp hốc mắt đen trũng im lặng gắt gao khóa chặt Thạch Đào, ác ý cùng lãnh ý ập đến, làm Thạch Đào nháy mắt toát hồ hôi lạnh, không cách nào nhúc nhích.

May mắn có người thấy được hắn khác thường.

Thạch Đào được người phía sau túm lấy lui lại vài bước, cái loại cảm giác ớn lạnh bị nhìn chằm chằm đó rốt cuộc biến mất.

“Thạch lão đệ, coi chừng nha... Không có phiếu phòng là chúng ta không thể đi vào!”

“Cảm, cảm ơn...”

Thạch Đào như có chút mất hồn mất vía, miễn cưỡng cười cười, đối với người vừa túm hắn ra ngoài nói lời cảm ơn, chần chờ nói: “Cám ơn, Vương...”

“Này, Bàn Tử ta lớn hơn mấy tuổi, tiểu lão đệ khôngngại mà nói, liền kêu ta một tiếng Vương đại ca đi.”

Vương Bành Phái không để ý vỗ vỗ bụng béo, cười ha hả, thiện ý nói: “Thạch lão đệ bị thương? Có thương tích là phải mau trị, ở nơi địa phương quỷ quái này cũng không nên thất thần!”

“Đa tạ Vương đại ca quan tâm.”

Thạch Đào cũng biết chính mình trạng thái không đúng, mắt nhìn Bàn Tử cũng hiều hơn phần cảm kích, giải thích nói: “Ta không có bị thương.”

Lúc trước chiến đấu tuy rằng huyết tinh kịch liệt, nhưng quái vật đều là công kích Bính 9. Thạch Đào không có bị thương, hắn chẳng qua là còn trong dư vị chạy trốn chạy loạn lần này đến lần khác như một tên điên.

Từ khi bị mất cánh tay, trong mắt người khác hắn luôn luôn là một kẻ tàn tật.

“Ta đến giúp ngươi đi, ngươi cũng không tiện cho lắm...”

“Không có việc gì đâu, A Đào, có ca ca ở đây, ca có thể giúp ngươi.”

Mọi người đều có ý tốt, nhưng lại giống như hắn mất đi một cánh tay, hắn liền bị phế đi. Trong hiện thực, hắn đã phải rút lui khỏi đội thể thao, lại không kiếm được công việc khác.

Trong lữ trình, hắn vì bị tàn tật mà càng bị nhiều tra tấn, trong lữ trình phần lớn là chật vật chạy trốn, dựa vào thể lực tốt cùng sự khôi phục lực mới có thể miễn cưỡng sống sót.

Nhưng trong trận chiến vừa rồi kia lại không giống.

Thạch Đào ánh mắt phức tạp.

Không phải chạy trốn mà là chính diện đối địch. Xem, hắn còn có thể cõng Bính 9, không có kéo hắn chân sau, tuy tác dụng chỉ là một chút. Nhưng lại để cho thạch Đào cảm thấy....

Mất một cánh tay cũng không có gì to tát, hắn vẫn còn dùng được.

Hắn còn có thể càng hữu ích hơn.

Bính 9 đã cho hắn cơ hội này.

“Bính đạo ..., tựa hồ trở nên không giống với lúc trước.”

Nghe Vương Mập thì thào, Thạch Đào vô ý thức gật đầu.

Đúng vậy, vô luận người ngoài đánh giá như nào về Bính 9, Thạch Đào một lần nữa nhận thức hơn về Bính 9.

Điên cuồng, cường đại, thần bí, khó có thể nắm bắt.

Chỉ có người như vậy mới có thể sinh tồn thật tốt trong lưc quán đầy rẫy nguy cơ tứ phía.

Thạch Đào cũng muốn trở thành một người giống như Bính 9.

“Tiểu Long Nghĩa Trang được khởi công xây dựng vào thời nhà Thanh, thời gian cụ thể đã không còn rõ ràng.”

Người làm công Vệ Tuân vẫn chưa được nghỉ ngơi, hắn nhận xong phiếu phòng trở về, mặt không biểu tình nhớ kỹ lời của hướng dẫn viên du lịch, dẫn đầu đám lữ khách một đường xuyên qua đám thi thể trong sân, tiến vào phòng.

“Cuối thời nhà Thanh ngoại địch xâm lấn, tướng La Vinh Quang dẫn binh tử thủ tại pháo đài Đại Cô Khẩu. “Nhân tại Đại Cô tại, địa thất huyết tế thiên”, đối mặt hai mươi vạn quân địch, không một vệ binh tướng sĩ nào lùi bước, cuối cùng toàn bộ lừng lẫy hi sinh cho tổ quốc.”

“Tương Tây năm động sáu trại Tư Khôi Mã lão tôn kính dũng cảm và trung thành, đã dẫn các đệ tử môn nhân của mình chủ động rời khỏi Tương Tây đưa các liệt sĩ về quê hương của họ. Khi đi ngang qua Ô Loa sơn, từng dừng chân ở tại tiểu Long nghĩa Trang.”

