Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4091 chữ

Không khí trong lành sau một trận mưa tầm tã, sắc trời trong xanh. Chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh về phía biệt phủ nhà họ Lữ. Ngoài gã phu xe thì trong phủ chỉ có mình ông Lữ là đàn ông, tất cả người hầu kẻ hạ đều là phụ nữ do bà Lữ đích thân chọn lựa.

Thanh Nguyệt là người ngoài đầu tiên do ông Lữ mang về, ông dẫn cô tới gặp bà vợ của mình để thông báo một tiếng, đồng thời những công việc sau này của Thanh Nguyệt sẽ do bà sắp xếp.

Bà Lữ nhìn Thanh Nguyệt từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn ông Lữ trong đầu có nhiều suy tư, gương mặt vẫn nở nụ cười khiến cho ông Lữ cho rằng vợ mình hài lòng với cô bé mình dẫn về.

Bà Lữ hỏi qua vài câu về xuất thân, gia cảnh của Thanh Nguyệt, dù đã nghe ông Lữ giới thiệu qua một lần, nhưng bà vẫn hỏi để xác nhận lại. Hồi chồng bà đi Giang Bắc buôn bán, dù bà không đi theo, nhưng bà nghe mọi người đồn đoán đó là vùng đất hỗn loạn, nhiều thổ phỉ, trộm cắp. Đối với người xuất thân từ nơi đó đến, bà cảm thấy không được thoải mái lắm, cho Khi nghe Thanh Nguyệt kể là gia đình bị thổ phỉ giết hết, thì bà miễn cưỡng gật đầu cho cô bé ở lại.

Bà Lữ dặn dò con Xoan, người hầu thân thiết của bà sắp xếp và chỉ việc cho Thanh Nguyệt.

Hai người hầu rời đi, hai vợ chồng còn nán lại ở gian nhà chính, Ông Lữ mới cất tiếng hỏi ý vợ mình.

“Bà thấy con bé thế nào?”

Bà Lữ gật đầu khen.

“Xinh xắn, mới 15 tuổi mà đã như vậy rồi, hai ba năm nữa, không biết còn đẹp cỡ nào. Tôi Thấy đẹp quá không tốt đâu ông ạ.”

Ông Lữ hỏi dò.

“Đẹp quá cũng là cái tội à? Nếu thế thì bà đáng lẽ bị xử tử lâu rồi, vì ngày xưa bà chả xinh đẹp giỏi giang nhất Phương Quan mà.”

Bà Lữ khẽ lườm chồng, thấy chồng vui vẻ thì bà cũng nhắm mắt thu nhận thêm Thanh Nguyệt làm người hầu trong nhà. Dù biết rằng nhà mình đã đủ người làm, có thêm một người thì thành ra thừa thãi. Việc này dẫn đến việc người hầu tị nạnh nhau, người này làm người kia lại ngồi chơi.

Xoan là người đầu tiên làm quen với Thanh Nguyệt, chỉ việc cho cô bé làm đa số là những việc bưng bê lặt vặt trong nhà, việc nhẹ thì để cô em ít tuổi, việc nặng hơn thì để mình, Thanh Nguyệt mới đến, bảo gì làm nấy nên Xoan cũng rất quý. Tối đến thì ngủ chung giường với nhau, tuổi tác không chênh lệch nhiều nên nói chuyện rất hợp, tình cảm thân thiết như chị em. Tuy nhiên đó là hồi mới gặp nhau thôi.

Sau một tháng, khi Thanh Nguyệt đã thạo việc, Bà Lữ thường xuyên gọi cô cùng với bà đi ra ngoài, việc này khiến Xoan cảm thấy chạnh lòng, vì trước đây cô mới là người được bà Lữ coi trọng, được bà dẫn đi cùng mỗi khi có việc làm ăn. Cũng khó trách Xoan vì Thanh Nguyệt trẻ và xinh đẹp hơn cô, từ lúc ăn cơm nhà họ Lữ được mặc đồ đẹp, nhìn cô khác hẳn với đám người hầu, đi với bà Lữ chẳng khác nào hai mẹ con.

