Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Trường Tống Kim (1)

Tiểu thuyết gốc · 4557 chữ

Chương 26.1 Chiến Trường Tống Kim (1)

Đi đâu tìm tội phạm bị truy nã số một Kim Quốc đây?

Thật đúng là mò kim đáy bể.

Không sai, Vong Tình Lão Hoàng chính là tội phạm truy nã số một Kim Quốc, không có một trong. Đương nhiên đối với một tên Nguyên Thần Cảnh, còn là loại cực mạnh như Vong Tình Lão Hoàng, cũng không mong có ai có thể bắt hắn về quy án. Nhưng chỉ cần có thông tin về lão, bất kể là gì, nếu được chứng thực, sẽ được ban thưởng hậu hĩnh. Triều đình Kim Quốc cũng không phải làm qua loa cho có đâu, mà thật sự hao tốn tiền tài nhân lực đi tìm Vong Tình Lão Hoàng đấy.

Hơn triều đình nữa còn phát hành một loại cẩm nang về cuộc đời lẫn thói quen của Vong Tình Lão Hoàng để người người ở Kim Quốc có thể tiện bề truy tìm lão, gọi là, thật là chuyên nghiệp.

Đệ Nhị mặc một thân trang phục nam tử thảo nguyên, rất hoa lệ, phối hợp với khuôn mặt soái ca ngời ngời, cùng khí chất cường giả không thể che lấp, để bao thiếu nữ bộ lạc du mục ta ghé qua trái tim đập liên hồi, tụ tập đứng ở xa ngắm nhìn. Cái đám sắc nữ này, đúng là không có tố chất mà.

Ta mặc kệ các nàng, đứng cầm cẩm nang xem kĩ.

Thế giới này vừa rộng lớn, thông tin liên lạc lại không phát triển, đến tận đây mới biết có cái thứ gọi là Cẩm nang truy bắt Vong Tình Lão Cẩu này. Rất chi tiết, rất đầy đủ, gần như đem cuộc đời Vong Tình Lão Hoàng kể rõ vanh vách, cũng tiến hành sỉ nhục lão. Nhưng tóm cái váy lại, cẩm nang cho biết nguyên nhân Kim Quốc chưa thể đánh tan Tống Quốc mấy chục năm qua, cùng với hàng năm hàng trăm ngàn con dân Kim Quốc táng thân Chiến Trường Tống Kim chính là lỗi của Vong Tình Lão Hoàng.

Chiến tranh Tống Kim là cuộc chiến giữa hai chủng tộc, tranh giành không gian sinh sống, cũng không cần nói đến chính nghĩa hay không chính nghĩa. Chiến tranh sinh tồn chính là tàn khốc như vậy. Mà triều đình Kim Quốc đúng là không tệ, bình thường toàn là Tống Quốc liều mình chống đỡ, gần đây có vẻ sắp chống hết nổi rồi.

-Công tử, đẹp không?

Mộng Tiên Cô mặc một bộ đồ trang phục nữ nhi Kim Quốc, xinh đẹp động lòng người, lại mang vẻ phong tình quyến rũ chốn thảo nguyên.

-Đẹp. Chúng ta đi thôi.

-Ừm.

Chúng ta đổi lấy một con ngựa, cùng nhau lên đường, nhằm hướng kinh đô Kim Quốc tiến tới. Vốn muốn cưỡi hai con, nhưng Mộng Tiên Cô nằng nặc đòi cưỡi chung, ta đành chiều nàng.

Ngựa cất vó trên thảo nguyên cỏ xanh bao la, ánh nắng mùa hè chói chang chiếu rọi khắp nơi, cảm giác tự do ngập tràn trong lồng ngực. Thảo nguyên đúng là thật đẹp đẽ, nhưng chỉ là đối với người tới dạo chơi. Người dân du mục nơi đây đã chịu hết nổi cuộc sống lang thang nghèo nàn khổ cực nơi thảo nguyên tươi đẹp này, dù chết cũng muốn xuôi nam là vì vậy.

