Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng Trung Sự

Tiểu thuyết gốc · 2849 chữ

Chương 255.1 Mộng Trung Sự

Chuyện trong mộng vốn chẳng là thật.

Nhưng Thế Giới đã thay đổi rồi, thì Thế Giới quan cũng thay đổi theo.

Đại Mộng Vô Nhai, là hư ảo, lại là chân thực.

Đáng tiếc nó lại không phải là giấc mơ mà Hồng Trân Anh muốn.

Đã đến lúc đánh thức nàng dậy rồi.

Nàng là một trong hai Luân Hồi Giả ta gặp sớm nhất trong Luân Hồi này, người còn lại là Đoàn Trâm Anh.

Năm đó mượn xác Ngô Diệc Phàm nhập sắc giới, như tên gọi Tuỳ Phong Lưu mà phong lưu, chén mẫu thân là Phùng Hành Phu Nhân, lại chén luôn nữ nhi Hoàng Tố Hy. Hoàng Tố Hy và Hồng Trân Anh là khuê mật thân thiết, bị ta một chỗ chén chung. Chỉ có Hoàng Nhất Đồng lòng mang chí lớn, bây giờ trở thành bạn bè đồng chí của ta.

Giờ mới thấy, thật rất sai lầm.

Hoàng Tố Hy là cái đồ lẳng lơ, trước Luân Hồi nam nhân cưỡi trên người nàng đã rất nhiều, tính cách cũng cởi mở thoáng mát, xem tình dục như trò tiêu khiển, hoàn toàn không cần để tâm đến có tình cảm hay không.

Hồng Trân Anh thì không như thế.

Nàng luôn là một nữ nhân yêu thích lãng mạn và hay mộng mơ.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu Hồng Trân Anh không yêu luôn phân thân của ta, Đông A Ảnh Tử với tên hiệu Đông A Thất Thập, được ta cử đến trợ giúp nàng song tu luyện công.

Thật sự thì ta cũng muốn để Đông A Thất Thập bồi Hồng Trân Anh cho đến hết đời.

Nhưng Đông A Thất Thập chỉ mang một mảnh linh hồn của ta, kết hợp với thân thể Ma Thiên Dung Mộc nhân bản mà thành, vốn chẳng phải là một linh hồn hoàn chỉnh. Theo thời gian trôi đi, ký ức + cảm xúc + trải nghiệm càng nhiều, đều sẽ được ghi lại trong linh hồn, mà đến một giới hạn, sẽ khiến cho linh hồn không hoàn chỉnh của Đông A Thất Thập quá tải, dẫn đến tan vỡ.

Chuyện đó xảy ra vào mười ba năm trước.

Còn bây giờ đã là Luân Hồi lần 3, năm thứ 67.

Quãng thời gian này, ta vẫn luôn điều khiển thân xác của Đông A Thất Thập, bồi bên cạnh Hồng Trân Anh.

Đông A Thất Thập là ta.

Tính cách của hắn, là sao chép y nguyên của ta mà ra. Sau khi ta tiếp nhận toàn bộ ký ức của Đông A Thất Thập, dễ dàng ở bên cùng Hồng Trân Anh yêu đương âu yếm mặn nồng, vô cùng hoà hợp.

Nhưng ta chẳng phải là Đông A Thất Thập. Khi tiếp nhận ký ức của hắn, ta chỉ cảm thấy đáng tiếc cho Hồng Trân Anh, mà không thể yêu nàng như Đông A Thất Thập đã yêu nàng. Tựa như hạt muối ném vào trong hồ nước lớn, không thể khiến nước hồ trở nên mặn, ký ức của Đông A Thất Thập là chẳng thể nào làm thay đổi linh hồn đã trở nên quá mạnh mẽ của ta được.

Sáng sớm.

Đào Hoa Đảo là nhà của Hồng Trân Anh, để nàng mỗi lần xong một chuyến biểu diễn đều về đây cùng Đông A Thất Thập nghỉ ngơi.