Khi đã quen với môi trường sống, Thanh Nguyệt tỏ rõ sự lanh lợi, khôn khéo. Nhìn thấy cô, bà Lữ lại cảm thấy cô gái này rất giống với ông chồng Thế Nam của mình hồi trẻ. Có lúc bà nghĩ liệu Thanh Nguyệt có phải con riêng của chồng không? Nhưng cuối cùng vẫn chọn cách tin tưởng lời của chồng.

Biểu hiện của Thanh Nguyệt trong mắt ông bà Lữ tốt bao nhiêu thì trong đám người làm nhà họ Lữ, cô bé ngây thơ ngày nào giờ càng trở nên đáng ghét lắm, họ thấy cô được ông bà chủ cưng chiều thì trở nên chảnh chọe hơn. Trong đám người làm nhà họ Lữ có một người là vợ anh Phu xe, hỏi ra thì biết được việc ông Lữ chuộc Thanh Nguyệt từ một chốn làng chơi đem về nhà.

Từ đó không ít người lấy việc Thanh Nguyệt xuất thân từ Hương Tình Quán ra chế giễu.

“Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là cái hạng bán mông nuôi miệng, đừng tưởng được ông bà chủ cưng chiều là có thể lên mặt.”

“Ông chủ bỏ cả ngàn lượng chuộc thân cho mày để mày làm việc chứ không phải nằm ườn ra như thế.”

“Thôi kệ nó đi, hạng người như nó quen nằm dạng ra để kiếm ăn rồi. Nói mãi nó không nghe đâu.”

Những người hầu khác lựa lúc không có mặt ông bà chủ mới nói ra điều này. Thanh Nguyệt không phản bác, chứ nhắm mắt giả mù giả điếc, ngoài mặt vẫn cười nói lễ phép với ông bà chủ nhưng trong lòng đã ghi hận với đám hạ nhân kia.

Vào ngày giỗ của ông Đồ Trương, cậu con Trai Lữ Thế Nhân từ trên tỉnh về, mấy cô người làm vội chạy ra ngoài nghênh đón, thoạt nhìn còn long trọng hơn khi đón ông chủ Lữ mỗi khi đi làm ăn về. Thế Nhân thừa hưởng vẻ đẹp của ông bà Lữ, lại được đi học ở tỉnh, có được gia tài đồ sộ chống lưng, ai làm vợ của cậu ấy chắc chắn phải tu mấy kiếp.

Lữ Thế Nhân trở về trong bộ đồ tây âu, tóc cắt ngắn càng làm tôn lên gương mặt sáng sủa rạng ngời, mấy bà cô ở Phương Quan nhìn thấy cậu chỉ ước bản thân trẻ ra chục tuổi để mong cơ hội được nâng khăn sửa túi cho chàng. Người bên ngoài đã vậy, người trong nhà lại càng nhộn nhịp hơn, họ thi nhau chải chuốt lượn qua lượn lại trước tầm nhìn của cậu chủ.

Ở đám giỗ có rất nhiều người họ hàng với nhà họ lữ, Lữ Thế Nhân theo lời của mẹ đi tới chào hỏi một lượt, bậc bề trên ở đất Phương Quan, nếu là đàn ông đều sẽ khen cậu ta “Tốt, tốt, có khí chất.” Nếu là phụ nữ đều khen “Đẹp trai giống bố, lên tỉnh học đã nhìn trúng ai chưa, khi nào lấy vợ.”

Thế Nhân cười cười, lễ phép đáp.

“Con vẫn đang tập trung học, chưa tính đến chuyện lấy vợ.”

Nghe câu ấy, nhiều cô gái trẻ mừng lắm. Nhất là Thanh Nguyệt, người hầu mới tới nhà họ Lữ. Lần đầu nhìn thấy anh, cô thấy tim mình đập thật nhanh, một cảm giác muốn chiếm hữu lấy người đàn ông này làm của riêng. Vì là người ưa nhìn nhất trong đám người làm nhà ông Lữ, Thanh Nguyệt thường xuyên bưng bê đi qua đi lại, dâng đồ lễ bên cạnh bà Lữ, nhờ đó mà có được cơ hội đứng gần Thế Nhân.