Bảo mã lao nhanh, đây đã là con ngựa tốt nhất ở trong bộ lạc vừa rồi. Tuy ta cùng Mộng Tiên Cô không biết cưỡi ngựa, nhưng bản năng động vật rất linh, tự biết chúng ta không dễ chọc, nên đặc biệt ngoan ngoãn. Hơn nữa nó chở hai chúng ta trên lưng, cũng lại như không chở gì, tung vó trên thảo nguyên rất tự do. Có lẽ nó đã lâu không được trải nghiệm cảm giác tự do này, thoải mái cất vó, như tên bắn lao đi.

Mộng Tiên Cô ngồi trong lòng ta, mông mềm theo vó ngựa dồn dập cọ lên côn thịt của ta thật không thoái mái.

-Công tử, ngươi xem.

Mĩ quả phụ vòng tay ra sau mông, ta váy được thiết kế đặc biệt, theo tay nàng vén ra hai bên, để lộ hai quả mông tròn trĩnh trắng như tuyết, còn không mặc nội khố. Xem ra là lí do nàng nằng nặc đòi cưỡi ngựa chung, cái đồ lẳng lơ này cũng thật biết chơi.

-Ngươi thật dâm đãng, bất quá ta thích.

-Ưm, công tử thích là tốt rồi.

Ta cũng không cởi dây lưng, kéo xuống khoá quần, móc ra côn thịt. Trang phục phong cách Kim Quốc này là do Đông Phương Hà Duyên thiết kế và may vá đấy, nàng cũng đã chế được khoá quần rồi, rất tiện lợi. Mộng Tiên Cô điều chỉnh tư thế một chút, để ta cắm côn thịt vào mật huyệt đã ướt sẵn của nàng.

-Bên trong vậy mà đã ướt, ngươi thật hư hỏng.

-Ư còn không phải là do công tử ngày nào cũng làm ta mệt ngất, cho nên vừa nghĩ đến côn thịt của công tử ta không nhịn được chảy ra dâm thuỷ.

-Như vậy cũng tốt, tiết kiệm thời gian. Haha thảo nguyên ta tới đây.

Bảo mã hí lên một tiếng hưởng ứng, tăng tốc.

Ta ngắm nhìn thảo nguyên tươi đẹp ngút ngàn xung quanh, cũng tận hưởng cảm giác ấm áp sung sướng từ côn thịt truyền đến. Trên lưng ngựa xóc nảy đem đến khoái cảm ma sát trong lòng âm đạo cũng rất lớn, chúng ta rất nhanh đến cao trào, nhưng ta lại khống chế lượng tinh dịch, bắn ra rất ít, tránh cho nhớp nhúa. Trên yên ngựa thành ra chỉ tràn đầy dâm thuỷ Mộng Tiên Cô tiết ra, ướt cả đũng quần của ta.

Nhìn bên ngoài cũng không thấy gì khác biệt, chỉ là sắc mặt Mộng Tiên Cô đỏ ửng vô cùng quyến rũ.

Người trong lòng chỉ là một cái dâm phụ, cũng không phải người thương, ta cũng không thể tận tình hưởng thụ thảo nguyên tươi đẹp, giục ngựa phi nhanh, nhằm hướng kinh đô Kim Quốc.

Người dân Kim Quốc lấy du mục chăn nuôi làm chủ.

Kinh đô Kim Quốc cũng không phải là thành trì gì, chỉ mà một mảnh đất màu mỡ cách Chiến Trường Tống Kim năm mươi dặm về phía bắc, rất gần, thể hiện ý chí xuôi nam của triều đình.