Đêm qua lại là một đêm nồng nhiệt đến tận sáng mới ngừng.

Trên gương mặt ngủ say của Hồng Trân Anh là sắc hồng tràn đầy thoả mãn và dễ chịu, thoải mái ngủ ngon.

Nàng đang mơ.

Do ta dùng Đại Mộng Thần Thông để nàng mơ, về ngày đầu tiên ta gặp nàng.

Đêm đó ở bên cạnh đống lửa, nơi rừng núi âm u tĩnh lặng bên ngoài Nhất Tuyến Thiên, Hồng Trân Anh cất lên tiếng hát trong trẻo du dương, để cho ta nghe thật mê say.

-Hãy lấp đầy em bằng trái tim của anh, đan điền tình yêu của em cứ như sẽ cạn kiệt mất thôi, em không thể sống thiếu anh, thật sự không thể sống thiếu anh, anh chính là đan dược tình yêu của em.

Lời ca củ chuối cứ thế theo cảnh mộng trôi nhanh.

Hồng Trân Anh theo gia gia của nàng là lão ăn mày Hồng Thất Công lang bạt khắp nơi, cuối cùng ở lần Luân Hồi thứ nhất chết dưới lửa nóng của Vô Tận Hoả Vũ của Chu Tước.

Lần Luân Hồi thứ hai, Hồng Trân Anh dễ dàng bị nhan sắc ta mượn của Ngô Diệc Phàm làm si mê, nguyện ý cùng Hoàng Tố Hy điên cuồng với ta một chỗ, đắm chìm trong tình dục hoang lạc không thể tự thoát ra.

Lần này nàng còn đen đủi hơn, trốn trong Hải Thần Điện lại bị Chu Tước tìm được, trực tiếp dùng lửa đốt thành tro.

Đến lần Luân Hồi này, cứ tưởng rằng Hồng Trân Anh sẽ như Hoàng Tố Hy trở thành một dâm nữ lẳng lơ, lấy tình dục làm niềm vui thú, cho nên ta cấp cho nàng một cỗ phân thân mang Linh Tê Ngân Tâm để nàng song tu luyện công. Ai ngờ nàng lại yêu Đông A Thất Thập, còn là cái loại tình yêu điên cuồng nồng nhiệt đến chết đi sống lại đó.

Thật là khiến cho ta đau đầu.

Khuôn mặt ngủ say đang vui vẻ của Hồng Trân Anh bỗng trở nên méo mó tràn đầy đau khổ.

Một giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ mắt phượng nhắm chặt của nàng.

Để cho ta đang ngắm kỹ, có chút không đành lòng đánh tỉnh nàng khỏi một giấc mơ ngọt ngào không có thật. Nhưng nàng hiện tại đã là lục giai Linh Niệm Cảnh đỉnh phong, muốn thành tựu Nguyên Thần Cảnh, thì phải thoát ra khỏi ảo mộng của bản thân.

Cho nên ta chỉ có thể tàn nhẫn đánh thức nàng.

-A.

Hồng Trân Anh kêu lên một tiếng, mở mắt choàng tỉnh.

Nàng mở to mắt nhìn ta.

Ta không chớp mắt nhìn lại nàng, không còn muốn giấu diếm, để cho Hồng Trân Anh thấy được trong mắt ta là một thế giới rộng lớn lại tươi đẹp cực kì, Hương Khê Mộng Giới. Đó là thứ mà Hồng Trân Anh tuyệt đối sẽ không thấy được trong mắt của Đông A Thất Thập. Đồng thời cũng cho Hồng Trân Anh biết được, người đang nằm ngay trước nàng thật sự là ai.

Không còn Đông A Thất Thập, mà chỉ có ta, Ma Thiên Giáo Chủ - Trần Hùng.

-Ngươi…từ bao giờ?

Giọng của Hồng Trân Anh trở nên nghẹn ngào, có chút nói không nên lời.