Nhà chính không lớn, bên trong đặt tầm mười chiếc quan tài gỗ mỏng, hơi ẩm cùng mùi xác chết tràn ngập trong cả căn phòng, quan tài không biết đã đặt ở đây bao lâu, phía trên đã mọc một lớp dơ bẩn lốm đốm nấm mốc, cơ hồ là che khuất cả tấm gỗ đầu quan tài, thấy không rõ trong quan tài đến tột cùng là người phương nào.

Đã quen nhìn thấy mấy chục xác chết đứng đầy trong sân, trong phòng cũng chỉ có mười mấy cái quan tài mà thôi, cá lữ khách cũng không thấy có gì kinh ngạc.

Mỗi câu nói của Bính 9, Miêu Phương Phi đều nghiêm túc ghi tạc trong lòng, ngược lại còn đang suy nghĩ về đám thi thể bên ngoài sân, để đám thi thể đó lồ lộ đứng trong sân chịu đựng dãi nắng dầm mưa, phong sương tuyết vũ. Cái này không giống nư nơi để xác, mà càng giống như là…….

Càng giống như bị tra tấn một cách có chủ ý.

Miêu Phương Phi trong lòng trầm xuống, mới đến cảnh điểm đầu tiên tình thế đã hung hiểm như này. Thật không biết lần này, đến tột cùng có ai có thể còn sống đi ra từ Túy Mỹ Tương Tây không.

Đi qua nhà chính, mới là nơi đặt chân củ lữ khách, kiến trúc khách điếm cũng không nhỏ, tổng cộng có ba tầng, một thang lầu hẹp không có tay vịn, vưừa cao vừa dốc, đi trên đó kêu cọt kẹt rung động, lúc nào cũng lo lắng nó đột nhiên đứt gãy.

Bát quá ở chỗ này độ ấm tăng lên không ít, so với căn phòng phía trước cùng tiểu viện đều tốt hơn nhiều, tối thiểu không âm u lạnh lẽo, còn có thể che gió che mưa.

“Năm giờ sáng mai, lầu một đại sảnh tập hợp.”

Tám lữ khách, ba gia đình hai người, hai gia đình một người, phân đến lầu hai lầu ba khách điếm, lúc phân phiếu phòng, Vệ Tuân thấy đám lữ khách bọn họ nguyên một đám như cha mẹ chết hậm hực sắc mặt, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Này còn cái gì chưa thỏa mãn?

Không phải chỉ là trong phòng hơi ẩm một chút, côn trùng nhiều một chút, ga giường bị mốc một chút thôi sao.

Hoang sơn dã lĩnh có nơi ở đã là tốt rồi, chẳng lẽ còn nghĩ muốn phòng cho tổng thống?

Hắc – khỏi nói, bên trong khách sạn này đúng là có một “phòng tổng thống”, Vệ Tuân nhìn qua, đúng là rất hài lòng.

Nhưng đó là nơi ở của hắn, cùng đám lữ khách này không có liên quan.

[VIP vé vip trải nghiệm – tại trong tất cả hạng mục của lữ quán, ngài sẽ được tận hưởng nơi ở tốt nhất, đò ăn ngon nhất!]

[Vé trải nghiệm thời gian: 15 ngày]

Từ trong đại lễ bao củ Tủng tủng lấy ra đồ vật , thoạt nhìn có vẻ có chút vô dụng – đều là lúc sinh tử tòn vong , ai còn ham hưởng thụ đâu, càng thực dụng không phải càng tốt ssao!

Nhưng Vệ Tuân lại ưa thích hưởng thụ! Ở tốt, ăn tốt, chơi tốt, đây là du lịch tín điều của Vệ Tuân. Hơn nữa, với tình huống thân thể này của hắn, nếu lại nghỉ ngơi ăn uống không tốt, bọc lấy quần áo ướt sũng ngủ một đêm, ngày mai toàn bộ đám lữ khách sẽ phải quỳ xuống cầu xin hắn –

Cầu hắn ngàn vạn đừng có chết.

“Đêm nay,mời, mời ngài...”

Hử?

Tranh thủ thời gian phát xong phiếu phòng để nhanh chóng về phòng, Vệ Tuân phát hiện sau khi nhận thẻ phòng Miêu Phương Phi cũng không có rời đi, nàng cúi đầu, khó có thể mở miệng, tiếng như muỗi keu.

“Mời ngài.... tới, gian phòng....”

Dứt lời, Miêu Phương Phi hướng về phía Vệ Tuân khom người chào, ngay sau đó chạy trối chết, như thể sau lưng có một con mãnh quỷ đuổi theo.

Cùng hắn cùng gian Thạch đào hướng Bish 9 xấu hổ cười cười, thanh âm nhỏ hầu như không nghe được: “Ta, ta cũng là, chờ ngài”

Dứt lời, hắn cũng vội vàng chạy đi, chỉ để lại Vệ tuân đầy dấu chấm hỏi (???).