Thật ra đối với lực lượng siêu phàm mà nói, thành trì là vô dụng, trừ khi người có thể đem thành trì gia cố thêm trận pháp. Tiên Thiên Cường Giả có thể bay không nói, tam giai võ giả sức bật vô cùng kinh người, đạp chân lên tường thành, đem chân khí hoá cứng giữ lấy làm chỗ tựa, mấy hơi liền vọt lên trên tường thành. Nhưng ai bảo Chiến Trường Tống Kim toàn là người thường chứ, cho nên chiến thuật tường thành của Tống Quốc rất hữu dụng, cũng để cho Kim Quốc đau đầu mấy chục năm nay.

Mà Kim Quốc luôn là bên tấn công, cũng không cần tường thành, chỉ cần binh lính canh giữ là được. Bên ngoài Kim Đô cũng có rất nhiều người ở, cũng học Tống Quốc trồng hoa màu. Nói thật, nếu chỉ để người thường sinh sống, nội cảnh Kim Quốc trồng đại hoa màu nào đó cũng để dân chúng ăn no nê, nhưng đối với võ giả, Kim Quốc thật sự cằn cỗi.

Xung quanh kinh đô Kim Quốc cũng được dựng lên tường gỗ đơn giản, binh lính tuần tra đủ cả. Xem ra có thể lẻn vào, khu vực xung quanh kinh đô quá rộng lớn, không có trận pháp che chắn.

Hí.

Bảo mã hí lên một tiếng.

Ta dùng thần niệm cảm nhận được khát vọng tự do của nó. Chạy suốt mấy ngày không gánh nặng trên lưng trong thảo nguyên tươi đẹp, mong ước tự do của nó đã cháy bùng lên. Ta gỡ ra yên ngựa, lấy dây cương cột thành một vòng tròn trên cổ nó, đem thần niệm rót vào. Thứ này có thể xua đuổi hung thú, sẽ giúp nó sinh tồn được một khoảng thời gian trên thảo nguyên, còn về sau, nó chỉ có thể dựa vào chính mình.

-Đi đi.

Hí.

Bảo mã hí lên một tiếng, quay đầu chạy về phía thảo nguyên tối tăm phía xa xa.

Ta cùng Mộng Tiên Cô chọn một góc khuất, luồn qua lính canh tiến vào kinh đô Kim Quốc. Bên trong cũng rất náo nhiệt, dù sao cũng đã đóng đô ở đây mấy chục năm. Ở đây không có nhà cửa, kiến trúc lấy lều trướng làm chính, nền đất được gia cố rất chắc chắn, ngựa chạy trên đường không in dấu vó. Hơn nữa kĩ thuật dựng trướng của Kim Quốc rất đặc sắc, không phải dựng tạm đâu, rất chắc chắn, có trướng lớn cao tận bốn năm tầng, tựa như một toà lầu cao vậy. Hơn nữa các cửa tiệm ở Kim Đô cũng đầy đủ, phát triển nhất là ngành nghề phục vụ chiến tranh.

Ta cùng Mộng Tiên Cô tìm một nhà trọ, không, trướng trọ ở lại. Tiểu nhị dẫn chúng ta ra sau trướng lớn dùng làm quán ăn, ở đó có mấy cái lều nhỏ dựng sẵn, chính là lều trọ của chúng ta.

-Đại nhân, lều này cách âm cũng khá tốt, hơn nữa khoảnh cách cũng đủ xa. Đảm bảo không làm phiền các ngài nghỉ ngơi.

-Ừm, rất tốt.

Mộng Tiên Cô hào phóng ban thưởng cho tiểu nhị, để hắn cám ơn rối rít.

Tự nhiên ta có cảm giác như hồi xưa đi cắm trại tập thể vậy.

Bên trong lều cũng rộng rãi, là bởi vì chúng ta chọn lều lớn nhất ở đây nghỉ lại. Đệm lông thú trải trên mặt đất, không hề có một chút ẩm mốc hay hơi đất nào, rất khô ráo. Có gương, có tủ dạng như tủ vải hiện đại, có cây treo đồ. Còn có bô vệ sinh đặt sẵn. Nếu ở lâu dài hằng ngày sẽ có tiểu nhị dọn dẹp thường xuyên. Coi như là rất tiện nghi rồi. Vải lều bên ngoài chống nước, bên trong lại may vài lớn bằng lông thú dày, đúng như lời tiểu nhị nói, cách âm rất tốt, may vá cùng trang trí tỉ mỉ đậm chất thảo nguyên.