Thấy cậu chủ không để ý đến mình, Thanh Nguyệt cảm thấy hụt hẫng, chẳng lẽ do bản thân mình quá xấu nên không thu hút được người ta hay sao. Trong lúc đó, một hầu gái đứng ở ngoài đang nhìn Thanh Nguyệt với ánh mắt đầy thù địch, đó là Xoan, vào ngày giỗ ông đồ Trương mấy năm trước, người đứng cạnh bà Lữ, đứng cạnh cậu chủ Thế Nhân là cô chứ không phải Thanh Nguyệt.

“Nhìn con nhỏ kia kìa, mắt dán vào người cậu chủ luôn rồi.”

“Hừ cũng chỉ là một con nhỏ mồ côi, từng làm ở Hương Tình Quán. Thứ dơ bẩn đó cũng xứng hay sao?”

Xoan nhận ra không chỉ có mình cô, mà mấy cô gái trẻ khác cũng đang nhìn Thanh Nguyệt không vừa mắt. Ngẫm nghĩ một lúc cô giả vờ đi ngang qua chỗ bàn làm lễ, Chờ Thanh Nguyệt đi lên thì dẫm lên tà áo khiến đối phương ngã nhào về phía trước, mâm đồ lễ rơi vãi xuống đất, chưa hết đèn dầu bị đổ, dầu loang ra khiến cả bàn bốc cháy.

Thanh nguyệt vội quỳ xuống cúi đầu trước ông bà Lữ, giọng run run.

“Bà chủ, …con… “

Bà Lữ khẽ quát.

“Còn đứng ở đó à, mau,mau dập lửa đi.”

Trong lúc mọi người đang xì xầm thì trừ giữa đám Đông, Xoan mang theo một tấm mền ướt chạy tới dập lửa. đám cháy không lớn nên nhanh chóng bị dập tắt, lễ lại rơi vãi lung tung, còn Bức tự họa của ông đồ Trương trên bàn thờ bị ám khói đen, gương mặt bỗng trở nên kỳ dị.

Là con gái độc nhất của ông đồ Trương, Bà Lữ tức giận lắm, bà lườm Thanh Nguyệt một cái, vì đang có nhiều người, nên bà không trách cứ gì, chỉ nhẹ nhàng nói cô lui xuống, đồng thời bảo Xoan và mọi người chuẩn bị một bàn lễ mới.

Ông Lữ nhìn vợ đang cầm bức tự họa của ông đồ Trương, cùng với vụ việc ban nãy, trong lòng chợt thấy ớn lạnh. Ông nghĩ tới lời nói của Vô Duyên đạo sư thời gian trước, người con gái này sẽ mang lại phiền phức cho nhà ông. Ngày đầu vợ ông không có phản đối gì, nhưng khi nãy ánh mắt của bà nhìn Thanh Nguyệt không hề thân thiện một chút nào. Khó trách, bức tự họa của ông Đồ Trương đối với bà Thanh Hoa vô cùng quan trọng, ông đang vui vẻ ngồi trên bàn thờ thì tự dưng bị khói lửa biến thành đen thui. Đây có thể là một điềm báo không lành.

Một mâm cúng nhanh chóng được làm mới, tuy nhiên dấu vết vụ hỏa hoạn vẫn còn đó. Bà Lữ ráng làm xong cái lễ, đến chập tối, sức lực và tinh thần trong người suy kiệt, bà về phòng rồi nằm ngủ luôn. Ông Lữ và con trai vẫn còn ngồi tiếp khách, cho đến khi người cuối cùng ra về.

Về phần Thanh Nguyệt, sau sự cố ngoài ý muốn, cô đứng lủi thủi một mình không dám gặp bà chủ, vì biết mình làm hỏng việc lớn. Bà chủ không quát mắng, nhưng cô biết bà giận cô lắm, dù cô có làm thế nào cũng khó mà khiến bà nguôi giận. Mấy người làm thấy cô vấp té làm đám giỗ thì chế giễu mỉa mai.

