Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười Năm Nguyên Thần Cảnh (1)

Tiểu thuyết gốc · 3816 chữ

Chương 21.1 Mười Năm Nguyên Thần Cảnh (1)

Mười năm thấm thoắt cái là qua.

Cửu Châu không hề yên bình, tranh đấu không dứt.

Đông Thắng Thần Châu bên kia chiến tranh liên miên không dứt không nói, Tây Sa Mĩ Châu mất đi Bái Hoả Giáo cầm đầu chèn ép, xung đột tôn giáo ngày càng leo thang. Đông Nam Thiển Hải không có thất giai, cạnh tranh cũng ở mức độ nào đó kiềm chế, không đến nỗi đồ cùng diệt tận, võ lâm đều chờ đợi một Nguyên Thần Cảnh xuất hiện tại Đông Nam Thiển Hải.

Nhưng đợi mười năm cũng chưa có nên cái thế lực lớn cũng đành phải đánh nhau mà tranh đoạt tài nguyên vậy.

Phùng Mạc Phong đã đột phá lục giai Linh Niệm Cảnh, danh xứng với thực Đào Hoa Đảo Chủ. Mà Đào Hoa Đảo bây giờ đã là một trung tâm thương mại thuộc dạng lớn nhất Đông Nam Thiển Hải rồi, bộ dạng hoàn toàn khác hẳn mười năm trước. Người người nườm nợp, thuyền bè đông chật bến cảng, cửa hàng san sát, công xưởng nhộn nhịp. Nhưng mà Đào Hoa Đảo rất rộng, cho nên nó vẫn là Đào Hoa Đảo lừng danh thiên hạ. Vừa phát triển kinh tế vừa phát triển cảnh quan du lịch, chính là phương hướng phát triển của Đào Hoa Đảo.

Đào Hoa Tửu là đặc sản nổi bật đã được xuất đi nhiều nơi, cũng rất có danh tiếng.

Nhất Đồng thường xuyên ở Đào Hoa Đảo quản lí kinh doanh cùng chuyên tâm tu luyện, cũng không đi đâu nhiều. Về con đường võ học, nàng vẫn là cảm thấy Đả Cẩu Bổng Pháp hợp với mình, cho nên Hồng Trân Anh cũng không giữ lại mà truyền cho nàng. Trước khi đi Vô Tận Viêm Châu Hồng Thất Công đã đem bí kíp lẫn tâm đắc giao cho tôn nữ, tuy không bằng chính lão chỉ dạy nhưng cũng không đến nỗi nào. Nhất Đồng học được rất nhanh. Tất nhiên Đả Cẩu Bổng là võ học Tiên Thiên, nàng bây giờ cũng không học được tinh tuý, nhưng đặt nền móng trước, sau này dễ làm. Có Ngự Linh Giới, tốc độ tu luyện của Nhất Đồng cũng không so đám Hồng Trân Anh và Hoàng Tố Hy kém, lại thêm nàng thật sự điên cuồng, luôn luôn là người dẫn trước.

Hồng Trân Anh và Hoàng Tố Hy thì thành lập ca vũ đoàn, chuyên đi biểu diễn khắp nơi, đương nhiên cũng chỉ hạn chế tại Đông Nam Thiển Hải và Thập Vạn Sơn Châu thôi. Nhưng cũng rất có danh tiếng, còn có người hâm mộ khắp nơi. Đương nhiên những chuyện này cũng không phải vô bổ, chọn con đường võ nhạc cùng tu, cũng có thể đi lên đỉnh cao, trước đây cũng không phải là không có.

Phùng Hành Phu Nhân thì dứt khoát bỏ Đào Hoa Đảo, theo ta chạy lung tung khắp nơi, làm một cái tình nô xứng chức, cung ta tuỳ ý hưởng dụng. Đương nhiên nàng cũng không đơn độc, bởi còn có Thanh Mai Phu Nhân cũng đã bỏ nhà theo trai lang bạt giang hồ.