Phòng xịn đắt nhất đúng là khác bọt.

Có tiền đúng là được làm phiền thiên hạ.

-Đại nhân muốn ăn tại lều hay ra trướng ăn tối?

-Ra trướng đi. Cho ta mấy món ngon nhất ở đây, chay mặn đầy đủ. Chuẩn bị một bồn nước nóng trước đi.

-Vâng.

Tiểu nhị nhanh chóng đi chuẩn bị, hắn đã được lão bản ở đây dặn dò đặc biệt phải chăm sóc kĩ chúng ta. Bởi từ trang phục liền biết chúng ta chính là cường giả đấy, phối hợp với dung nhan tuyệt thế của ta và Mộng Tiên Cô, vừa nhìn đã biết là Tiên Thiên, không chệch đi đâu được. Lại vung tay hào phóng, chính là điển hình của loại khách vừa sộp vừa quý.

Nhân viên rất nhanh chuẩn bị bồn tắm, phục vụ đúng là chuyên nghiệp.

Ta cùng Mộng Tiên Cô thoải mái ngâm mình, cũng không làm tình. Đã làm cả ngày trên lưng ngựa rồi, nàng quả thật rất mệt mỏi. Tiếp tới còn cần nàng cảm ứng tìm Vong Tình Lão Hoàng, không nên dày vò nàng ta quá dữ.

-Tiếp theo công tử định thế nào?

-Đi dạo vòng quanh tìm hiểu tình báo thôi.

Tắm rửa rất nhanh, chúng ta ra trướng lớn ăn tối, cũng rất thu hút ánh nhìn, nhưng tất cả mọi người đều nhìn qua một lần liền thôi, cũng không nhìn chằm chằm, rất biết điều đấy. Ở đây ngồi bệt bên bàn thấp, ăn là lẩu. Hai nồi, một chay một mặn. Mùa hè về đêm ở thảo nguyên cũng hơi lạnh, ăn lẩu cũng không có gì không hợp.

Ta đối với ăn uống không có dục vọng gì, kiên quyết ăn chay trường luôn, hơn nữa thành tựu thất giai cũng thật sự không cần ăn uống, ăn sương uống gió còn thấy thú vị hơn ăn sơn hào hải sản. Mộng Tiên Cô thì hứng thú bừng bừng hưởng thụ ẩm thực thảo nguyên. Chỉ có rượu sữa dê ở đây thật sự là ngon tuyệt, béo béo thơm thơm, hơn nữa nồng độ cồn cũng mạnh, uống rất sảng khoái, không như trong sách báo mô tả rượu sữa dê vừa chua vừa nhạt. Chắc có lẽ đây không phải là rượu sữa dê bình thường.

-Tiểu nhị, ngươi kể chuyện hoàng thất Kim Quốc bản công tử nghe xem.

-Cái này, vâng công tử.

Tiểu nhị ngập ngừng xong cũng bắt đầu mở chế độ máy nói. Hắn chỉ là người bình thường, những chuyện hắn biết, cả Kim Đô đều biết, cũng không cần e ngại gì.

Đứng đầu Kim Quốc hiện tại vẫn là Kim Long Hoàng, nhưng đã mấy chục năm không thấy hắn lộ mặt, chỉ là triều đình vẫn không có ai đảo chính soán ngôi, cũng khẳng định Kim Quốc vẫn còn có sự che chở của Kim Long Hoàng, nên dân chúng biết hắn vẫn còn sống thôi. Có lẽ bị trọng thương gì đó không tiện lộ mặt, chỉ là dù vậy lão vẫn có tác dụng nhất định, Tống Quốc mấy chục năm vô số lần phản công, có lúc thì bị Kim Quốc đẩy lùi, có khi lại lùi về giữa chừng, xem ra là e ngại Kim Long Hoàng. Địa vị thất giai cũng tương tự như bom hạt nhân vậy, dù không lấy ra dùng, cũng đủ sức uy hiếp.