-Từ bao giờ, ngươi biết rõ mà, phải không?

Ta không trả lời, mà hỏi ngược lại.

-Ngươi, tại sao ngươi không thể để ta tiếp tục mơ giấc mơ này chứ?

Hồng Trân Anh lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt ta, muốn một câu trả lời.

Địch Lệ Nhiệt Ba, Cổ Lực Na Trát và Cáp Ni Khắc Tư là bằng hữu của ta, tình cảm được xây dựng nên từ khi đó đồng sinh cộng tử ở Vô Tận Viêm Châu. Ta muốn mối quan hệ của ta và các nàng là tình bằng hữu trong sáng.

Đoàn Trâm Anh cũng đã là bằng hữu của ta, dù rằng chẳng trong sáng chút nào. Nhưng Đoàn Trâm Anh cũng như ta, phấn đấu nỗ lực vì sự tan vỡ của Luân Hồi. Chúng ta coi như người cùng chí hướng vậy.

Còn Hồng Trân Anh, tuy rằng gặp ta sớm nhất trong Luân Hồi này, lại cái gì cũng không phải.

Không phải tình nhân, không phải bằng hữu, cũng chẳng phải đồng chí.

-Xin lỗi. Ta cũng muốn để hắn bồi ngươi cả đời. Đáng tiếc hắn không thể. Mà mười ba năm nay, tu vi bản thân ngươi tăng lên, cũng là đang từ từ tỉnh dậy khỏi giấc mơ của chính mình. Hôm nay ta không đánh thức ngươi, thì cũng là ngày mai ngươi bỗng choàng tỉnh mà thôi.

Ta đưa tay gạt đi giọt nước mắt trên má Hồng Trân Anh.

Khuôn mặt của Đông A Thất Thập là của ta, chân khí của hắn cũng là của ta, sóng linh hồn của hắn cũng là của ta nốt. Chỉ có cái tôi của hắn là khác của ta. Ta còn có được toàn bộ ký ức của Đông A Thất Thập, đóng giả hắn mười ba năm nay, tự thấy không chút sơ hở. Nhưng tình yêu của Hồng Trân Anh dành cho Đông A Thất Thập thần kỳ đến mức ta cũng phải kinh ngạc. Nàng đã nhận ra có gì đó không đúng từ lâu, chỉ là không dám vạch trần mà thôi.

-Người xin lỗi phải là ta, đã để ngươi lo lắng rồi. Cũng cảm ơn ngươi đã bồi ta đến tận lúc này.

Trong lòng vốn đã có câu trả lời, Hồng Trân Anh đón nhận hiện thực nhanh hơn ta tưởng tượng.

-Là chuyện ta nên làm.

Ta mỉm cười đáp lại Hồng Trân Anh.

-Hùng, ngươi không thể yêu ta sao?

Hồng Trân Anh nhìn thẳng vào mắt ta, hỏi.

-Xin lỗi, ta không thể yêu ngươi. Nhưng ta có thể bồi ngươi đến tận cùng thời gian, cho đến khi Luân Hồi phá diệt.

Lời rác rưởi này nói ra, bản thân ta cũng cảm thấy xấu hổ.

-Vậy là đủ rồi.

Hồng Trân Anh đáp nhẹ một tiếng, đôi môi với đường cong quyến rũ vốn gần trong gang tấc, nhanh chóng bao trùm lên môi ta.

Rất mềm.

Rất ướt át.

Hơi thở của nàng cũng rất thơm.