Hương Tuý Phu Nhân, Chu Phước Thịnh và Ưng Linh Quang đều đã ngũ giai Cường Cảm Cảnh đỉnh phong, còn chờ một cái cơ hội đột phá. Không bất ngờ, dưới trướng nàng thêm một cái Tiên Thiên cường giả, gọi là Phàm Hương Phu Nhân. Xem ra các đời mama Mai Thuý Phường đều có chữ Hương, cũng không lạ, đám kỹ nữ này bán dâm là phụ, bán thuốc là chính mà. Phàm Hương Phu Nhân cũng rất ngon, chẹp chẹp, nàng cùng Hương Tuý Phu Nhân cùng lên, để ta không thể không dùng hết bản lĩnh ra đánh gục các nàng. Tuy các nàng bại, nhưng ta cũng sướng đến tê người. Tư vị đó, quả thật là không tồn tại trên thế gian này.

Thuỵ Vân Phu Nhân vẫn là gia chủ Đông Phương Gia, tuy phải cắt cho Đông Phương Kiều Ân một tảng thịt, nhưng mục tiêu của Đông Phương Kiều Ân là Ngũ Nhạc Kiếm Phái và Ma Thiên Nhai. Mà có một chuyện động trời xảy ra, Nam Cung Gia diệt. Xem ra là do Đông Phương Thuỵ Vân và Đông Phương Kiều Ân liên thủ. Tàn dư Nam Cung Gia đến Ma Thiên Nhai kêu oan, Tạ Yến Khách trực tiếp không nhìn, để cho Dược Vương Cốc không thể không toàn lực hợp tác với Đông Phương Gia. Bởi vậy Đông Phương Gia càng ngày càng phát triển mãnh liệt, Thuỵ Vân Phu Nhân cũng đối với vị đường muội Đông Phương Kiều Ân này thân thiện hơn nhiều.

Hoa Sơn Phái bây giờ độc bá đông nam Thập Vạn Sơn Châu, môn nhân vô số. Nhạc Bất Quần đã tiến lục giai, ngồi chắc ngôi vị minh chủ Ngũ Nhạc Kiếm Phái. Toàn lực trong phái đều chỉ hướng Nam Man Hoang Châu, có mục tiêu đối ngoại, nội bộ cũng một mảnh tường hoà yên ổn.

Hương Khê Trấn được chú trọng đầu tư phát triển, đã không khác thành thị cỡ nhỏ. Mà Vạn Linh Mộ, trực tiếp cải tạo thành hầm trú ẩn. Bên trong Vạn Linh Mộ rất lớn, tích trữ đủ lương thực, chắc cũng đủ cho một vạn người ẩn náu một hai năm. Đương nhiên chuyện này chỉ có thể tiến hành bí mật, tránh cho người dân kéo đến quá nhiều, lúc đó lại không biết làm sao, ta giao cho Đoàn Trâm Anh làm việc này. Đoàn Trâm Anh thì vẫn ở lại Hương Khê Trấn nghiên cứu luyện đan cùng tu luyện, có dược liệu dồi dào từ Nhất Tuyến Thiên, nàng cũng tiến bộ rất nhanh.

Đương nhiên những chuyện này không ảnh hưởng ta ở Thập Vạn Sơn Châu ngày ngày chơi đồ, uống rượu, ngủ mĩ nhân. Mười năm ròng ăn chơi trác táng, nếu không có Sắc Dục Phần Tâm Hoả và Linh Tê Thông Tâm chống đỡ tinh thần và thân thể, đã sớm chán ngán đến tận cổ.

Có cố gắng sẽ có thu hoạch.

Ta cũng đã sắp đột phá thất giai

Ma Thiên Nhai.

-Nhóc con ngươi đây là sắp đột phá?

-Đúng vậy lão gia gia.

-Từng này tuổi đã là thất giai, kỳ tài tuyệt cổ.