Song Hậu buông rèm nhiếp chính, tu vi lục giai Linh Niệm Cảnh, chống đỡ lên Kim Quốc mấy chục năm, gồm Tây Vương Hậu và Đông Vương Hậu. Ở thế giới này, quyền lực thường được dùng với nghĩa đen hơn, nắm đấm không đủ cứng, ngồi lên đầu người khác chính là tự tìm chết. Cho nên các nàng vẫn luôn ngoan ngoãn làm Hậu, cũng không dám tự mình lên thay vị trí Kim Long Hoàng. Tây Vương Hậu có chín Công Chúa, Đông Vương Hậu có mười ba Hoàng Tử, đều là đám phế vật tu luyện, lẹt đẹt mới tiến tam giai gần đây. Cái này nghe quen vl, xem ra mục tiêu thăm dò tin tức của ta, là đây chứ đâu.

Muốn biết bí mật, tìm Luân Hồi Giả, không sai được.

Ở Kim Quốc có Song Hậu lo triều chính, ở Chiến Trường Tống Kim thì có ba vị vương gia chủ trì chiến sự nhiều năm. Hoàn Nhan Hồng Liệt, quen. Hoàn Nhan Quyết, hơi quen. Hoàn Nhan Phục Dung, lạ hoắc. Tước vị vương gia ở thế giới này cũng không phải là được phong cho đâu, mà đến lục giai, ngươi có thể tự xưng vương, cũng tự động được mọi người công nhận. Như Mộng Tiên Cô, tự xưng Mộng Tiên Vương cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà làm Vương, phải có tướng có lính đi kèm, mới gọi là Vương, nên Mộng Tiên Cô vẫn gọi là Mộng Tiên Cô thôi.

Dưới trướng năm tên lục giai Linh Niệm Cảnh này của Kim Quốc còn vô số thuộc hạ tứ giai ngũ giai nữa, nhưng lấy địa vị thất giai của ta, cũng không cần ghi nhớ, để Mộng Tiên Cô nhớ là được rồi.

Đợi chúng ta ăn xong bữa tối, cũng không có ai đui mù đến làm phiền.

Lúc này ngoài cửa trướng mới có một nam tử béo mập tiến vào, hướng chúng ta đi tới. Hắn ăn mặc thật bình thường, nhưng trên thân mang tiêu chí của hoàng tộc Kim Quốc, cung kính hướng chúng ta hành lễ.

-Tại hạ Hoàn Nhan Thân Đông, hoàng tử Kim Quốc, ra mắt hai vị đại nhân.

-Bản toạ Tinh Gia, còn đây là nữ nhân của ta Ỷ Mộng, mời hoàng tử ngồi.

-Vâng đại nhân.

Hoàn Nhan Thân Đông đợi ta mời mới ngồi xuống, hai tên hộ vệ tam giai đi kèm vẫn đứng, rất là khách khí. Hắn thân là Luân Hồi Giả, lại đến thế giới này nhiều năm, hiển nhiên hiểu nên đối xử cường giả thế nào, mới có thể sống tiếp, cho nên cũng không hề lấy uy hoàng tử ra khè ta.

-Xin hỏi hai vị đại nhân là ghé qua Kim Đô du lịch hay là có việc gì. Kim Quốc chúng ta sẵn sàng trợ giúp hai vị đại nhân.

Kim Quốc làm việc cũng thật nhanh. Tuy rằng là đến thăm dò, nhưng lễ phép lịch sự có đủ, vậy ta cũng nên khách khí chút.

-Là có việc, nhưng chỗ này không tiện.