Đi phòng các ngươi làm gì?

Xem ga giường mốc meo của các ngươi sao?

Ha!

Vệ Tuân bị chính sự cay nghiệt của mình chọc cười, cũng biết Miêu phương Phi cùng Thạch Đào phỏng chừng là có chính sự. Đang nghĩ đến sau khi trở về phòng sẽ hảo hảo ngâm mình trong bồn nước nóng, rồi đi xem xem một chút cũng không có gì, Vệ Tuân cảm thấy lòng bàn tay bị cào cào.

Lập tức hắn nổi lên một trận da gà, thếu chút nữa nhảy dựng lên. Sắc mặt cực kém quét mắt nhìn qua, Vệ Tuân phát hiện nháo chuyện xấu chính là Lâm Hi.

“Ta .... Đã chuẩn bị xong rồi.”

Rõ ràng đều là người di đường núi gặp mưa, thoạt nhìn Lâm Hi lại so với những người khác sạch sẽ hơn nhiều. Hắn ngại ngùng cúi đầu, như một con thỏ trắng ngây thơ, hoàn toàn nhìn không ra vẻ điên cuồng con chó điên trước đó.

Lâm Hi cúi đầu, lộ ra phần gáy đẹp nhất của mình. Dưới ánh mắt “nóng bỏng” của Bính 9, thân thể hắn có chút phát run, từ má đến mang tai đỏ bừng.

Cuối cùng hắn nhỏ giọng nói một câu “ta chờ ngài”, sau đó giống như con nai bị chấn kinh chạy vội đi, chạy được một nửa, còn quay đầu đưa mắt nhìn Vệ Tuân, nhìn chân Vệ tuân như ám chỉ, cười rộ lên trông rất đẹp.

Cảm giác “ta chờ ngài” này hoàn toàn khác với “ta chờ ngài” khô cằn cứng nhăc củ Thạch Đào, thập phần câu người, các lữ khách ở đây dù đồng tính luyến ái hay khác phái luyến nghe được trong lòng đều nhoáng lên một cái.

Chuẩn bị xong cái gì?

Vệ Tuân ghét bỏ nhìn đôi chân của của mình, bị nước sũng ướt, đôi giày đế mềm lấm lem dinh đầy bùn đất.

Không ngoiaf dự kiến, hắn còn phải di đôi giày này leo năm ngày đường núi.

Vệ Tuân cảm thấy như vậy không được.

Vừa rồi Lâm Hi nhìn chân hắn, lại còn ngại ngùng không nói câu nào như đố người, này là có ý tứ gì?

Chẳng lẽ nói –

Vệ Tuân bừng tỉnh đại ngộ, hắn hiểu được!

Chỗ Lâm Hi khẳng định là mang theo quần áo tắm rửa của Bính 9!

Vệ Tuân càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, hành trình sáu ngày năm đêm, cũng không thể không đổi quần áo. Các du khách ai cũng lưng mang bao lớn, chỉ Bính 9 là cái gì cũng không có, mà đám du khách hết lần này đến lần khác lại không có ai tỏ vẻ nghi hoặc.

Dùng địa vị của Bính 9, những cái đồ vật râu ria kia, áp bức người khác mang không tót sao? Nơi nào cần đến tự mình lấy mang đồ, thậm chí người nịnh nọt hắn đều chủ động thỉnh cầu – nói thí dụ như Lâm Hi.

Về phần cái khác......

Vệ Tuân hiện tại không khác một con quỷ, nào có công phu hướng những thứ khác muốn. Vài năm bệnh nặng tại giường, đã làm hắn phật hệ.

Không có cái loại này thế tục dục vọng.

Hy vọng giày là mới, giày mã thích hợp, Bính 9 chưa có đi qua càng tốt.

Vệ Tuân chân thành cầu nguyện, động tác phát thẻ phòng càng cho có lệ. Sau khi phát xong thẻ phòng, hắn cũng kgoong quay đầu lại, vội vàng rời đi. Các du khách ở lại lầu một trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, một ánh mắt đàn ông đều hiểu.

“Bính đạo, thật là long tinh hổ mãnh.”

Lâm Hi thắng.

Thạch Đào cùng Miêu Phương Phi vẫn là quá non, không hiểu nam nhân tâm a..

Nghĩ đến trong hành trình cực kỳ nguy hiểm, ai cũng mỏi mệt không thôi, Bính 9 còn có loại này tinh lực, có người không khỏi ghen ghét, lại hâm mộ cảm thán.

“Bính đạo, cặn bã a...”

Tác giả có lời muốn nói:

Lữ khách hâm mộ: Bính đạo, long tinh hổ mãnh!

Vệ Tuân: ?

Lữ khách lắc đầu: Bính đạo, cặn bã a...!

Vệ Tuân:?

Vệ Tuân: Bính đạo là ai, để cho ta nhận thức một chút cảm ơn.

Bạn đang đọc Vô Hạn Du Lịch Đoàn (Bản Dịch) của Yến Cô Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi punpon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.