-Lão gia gia, ngươi lại chê cười ta, tính ra ta cũng đã hơn một trăm năm mươi tuổi rồi.

Đối với Tạ Yến Khách ta cũng không có bí mật gì đáng để che dấu. Lão đối với ta như tôn tử ruột thịt, mà ta cũng coi lão như gia gia.

Ta cùng Tạ Yến Khách uống trà, nhìn xem Hàm Ân Tĩnh đang luyện công bên kia. Một thân nam trang gọn gàng, khuôn mặt thanh tú nam nữ đều ăn. So với Đệ Nhị cũng không kém cạnh. So với bản tôn, haha, không nên so mà ngục nhã. Độ soái khí của nàng ăn đứt chín thành chín nam nhân trong thiên hạ. Cho nên ta cũng không cần tự mặc cảm làm gì.

Hàm Ân Tĩnh vận công, tóc ngắn màu đen dần dần chuyển thành màu trắng, đó là biểu hiện của Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, công pháp độc môn của Tạ Yến Khách. Nghe lão nói là hồi trẻ lão mắc bệnh, tóc bạc sớm, cho nên chế ra môn công pháp này, để biến tóc đen trở lại, sau lỡ dại, đem tóc trắng hết, sau cũng đành thuận theo mà sáng tạo ra công pháp này luôn.

-Sư phụ, đồ nhi đã đột phá tam giai rồi.

-Ừm.

Tạ Yến Khách cũng không mấy vui vẻ. Không có so sánh không có tổn thương nha. Thằng ngóc như ta sắp đột phá thất giai rồi.

Cũng không trách nàng. Tài nguyên tu luyện của Hàm Ân Tĩnh vốn rất hạn chế, mười năm trước mới có được ủng hộ dồi dào của Tạ Yến Khách. Mười năm đột phá tam giai, đã là rất nhanh. Nàng không dùng hack nha. Đám Đông Phương Ân Trí và Đông Phương Hà Duyên cũng mới đột phá tam giai không lâu đâu. Mươi lăm năm mới đột phá từ nhị giai lên tam giai, còn là trong tình trạng dùng hack hay được cung cấp vô hạn tài nguyên. Làm Luân Hồi Giả cũng đủ bi ai, tu luyện quả thật phế vật. Như đám nghĩa tử của Đông Phương Hùng Bá khi đó đi Vô Tận Viêm Châu lại hay, dùng bí pháp tiêu hao toàn bộ sức sống nâng lên tam giai, sau đó đi liền đi Luân Hồi, sảng khoái nhanh gọn.

-Chúc mừng ngươi.

-Đa tạ.

-Ngươi thật là soái.

-Ngươi cũng là, a xin lỗi.

-Không có gì, dù sao ta cũng không lấy vợ, không sao.

Hàm Ân Tĩnh biết chuyện ta có Linh Tê Thông Tâm đấy. Lão già Tạ Yến Khách này chính là loại ngoài lạnh trong nóng. Tuy chỉ nhận Hàm Ân Tĩnh làm đệ tử ký danh, đến giờ vẫn vậy, nhưng chuyện gì cũng nói nàng biết, cũng dốc lòng bồi dưỡng nàng. Mà Hàm Ân Tĩnh, cũng thật thích hợp làm truyền nhân của lão.

-Hôm nay là ngày vui, để chúc mừng ngươi đột phá, đi làm mấy món đi.

-Vâng, sư phụ.

Hàm Ân Tĩnh ngoan ngoãn vào bếp.

-Cách thức tu luyện của ngươi cũng thật kì lạ. Nếu không tận mắt chứng kiến, ta cũng không nghĩ tới đâu.

-Ta cũng nhiều lúc cảm thấy đây là một giấc mơ. À không, nếu đây chỉ là một giấc mơ liền tốt rồi, tỉnh dậy, không còn gì vướng bận, tiếp tục tu phật, đắc đạo, thoát Luân Hồi. Như vậy mới là điều ta hướng tới.