-Vậy mời Tinh Gia qua chỗ tại hạ nói chuyện, được chứ?

-Hảo.

Hoàn Nhan Thân Đông đứng dậy dẫn đường ta đến trướng bồng, cũng là phủ đệ của hắn, cũng rộng lớn khang trang, xem ra hắn trôi qua không tệ. Tuy rằng Kim Quốc chuộng võ, nhưng cũng hiểu được tầm quan trọng của nội chính, chịu khó lăn lộn cùng biết điều, vậy sống tốt không khó. Cũng không có chuyện vì tu vi phế vật mà bị hạ nhân đè đầu cưỡi cổ, bởi vì mười ba cái hoàng tử đều phế vật cả mà. Không có so sánh liền không có tổn thương nha.

-Mời Tinh Gia ngồi.

-Ừm, Ỷ Mộng.

Mộng Tiên Cô hiểu ý đem trường linh niệm bao phủ toàn bộ trướng nhỏ. Hoàn Nhan Thân Đông cũng hơi hốt hoảng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, Luân Hồi Giả không e ngại cái chết, bèn ra hiệu cho hai tên hộ vệ ra ngoài.

-Bây giờ thì có thể nói chuyện rồi.

-Xin nghe Tinh Gia chỉ dạy.

-Chỉ dạy thì không dám, ta muốn tìm Vong Tình Lão Hoàng.

-Cái này, Tinh Gia, cả Kim Quốc đều đang tìm Vong Tình Lão Hoàng đấy, hơn nữa còn dùng toàn lực, lại đã tìm mấy chục năm cũng không tìm ra. Toàn bộ tình báo liên quan đến Vong Tình Lão Hoàng đều được ghi chép kĩ trong Cẩm nang. Ta thề là thông tin triều đình Kim Quốc nắm được cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.

-Haha ta lại biết, có một số chuyện, người Kim Quốc không biết, nhưng ngươi lại biết, vì ngươi, là Luân Hồi Giả.

Ta chỉ mặt Hoàn Nhan Thân Đông nói rõ.

-Tinh Gia cũng là Luân Hồi Giả?

-Đúng vậy, cho nên, ta cho rằng chúng ta có thể hợp tác. Ngươi giúp ta lấy được thứ ta muốn, ta giúp ngươi lấy được thứ ngươi muốn. Tuy mục đích khác nhau, nhưng có lẽ, cũng cùng con đường đấy.

Hoàn Nhan Thân Đông suy nghĩ một hồi, do dự. Hắn không có lý do gì để tin một người không quen biết như ta cả.

-Cho ngươi.

-Đây là?

-Tiên Thiên Đan, còn là linh đan. Đảm bảo ngươi chắc chắn tiến vào Tiên Thiên Cảnh. Thế nào, ta cũng cho ngươi đủ thành ý đi. Thứ này e rằng Kim Quốc cũng không có.

-Hảo. Tại hạ theo Tinh Gia rồi.

Hoàn Nhan Thân Đông nhanh chóng làm ra quyết định. Đối với Luân Hồi Giả, tình báo đứng thứ nhì, tăng tu vi mới là quan trọng nhất. Sau đó đem chuyện hắn biết đều nói ra.

Kim Long Hoàng cũng không phải trọng thương hay bế quan gì cả, mà bị vây trong Đại Mộng do Vong Tình Lão Hoàng bày ra, đã gần được ba mươi năm rồi. Cho nên Kim Quốc mới ráo riết tìm Vong Tình Lão Hoàng như vậy, tìm được, diệt nhục thân của lão, vậy Đại Mộng vây khốn như cây không rễ, Kim Long Hoàng liền có thể phá mộng mà ra. Lúc đó, Tống Quốc không có thất giai, tất nhiên sẽ bị Kim Quốc diệt, mà Vong Tình Lão Hoàng hình như là người Tống Quốc, cho nên lão mới làm thế. Mà trên tạo nghệ linh hồn, Vong Tình Lão Hoàng đứng đầu thiên hạ, nghe nói còn ẩn ẩn chạm tới bát giai, cho nên dù chiến lực của Kim Long Hoàng cực mạnh, cũng chỉ có thể chịu cảnh bị giam trong Đại Mộng của Vong Tình Lão Hoàng mấy chục năm.