Cái lưỡi ướt át chủ động duỗi ra, chui vào trong miệng ta tìm lấy lưỡi cuốn cùng một chỗ. Trong chăn, tay ngọc Hồng Trân Anh đã thò xuống dưới háng, cầm lấy côn thịt của ta vuốt ve. Thân thể của ta rất phối hợp, côn thịt nhanh chóng cứng rắn lên, để cho Hồng Trân Anh cầm lấy xóc nhẹ. Ta vừa hôn môi đá lưỡi với Hồng Trân Anh, cũng đưa một tay tới trước ngực nàng, tóm lấy nhũ cầu nhào nặn, tròn vo và căng đầy, bóp thích vô cùng. Bàn tay của ta dùng sức nhào nặn, không sợ chơi hỏng, nhanh chóng khiến cho nhũ đỉnh của Hồng Trân Anh cửng lên rõ ràng trong lòng bàn tay. Ta lại chuyển qua dùng hai ngón tay miết lấy nhũ đỉnh, dùng sức một cái.

-Ưm.

Tiếng rên khẽ phát ra từ trong cổ họng Hồng Trân Anh, lập tức bị ta nuốt thẳng vào bụng, khiến cho máu nóng toàn thân sôi sục, hưng phấn bừng bừng, côn thịt trong tay mĩ nhân càng thêm cứng rắn.

Môi mềm Hồng Trân Anh cứ dính mãi lấy môi của ta, không muốn xa rời dù chỉ một giây. Thân thể mềm mại căng mọng ép sát về phía ta, tay ngọc cầm lấy côn thịt dẫn lối quy đầu đến ngay cửa mật huyệt, để cho ta chỉ cần hẩy hông một cái, liền có thể đem côn thịt cắm vào mật huyệt mê hồn của Hồng Trân Anh.

-Ưm.

Hồng Trân Anh rên rỉ lên, lại vẫn quyến luyến không rời môi khỏi môi của ta.

Tay phải của ta phía dưới luồn qua nách Hồng Trân Anh, đưa lên phía sau gáy nàng. Tay trái đưa tới ôm lấy đùi phải tròn trịa của Hồng Trân Anh cong giơ lên trên hông của ta. Hai tay dùng sức, khiến cho thân thể của ta và Hồng Trân Anh dính chặt lấy nhau, xương mu của ta liền cảm nhận được âm hộ béo mập của Hồng Trân Anh, côn thịt đã lút cán trong mật huyệt nàng, nhận lấy vách thịt non âm đạo gắt gao chèn ép từ mọi phương hướng, ấm nóng và ướt át. Khoái cảm tuyệt vời từ côn thịt theo xương sống chạy lên não, đem đến cảm giác thoải mái đến tê dại, thích vô cùng. Bên trên, hai nhũ cầu căng mọng của Hồng Trân Anh đã bị lồng ngực của ta chèn ép thành bánh dày, hai nhũ đỉnh cứng rắn chỉ thẳng vào ngực ta vô cùng rõ ràng.

Tư thế này, quả thật không dễ dàng cắm rút.

Nhưng cũng chẳng cần cắm rút, côn thịt của ta lập tức rung lên với tần số cao, chẳng cần động đậy cũng có thể đem đến khoái cảm vui sướng cho ta và Hồng Trân Anh. Từng tiếng rên rỉ của Hồng Trân Anh thoát ra khỏi kẽ răng, cùng với nước bọt ngọt ngào đều bị ta nuốt hết.

Côn thịt của ta lút cán trong mật huyệt Hồng Trân Anh rung động càng lúc càng nhanh, càng mạnh, khiến cho vách thịt non âm đạo nàng làm ra phản kháng ngày càng mãnh liệt, siết càng chặt hơn. Dâm thuỷ tuôn ra càng lúc càng nhiều, không ngừng rỉ ra bên ngoài khiến cho hạ thể của ta và Hồng Trân Anh nhanh chóng trở thành một bãi lầy lội, nhưng xương mu của ta vẫn đè ép gắt gao lên âm hộ múp máp của Hồng Trân Anh, nhận lấy trọn vẹn cảm giác êm ái và mềm mại.

-Ưm.

Âm đạo Hồng Trân Anh co đến cực hạn, cao trào, siết côn thịt của ta một cái thật thoải mái.