“Cho chết, ai bảo thấy cậu chủ là tít mắt lên.”

“Đúng là đũa mốc mà chòi mâm son, không tự xem mình là loại người nào mà tơ tưởng tới cậu chủ.”

Nhắc đến cậu chủ, Thanh nguyệt không còn một chút ái mộ nào, trong lòng cô lúc này chỉ toàn cảm giác tội lỗi tự trách mình. Cô có lỗi với ông bà Lữ.

Thanh Nguyệt đợi trước cửa phòng ông Lữ hồi lâu, thấy ông Lữ lò dò đi về phía phòng nghỉ, cô liền rảo bước qua bên đó.

“Ông chủ, con có chuyện muốn nói với ông.”

Ông chủ Lữ nheo mắt, giọng lè nhè.

“Có chuyện gì để mai nói, giờ muộn rồi mau về nghỉ đi.”

Thanh nguyệt buồn rầu nói.

“Dạ con chỉ muốn nói vài câu thôi ạ?”

Vì không muốn làm gián đoạn giấc ngủ của bà Lữ, hai người đi ra phía vườn cây ăn quả, giờ này mọi người trong nhà đã sửa soạn đi nghỉ rồi, nên không gian vắng vẻ, chỉ nghe tiếng dế kêu trong đêm.

“Con xin lỗi ông vì chuyện hôm nay, con chẳng còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.”

Ông Lữ thờ dài.

“Con nói linh tinh gì thế, chuyện hồi sáng là tai nạn thôi, sau này cẩn thận hơn là được.”

Thanh nguyệt sụt sùi.

“Ông chủ? Hay là ông bán con lại cho Hương Tình Quán đi, con nghĩ vẫn lấy lại được số tiền ngày trước ông chuộc con đó.”

Ông Lữ nghiêm mặt.

“Ta có lòng đưa con ra khỏi nơi đó, vậy mà con lại muốn quay lại là sao? Ở nhà của ta có chỗ nào không tốt.”

Nghĩ tới mấy lời dèm pha ủa những người hầu trong nhà họ Lữ, Thanh Nguyệt nghẹn ngào.

“Ông bà chủ rất tốt với Thanh Nguyệt, chỉ là con thực sự không ở lại được nữa.”

Ông chủ Lữ khẽ quát.

“Cái con ngốc này, con nghĩ bà chủ sẽ đuổi con vì con bị té ngã sáng nay sao? Bà ấy không có nhỏ nhen vậy đâu? Đợi một hai hôm, mọi chuyện sẽ qua thôi. Ở đây làm mướn cho nhà ông vài năm, thấy có đám nào ưng, ông bà làm mối cho.

Thanh Nguyệt nói thẳng lòng mình ra cho ông chủ Lữ được tỏ tường.

“Con biết ơn ông bà lắm, nhưng con không ở được đâu, một số chị người làm ở đây không thích con. Con ở lại chỉ gây thêm phiền phức thôi.”

Ông chủ Lữ khẽ quát.

“Ai, đưa nào làm khó dễ con?”

Thanh Nguyệt buồn rầu giải thích.

“Con chỉ mới vào làm, còn mọi người đã làm cho nhà ông nhiều năm. Con không muốn ông cì con mà làm to mọi chuyện. Con nghe mọi người nói khi nhận con vào đây, nhà ông đã đủ người rồi. Ông nhận thêm con vào thành ra người thừa, Vậy nên con mong ông cho con ra ngoài ạ.”

Ông chủ Lữ nhớ lời lão đạo sĩ và sắc mặt của phu nhân cũng chột dạ, ông khôn ngờ Thanh Nguyệt nhỏ tuổi mà hiểu chuyện như thế.

“Con nói vậy thì ta cũng không giữ, thế rời khỏi đây, con tính đi đâu. Hay là để ta dò hỏi vài người bạn, xem chỗ nào tốt, cho con qua đó.”