Nhưng mà Kim Long Hoàng tuy bị giam trong mộng, cũng có thể nhập hồn chỉ đạo triều đình Kim Quốc làm việc, hơn nữa còn có thể tạm thời giáng lâm vào người các hoàng tử, vài lần ra tay đẩy lui đại quân Tống Quốc. Nhưng mà sau đó các hoàng tử cũng tèo, nên mười ba người Hoàn Nhan Thân Đông cũng vì vậy mà có được thoải mái tài nguyên tu luyện, nhưng giờ chỉ còn chín người thôi. Cho nên Hoàng Tộc Kim Quốc chưa từng ra nội loạn là vì vậy.

Lần Luân Hồi trước Hoàn Nhan Thân Đông may mắn sống đến cuối cùng, cũng là có cơ hội nhìn thấy Kim Long Hoàng phá mộng. Chính là lợi dụng long mạch toàn bộ Đông Thắng Thần Châu đại loạn, dẫn đến thảm hoạ Cửu Long Hồng Thuỷ đem toàn bộ đại lục nhấn chìm, khiến cho Đại Mộng bị ảnh hưởng, nứt vỡ, từ kẽ hở đó Kim Long Hoàng phá mộng mà ra, chui thẳng vào miệng Thanh Long Thánh Thú.

Thật là hề hước.

-Ngươi nói nhục thân Kim Long Hoàng cần được chín người liên tục dùng sinh mạng bản thân làm dầu, đốt lên đèn sinh mệnh duy sức sống mấy chục năm qua?

-Đúng vậy lão bản.

-Vậy ta đoán được Vong Tình Lão Hoàng ở đâu rồi.

-Không thể nào, chín người đó thay phiên liên tục, mỗi năm đổi một lần. Đèn sinh mệnh cũng đổi theo. Hơn nữa chính Kim Long Hoàng cũng kiểm tra kỹ lưỡng, tuyệt không có khả năng.

-Xí, hắn bị giam trong mộng không ra nổi, cũng đòi nhìn thấu Vong Tình Lão Hoàng. Thủ đoạn của thất giai không phải là thứ các người có thể phỏng đoán, đặc biệt là thất giai siêu cấp chuyên về Thế Giới Tinh Thần như Vong Tình Lão Hoàng. Nhưng mà nghĩ kĩ xem ra là Vong Tình Lão Hoàng đã từ bỏ nhục thân, đem nguyên thần kí thác lên chín người này, cũng dùng đèn sinh mệnh duy trì sức sống. Mà Kim Long Hoàng, cũng sống bởi đèn sinh mệnh, cho nên luôn duy trì đèn sinh mệnh sáng, đây chính là kẽ hở. Nhưng chỉ là phỏng đoán của ta mà thôi.

-Có lẽ lão bản nói đúng. Đèn sinh mệnh luôn luôn được duy trì, cho dù thay, cũng không thay hết chín cái, ít nhất cũng chừa lại một đèn còn sáng.

-Thử liền biết. Bất quá, Kim Long Hoàng chết mới là phù hợp với lợi ích của chúng ta.

-Lão bản, Song Hậu cùng Tam vương gia chưa hẳn đã muốn Kim Long Hoàng chết. Kim Quốc hiện nay vẫn là do hắn chống đỡ đấy. Trừ khi, chúng ta có thể đoạt được Kim Long Khí.

-Kim Long Khí? Là thứ gì?