Lúc này, Hồng Trân Anh mới chịu nhả môi của ta ra.

-Thoải mái?

-Ưm.

Hồng Trân Anh cười đáp một cái, trên mặt ửng hồng tràn đầy thoả mãn. Bọng mắt dưới của nàng thật đầy, Hồng Trân Anh chỉ cần cười một cái, liền không thấy mặt trời đâu luôn, nhưng thế lại thật là đáng yêu.

Ta xoay người lên trên thân thể nóng bỏng của Hồng Trân Anh, hai tay chống hai bên sườn nàng, cúi đầu thưởng thức dung nhan xinh đẹp của nàng, côn thịt vẫn cắm sâu trong mật huyệt nhận lấy vách thịt non âm đạo sau cao trào nhẹ nhàng co bóp đem đến cảm giác thoải mái dễ chịu.

-Đây là phương pháp thôn phệ Hoàng Kim Huyết, ngươi nghiên cứu một chút, cũng không phức tạp.

Thần niệm trực tiếp truyền tải thông tin vào linh hồn của Hồng Trân Anh, tiện lợi vô cùng.

Trong lúc Hồng Trân Anh nghiền ngẫm bí pháp thôn phệ, tay phải ta chống trên giường, tay trái đưa tới tóm lấy nhũ cầu của nàng nhào nặn chơi đùa. Nhũ cầu Hồng Trân Anh tròn như quả bóng, nhô cao trước ngực với hai nhũ đỉnh đỏ rực cửng cao cực kỳ bắt mắt, cũng cực kỳ hấp dẫn. Tay ta tuỳ ý nhào nặn chơi đùa nhũ cầu căng mọng mười phần đàn hồi của Hồng Trân Anh, hông nâng lên kéo nhẹ côn thịt ra khỏi mật huyệt nóng hổi của nàng, rồi lại chậm rãi đâm tới. Quy đầu cảm nhận được rõ ràng từng lớp thịt non âm đạo khép chặt bị đẩy ra, cuối cùng chạm nhẹ lên cổ tử cung Hồng Trân Anh. Đó cũng là lúc xương mu của ta đè ép gắt gao lên âm hộ béo mập của Hồng Trân Anh, nhận lấy cảm giác mềm mại êm ái tuyệt vời. Ta dùng xương mu mài âm hộ Hồng Trân Anh mấy cái, rồi mới lưu luyến rút côn thịt ra.

Ta cứ chậm rãi như vậy quất cắm, còn Hồng Trân Anh thì dang rộng hai chân tuy không dài miên man, lại tròn trịa và nuột nà sang hai bên, khiến cho âm hộ của nàng càng nhô ra trước, đón nhận xương mu của ta va chạm.

Bí pháp thôn phệ đối với võ giả lục giai nhu Hồng Trân Anh, khá là đơn giản.

-Nắm rõ?

-Ưm.

Hồng Trân Anh gật đầu đáp nhẹ một tiếng.

Ta không nói nhiều, hai tay đưa tới, trái phải đều đan lấy năm ngón tay thon xinh của Hồng Trân Anh, nắm chặt, đè chặt bàn tay của nàng trên giường. Thân thể của ta chuyển qua thế hít đất, hông phát lực dùng hết sức đóng mạnh côn thịt từ trên xuống thẳng âm hộ màu mỡ của Hồng Trân Anh.

-A…ư…a…ư…a…ư…a

Hai mắt Hồng Trân Anh khẽ nhắm, môi hồng quyến rũ khẽ mở, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê người, kích thích ta hưng phấn bừng bừng, dùng hết sức mạnh đóng côn thịt vào mật huyệt của nàng. Xương mu của ta va vào âm hộ mềm mại Hồng Trân Anh đem đến cảm giác sướng đến vô cực.

Ta thích nhất chơi Hồng Trân Anh ở tư thế này, mà nàng cũng dễ dàng ở tư thế này mà đạt được cao trào.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.