“Dạ con cảm ơn ông, con tự có suy tính ạ, “

Ông Lữ thở dài, như muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi. Thanh Nguyệt ấp úng hồi lâu rồi nói với ông

“Ông bỏ tiền ra chuộc thân cho con, con không biết lấy gì để trả ngoài tấm thân này.”

Nói xong Thanh Nguyệt nhanh tay cởi chiếc áo ngoài xuống để lộ thân thể giữa ánh sáng mập mờ lúc đêm vắng. Ông chủ Lữ hốt hoảng.

“Con làm cái gì thế.”

Thanh Nguyệt đáp.

“Ông Chủ Lữ là người đàn ông tốt nhất con từng gặp, sau này có bị người khác chà đạp hay không, con không sợ, bởi vì lần đầu con sẽ dành cho ông.”

Nói Xong Thanh Nguyệt cầm tay ông chủ lữ đặt lên thân thể mình, một cảm giác thô ráp, ấm nóng truyền tới. Phía Đối diện, Ông Lữ vừa định nói “không được” nhưng lời nói cứ nghẹn ở cổ, hai hàm răng nghiến lại như muốn ngăn nó phát ra ngoài. Hôm nay ông uống không ít rượu, Khi cô gái trẻ sà vào lòng mình trong tình trạng chỉ có một chiếc yếm nhỏ, phần dưới của ông Lữ bỗng dưng trở nên nóng bỏng, thiêu rụi hết lí trí của ông.

Trong Lúc đó, chị Xoan ra giếng rửa tay chân bỗng nghe tiếng động lạ phát ra ở trong vườn. Vì tò mò, chị cầm theo cái đòn gánh đi vào vườn kiểm tra. Càng tới gần tiếng thở gấp xen lẫn tiếng rên rỉ khe khẽ.

“Mọi người biết chuyện này, chắc ta phải xuống lỗ mất.”

Thanh Nguyệt thở phì phò. Nhìn ông Lữ khóe miệng thoáng cong lên.

“Ông chủ yên tâm, ngày mai con sẽ đi khỏi đây, Không ai biết chuyện này đâu.”

“Nói gì thì nói, ta thấy có lỗi với con quá.”

“Ông đừng nói vậy là con can tâm tình nguyện mà.”

Chị Xoan sững người khi phát hiện ra hai bóng người lõa lồ kia là ông chủ Lữ và Thanh Nguyệt, cô đưa tay lên che miệng, mà lỡ tay làm rơi cái đòn gánh.

“Ai đó!”

Ông chủ Lữ và Thanh Nguyệt đồng thanh, bóng đen xoay người bỏ chạy. Ông Chủ Lữ vội vàng kéo quần lên, miệng thầm chửi “Hỏng rồi”. Thanh Nguyệt thì chẳng buồn mặc quần áo, cứ trần chuồng chạy theo bóng đen. Chị Xoan vừa chạy được vài bước định hô lên gọi người bắt gian, vừa mở miệng ra thì chợt thấy sau đầu đau nhói, hai chân vấp vào nhau, ngã nhào về phía trước.

Ông Chủ Lữ xách quần chạy tới thì thấy thân hình mảnh mai của Thanh Nguyệt, dưới chân cô là một thân thể nằm bất động. Ông Chủ chạy tới kiểm tra thì không khỏi hoảng sợ.

“Là con Xoan, con đánh chết con Xoan rồi à?”

Thanh Nguyệt hai mắt mở to, khẽ lắc đầu.

“Con sợ cô ấy gọi người nên cầm hòn gạch ném… Trúng, trúng đầu cô ấy.”

Ông Lữ thở hắt ra một hơi

“Chết người… chết người rồi…”

Thanh Nguyệt bủn rủn chân tay ngồi khụy xuống.

“Ông chủ?...Làm… làm sao bây giờ.?”

Ông Chủ Lữ nhìn Thanh Nguyệt, vừa thấy giận vừa thấy thương.