-Là long khí truyền đời của Hoàng Tộc Kim Quốc, ẩn trong linh hồn, chỉ mỗi một người được sở hữu, hoàng phụ truyền cho trưởng tử. Kim Long Hoàng ngoài chúng ta ra thì còn có một Đại hoàng tử nữa, nếu giống lần Luân Hồi trước, hắn sẽ tại chục năm nữa tự quay về Kim Quốc chủ trì chính sự.

Ẩn trong linh hồn sao? Thiện Nhược Thuỷ Bình, có lẽ có thể lọc ra được long khí này. Ta trước giờ có thể không tin bản thân mình, nhưng tuyệt đối tin tưởng Luân Hồi Bảo Khí đấy.

-Vậy ngươi có thông tin về tên Đại hoàng tử này không?

-Là Nhạc Phi.

-Ồ.

Bất ngờ nha, danh tướng Nhạc Phi vậy mà là đại hoàng tử Kim Quốc. Theo lời kể của Hoàn Nhan Thân Đông thì mười năm sau Nhạc Phi bị bức tử uống thuốc độc mà chết, sau đó hắn liền thức tỉnh ký ức bị Vong Tình Lão Hoàng phong ấn, mà hắn từ một người được coi là kim bằng chuyển thế, cũng hoá ra nguyên hình là một con kim long, sau đó hắn liền bỏ chạy về Kim Quốc làm thái tử rồi, gọi là Hoàn Nhan Kim Long.

Tại sao Tống Quốc lại bức tử Nhạc Phi, vậy cũng không hẳn là do Triệu gia bị cửa kẹp, mà xác thực tra ra được Nhạc Phi là thái tử Kim Quốc đấy, lại dựa vào khi đó hắn vẫn một lòng trung quân ái quốc, ép được Nhạc Phi tự sát. Hơn nữa Hoàng Tộc Tống Quốc cũng có long khí, nằm trong người thái tử Triệu Tử Long, vừa nghe liền biết là Tử Long Khí rồi. Cho nên vừa nhận được tin Nhạc Phi là thái tử Kim Quốc, dù chỉ là nghi ngờ không có chứng cứ, cũng không cần có, liền ra tay diệt trừ, chỉ là xui xẻo để hắn trốn được về Kim Quốc mà thôi. Triệu Tử Long anh dũng thiện chiến, lại là Thái Tử, Tống Quốc cũng bởi vậy đếch cần một cái mầm hoạ là Nhạc Phi. Mà sự thật cũng chứng minh Hoàng Tộc Tống Quốc làm đúng, Nhạc Phi sau đó xác thực thành một cái tử địch của Triệu Tử Long tại Chiến Trường Tống Kim, đánh đến hôn thiên ám địa không phân được thắng bại.

-Vậy đi, trước hết tìm cách giết Nhạc Phi trước, ngươi sắp xếp một cái kế hoạch, ta sẽ toàn lực phối hợp ngươi.

Ta cho Hoàn Nhan Thân Đông một cái nhiệm vụ.

-Lão bản, muốn giết Nhạc Phi, e rằng rất khó. Hắn rất là lợi hại đấy, một mình có thể chấp tam vương gia của Kim Quốc.

-Nhưng hắn không đánh được thất giai, đảm bảo luôn.

Ta cũng không cho hắn cơ hội phản bác, thần niệm như tia sáng laze bắn ra, đủ để chứng minh tất cả. Hoàn Nhan Thân Đông thân là Hoàng Tử, phương diện tri thức rất đầy đủ, lập tức nhận ra cảnh giới của ta.

-Hảo, ta toàn lực đi sắp xếp.

-Ừ, người sắp xếp cho chúng ta chỗ nào gần Kim Long Hoàng nhất có thể, xem thử Vong Tình Lão Hoàng có thật trốn trong đó không. Còn nữa, chúc mừng ngươi gia nhập Công Ty Đông A.

-Đa tạ lão bản quan tâm, sau này xin lão bản chiếu cố nhiều hơn.

-Hảo.

P/S: ủng hộ và đề cử đi nào các đồng dâm.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 237

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.