-Ngươi phật duyên sâu dày, nhưng cũng chưa hẳn ý nói ngươi nên thành phật.

-Lão gia gia, đến đâu thì đến thôi. Chuyện tương lai không thể biết trước, cũng không cần đau đầu làm gì.

-Đúng vậy, sống trọn vẹn mỗi ngày là đủ rồi.

-Trận pháp đã hoàn thành được mấy phần rồi.

-Có tài nguyên không ngừng đổ vào, cũng tiến triển rất nhanh, xem ra sẽ kịp hoàn thiện trước khi Bạch Hổ hoá thánh.

-Xem ra đợi ta thành tựu thất giai, lại đi Thông Thiên Phong một phen. Bên phía tây không có vấn đề gì chứ lão gia gia?

-Đám động chủ sơn chủ đó thấy lợi liền lao vào, không có vấn đề gì. Đối với mấy chuyện này Hàm Ân Tĩnh làm rất tốt. Nàng cũng thật cố gắng. Ngươi cũng là.

-Ta khác nàng nha, ta chỉ là đang cố gắng ăn chơi thôi.

-Vậy cũng là cố gắng.

-Lão gia gia nói y hệt Hoàng Dung.

-Vậy sao, là nhóc con Đào Hoa Đảo đó sao?

-Lão gia gia vậy mà nhớ kỹ nàng?

-Trí nhớ Nguyên Thần Cảnh rất tốt, rất sớm thôi ngươi sẽ hiểu rõ. Ta cũng không cần nói nhiều.

-Ta đã kết nạp nàng làm đồng bạn, nếu ta không thể tự mình siêu thoát, thì cùng nhau phá Luân Hồi này.

-Hiện có bao nhiêu người rồi?

-Ta, Hoàng Dung, Đông Phương Kiều Ân, Hàm Ân Tĩnh, A Phi cũng tính cho hắn một chân.

-Tính thêm ta một chân luôn đi.

-Vậy thì còn gì bằng.

Hàm Ân Tĩnh nấu ăn rất nhanh, cũng rất ngon. Ma Thiên Nhai hiện nay là quầy thịt cao cấp nhất Cửu Châu, không có một trong. Thịt dị thú ăn rất ngon, lại nhiều dinh dưỡng, rất tốt cho võ giả. Nhưng mà ta cũng không hứng thú mấy.

Ta là người thích ăn chay.

Chúng ta cùng nhau cụng ly trò chuyện, cũng là sảng khoái.

*

-Lão công, thiếp cuối cùng cũng đã đột phá tam giai rồi.

Thân Huệ Trinh nhào vào lòng ta kể công.

-Ừm giỏi lắm. Nàng muốn ta thưởng cho nàng cái gì nào.

-Vậy chúng ta đi ăn bánh canh đi, hai chúng ta.

-Vậy đi thôi.

Ta sảng khoái đáp ứng. Ôm lấy Thân Huệ Trinh xuyên qua mưa tuyết xuống núi. Nàng nép vào trong lòng ta, khuôn mặt không giấu diếm hạnh phúc ngọt ngào.

Tính ra cũng đã thành hôn gần được mười năm, cũng đã là lão phu lão thê, rất quen thuộc rồi. Bởi bóng ma tâm lý mãi không thể chữa khỏi, ta cũng không miễn cưỡng nàng, tác hại duy nhất là tu vi của Thân Huệ Trinh tiến triển hơi chậm so với các tỷ muội. Cuộc sống như bây giờ, rất tốt.

Lão bản bán bánh canh rất vui vẻ khi bị ta đánh thức giữa đêm. Khách quen mà, còn là khách sộp. Hắn có thể an ổn buôn bán ở nơi này mười năm, còn không phải là vì được bảy cái ăn hàng coi trọng?

-Ngon không?

-Ưm ngon, hơn hẳn ngày thường.