“Để ta nghĩ cách, con mặc quần áo vào trước đã.”

Thanh nguyệt vâng vâng dạ dạ, lảo đảo đi tìm mớ quần áo bỏ quên ngoài vườn. Ông Chủ Lữ nhìn thi thể bất động của Xoan, trong lòng rối ren chưa biết cách xử lý ổn thỏa, trong đầu ông con đang tự trách mình vì sao lại làm ra cái chuyện nam nữ với Thanh Nguyệt, để rồi lại phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn này.

Thanh Nguyệt mò mẫm từ trong bóng tối đi ra.

“Ông chủ, làm sao bây giờ…”

Ông chủ lữ nhìn thi thể với vẻ mặt ái ngại.

“Phải đem ra ngoài chôn ngay.”

Thanh Nguyệt run run bảo.

“Con ..con nghe nói, người bị giết sẽ hiện hồn báo thù. Nếu không muốn họ tới đòi mạng, trước khi chôn, phải móc mắt,… cắt lưỡi,… khâu miệng…”

Ông Lữ khuyên can.

“Đừng làm mấy chuyện ác đức đó, người cũng đã chết rồi, không nên hành hạ thể xác họ nữa.”

Thanh Nguyệt sụt sùi.

“Ông không sợ nhưng con sợ, người là do con ném chết, nếu chị Xoan về báo thù cũng tìm con báo thù. Ông đợi ở đây một lát, con về phòng lấy dao và kim chỉ.”

Ông Lữ khuyên ngăn chưa được nửa câu, Thanh Nguyện đã mò mẫm trở về phòng nghỉ. Còn lại một mình với cái xác, ông Lữ thở dài sầu não, kéo tay của cô người hầu định cõng ra ngoài. Chợt Thấy Cơ thể Xoan khẽ cựa mình.

“Xoan, con còn sống….”

Xoan thều thào.

“Ông chủ… Thanh Nguyệt…. Bà …chủ… bọn họ…”

Mặt ông Lữ cứng đờ lại, con Xoan là người nhìn thấy ông và Thanh Nguyệt thân mật với nhau. Nó mà kể với bà chủ thì đời này coi như xong. Mà nếu nó kể với ai đó khác rồi cả đất Phương Quan này sẽ nghĩ gì về ông. Nghĩ thế, ông Lữ vớ lấy cục gạch gần đó, phang một cái vào đầu của Xoan.

“Đừng trách ông, hãy trách con nhiều chuyện, thấy chuyện không nên thấy.”

Lần này cô người làm chết thật.

Ông Chủ Lữ sau khi xuống tay, thở vài hơi rồi nhấc cái xác lên vai, Một thời trai trẻ lao động chân tay nên sức vóc của ông khá lớn, vác một cái xác năm mươi mấy cân là chuyện nhỏ. Thanh Nguyệt nhanh chóng quay trở lại, với một chiếc đèn dầu trên tay. Ông Lữ bảo nó ra nhà kho lấy cuốc xẻng rồi đi theo ông.

Hai người mò mẫm trong đêm đi một mạch tới gò đất ven sông.

Hạ cái xác xuống, Thanh Nguyệt không chút chậm chễ, đặt cái đèn dầu một bên rồi dùng dao cắt lưỡi khoét mắt thi thể . Ông Lữ chỉ nhìn thôi mà thấy ruột gan sôi trào.

“Nguyệt à, đừng có làm nữa.”

Thanh Nguyệt nuốt nước miếng, trên người lấm tấm mồ hôi. Chân tay run rẩy nên vết khâu, vết cắt không được ngọt, khiến gương mặt của Xoan trở nên sứt mẻ, gớm ghiếc vô cùng.

“Con là người giết chị ấy, Nếu chị ấy hiện hồn về cũng là tìm con chứ không tìm ông đâu. “

Nhớ lại cảnh lúc nãy mình bồi thêm một cục gạch vào đầu của Xoan, Ông Lữ im lặng và không nói gì nữa. Ông cầm xẻng đào một cái hố. Khi Thanh Nguyệt xử lý xong, cô đã thấm mệt vẫn giúp ông Lữ đào vét cái hố. Hai người làm một mạch không dám dừng lại nghỉ ngơi.