-Haha

Ta cười hùa với nàng. Mới tam giai mà thôi, ăn cũng không thấy vị khác được. Đột phá ngũ giai Cường Cảm Cảnh thì còn có khả năng. Bánh canh mùi vị cũng không tệ, nhưng mà ta cũng không có dục vọng ăn uốn, nhìn tiểu nương tử ăn ngon là được rồi, trong lòng cũng vui vẻ.

-Sắp tới chúng ta nên đi đâu chơi đây?

-Nàng đấy, vừa đột phá lại nghĩ đi chơi rồi.

-Ở hoài một chỗ cũng chán mà. Hơn nữa Thập Vạn Sơn Châu lẫn Đông Nam Thiển Hải chúng ta đã đo gần hết. Thật muốn đi Đông Thắng Thần Châu du lịch. Nghe nói bên kia rất nhộn nhịp trù phú.

Sau khi Đệ Nhất “đột phá” Tiên Thiên, ta liền dẫn bảy nương tử đi du lịch khắp nơi. Dù sao các nàng ở một chỗ hay đi khắp nơi tu luyện cũng không khác mấy, có ta là được. Hơn nữa vừa đi chơi vừa biểu diễn, danh tiếng Thiên Thần Thất Thủ cũng lan khắp Thập Vạn Sơn Châu và Đông Nam Thiển Hải rồi. Đối với việc tu luyện của các nàng cũng có chỗ tốt.

Mà lần này về Linh Thứu Sơn, chính là vì để Thân Huệ Trinh an ổn đột phá, mà ta, cũng vậy.

-Bên kia chiến tranh liên miên, không biết còn bao nhiêu phần trù phú. Đợi qua một đoạn thời gian, muốn qua đó du lịch cũng không phải là không thể.

Đợi ta thành tựu Nguyên Thần Cảnh, đưa các nàng đi Đông Thắng Thần Châu du lịch, không thành vấn đề rồi.

-Ưm. A lão công, há miệng.

Ta ngoan ngoãn há miệng để Thân Huệ Trinh đút cho một miếng cá.

Hậu cung rất yên ổn.

Quả nhiên thận tốt mới là điều kiện cơ bản nhất để mở hậu cung nha. Hơn nữa còn phải có thời gian. Những tuyệt thế cao thủ đều là nhất phu nhất thê, hoặc triệt để không lấy vợ lấy chồng luôn. Lấy nhiều vợ, thời gian đếch đâu ra nữa mà tu luyện, riêng chuyện giải quyết xung đột cháy nhà đã lao tâm khổ tứ tiêu hao hết tinh thần lực rồi. Nhiều khi, ta thấy không phải là ta mở hậu cung, mà ta là nam sủng chuyên dụng của các nàng.

Tu luyện, gọi lão công.

Du lịch, gọi lão công.

Đánh nhau, gọi lão công.

Không làm được, gọi lão công.

Nếu các nàng sinh con, mẹ nó, thật không dám tưởng tượng nha.

-Ngày mai ta bắt đầu bế quan rồi.

-Chúc lão công thuận lợi đột phá.

Pa.

Thân Huệ Trinh hôn lên má ta một cái.

Đầy dầu mỡ.

Ta nhìn nàng, nàng nhìn ta, cùng nhau cười.

Ngoài trời hoa tuyết không ngừng bay.

Bên trong quán vẫn luôn ấm áp.

*

Sám Hối Động.

Ánh sáng vàng choé phủ lên toàn bộ hang động. Cột sáng xông thẳng lên trời, người đứng xa ngàn dặm cũng có thể trông thấy.

-Thằng nhóc này, linh niệm, không thần niệm thật hùng mạnh.

Trầm Lãng sợ hãi nói.

-A di đà phật.

Vô Duyên Đại Sư thì lại không giấu nổi vẻ vui mừng.

Thân thể ta từ khô quắt dần dần phình to ra, trở lại hồng hào căng tràn sức sống. Như cây khô gặp xuân, nảy lộc đâm chồi, sức sống vô hạn.