Cái hố đào xong, Thanh Nguyệt dùng sức đẩy cái xác xuống hố, còn đôi mắt và cái lưỡi, con dao, kim chỉ thì ném xuống sông. Mà không để ý rằng, ông Lữ đang cầm cây xẻng đứng sau lưng mình.

Trong lúc đào hố, ông Lữ đã nghĩ đến việc sẽ thủ tiêu luôn Thanh Nguyệt để che giấu toàn bộ sự việc diễn ra ngày hôm nay. Chỉ có người chết mới thực sự giữ được bí mật tuyệt đối, hố đã đào sẵn rồi, đủ chôn cả hai xác người.

Thanh Nguyệt ngoảnh đầu lại thì ông Lữ đã hạ cái xẻng xuống, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. Ánh mắt ấy cô chưa thấy bao giờ, giống như một người khác, một con người không có cảm xúc. Rồi ông nở một nụ cười như có như không. Anh mắt ấy khiến cô nhớ ở đám người thổ phỉ giết người không ghê tay ở Giang Bắc.

Sương buổi sáng dần phủ kín không gian, Hai bóng người lầm lũi bước ra từ cõi hư ảo, đầu tóc rũ rượi, quần áo lấm lem. Về đến cổng nhà mình, Ông Lữ quay sang nhìn Thanh Nguyệt, cô cũng ngước lên nhìn ông. Rồi lại cúi đầu xuống.

“Sao lúc ở bờ sông, ông không xuống tay? Giết con rồi chôn cùng hố với chị Xoan, sau này sẽ không ai biết chuyện tối qua nữa.”

Ông Lữ đặt một tay lên vai Thanh Nguyệt.

“Ta không biết, ta chỉ cảm thấy con rất giống ta hồi trẻ, hành động rất liều lĩnh.”

Thanh Nguyệt ấp úng.

“Con không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy? Ông có ơn với con vậy mà con lại kéo ông vào vũng bùn lầy. Con thấy rất áy náy.”

Ông chủ Lữ cảm khái nói.

“Chuyện qua rồi, nhắc lại cũng chẳng thay đổi được gì. Ta thấy chúng ta không nên ở gần nhau. Con Hãy dọn đồ và đi đi, đừng bao giờ quay trở lại Phương Quan nữa.”

Thanh Nguyệt nhấc một chân lên rồi lại thu về.

“Con không có gì thu dọn cả, đồ đạc trong kia đều là của ông bà.”

Ông Lữ lắc đầu.

“Cứ lấy đi, ta cho phép. Nhanh lên, trời sáng mọi người dậy là không kịp nữa đâu.”

Thanh Nguyệt lầm lũi đi vào nhà, nhìn lại gian phòng từng ngủ với chị Xoan, cô không biểu lộ chút cảm xúc nào, lấy hai ba bộ quần áo thường ngày rồi bỏ đi. Ông Chủ Lữ đợi sẵn ở cửa đưa cho cô ít tiền đi đường.

“Ông chủ cho Thanh Nguyệt rất nhiều, con không dám nhận của ông nữa.”

Ông Lữ dúi tiền vào tay Thanh Nguyệt, ôn tồn bảo cô.

“Cầm lấy đi, dọc đường sẽ có lúc cần đến. Ta chỉ giúp con được đến đây thôi.”

Thanh Nguyệt nhận tiền rồi quỳ xuống dập đầu trước ông Lữ, Ông Lữ để tay sau lưng không cản cô hành lễ với mình.

Trời tờ mờ sáng, ông Lữ đứng trước cổng nhà, dõi ánh mắt về phía cuối con đường, bóng dáng nhỏ nhắn của Thanh Nguyệt ,mờ dần, mờ dần, rồi biến mất trong làn sương buổi sớm.

Bạn đang đọc Vô Duyên Phốc Sư của Tang Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoctai99
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.