Kim quang lụi tắt, ta mở mắt ra. Đôi mắt vẫn đen như cũ, nhưng thâm thuý và mờ ảo, nhìn vào như có thể thấy một thế giới khác, chính là thế giới tinh thần của ta. Cổ nhân nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, không sai tẹo nào.

-A di đà phật.

Ta niệm một câu phật hiệu, đứng thẳng dậy.

Toàn thân như một pho tượng được đúc bằng bằng vàng ròng. Quay đầu nhìn lại, thân thể ta vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Nguyên thần xuất khiếu.

Chính là đặc điểm nổi bật của Nguyên Thần Cảnh.

Ầm.

-Á ngươi hự

Trầm Lãng hét thảm.

Đương nhiên không để hắn kịp chửi rủa. Ta đã cho hắn một loạt đường quyền đầy ấm áp và nhiệt tình, để hắn có thể cảm nhận được phật pháp của ta tinh tiến như thế nào.

Nguyên thần được tạo nên từ chân khí của bản thân, toàn bộ, cho nên nguyên thần thực ra chính là một đám chân khí chứa linh hồn và ý thức của bản thân. Nhưng bản thân nguyên thần không thể hấp thu chuyển hoá dương khí thành chân khí được, cho nên trước khi chân khí trong nguyên thần xuất khiếu hao hết, cần phải về lại thể xác, nếu không, hồn phi phách tán.

Thân thể là cái nôi nuôi dưỡng nguyên thần, cũng là hạn chế. Cho nên hiện tại ta dùng nguyên thần đánh Trầm Lãng, mỗi quyền đều có uy lực gấp mười mấy lần trước kia. Ta của hiện tại, thật sự có khả năng đem Trầm Lãng đánh chết. Cho nên thấy hắn sắp ngỏm rồi liền dừng lại.

Thử sát thương đến đây là được rồi.

Còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Ta xuất quan, đứng trước bảy vị nương tử như hoa như ngọc.

Các nàng sau khi ta bế quan cũng đã đóng quân trước cửa phòng tu luyện của ta luôn. Cũng may ta chỉ bế quan có một ngày, các nàng cũng không phải chờ lâu.

-Lão công, chàng đột phá rồi.

Từ Du Nhã lên tiếng đầu tiên.

-Chúc mừng lão công.

Thân Trí Mẫn chúc mừng.

-A chúng ta sắp được đi Đông Thắng Thần Châu chơi rồi.

Quyền Mẫn Nga vui vẻ.

-Nghe nói bên kia có nhiều món ngon lắm.

Kim Xán Mỹ tỏ vẻ thèm thuồng.

-Ngươi đã tròn lắm rồi đó.

Kim Tuyết Hiền chế nhạo.

-Ngươi cũng có khác gì đâu.

Phác Thảo Nga lên tiếng.

-Lão công ngươi sao vậy?

Thân Huệ Trinh thấy ta không nói gì, lo lắng hỏi.

Bản tôn bên kia cắm tay vào lồng ngực, móc ra một đống lửa không màu. Chỉ là một đám lửa tàn mà thôi, thành tựu thất giai, liền có thể giải quyết nó dễ dàng triệt để, chỉ là hơi đau một chút mà thôi, tựa như bị ngàn vạn đao kiếm đâm thẳng vào linh hồn vậy, chỉ chút xíu như vậy mà thôi.

Sắc mặt Đệ Nhất cũng không nhịn được tái nhợt đi.

-Oa lão công, ngươi sao vậy.

Cả bảy nương tử cùng xúm lại quanh ta, cũng không còn nhao nhao, lo lắng nhìn ta.

-Chàng sao vậy, đột phá có vấn đề gì sao?

Thân Trí Mẫn đại diện lên tiếng.

Ta nhìn bảy vị nương tử như hoa như ngọc.

Sắc Dục Phần Tâm Hoả rời khỏi linh hồn, ánh mắt ta nhìn các nàng cũng trở nên thanh minh, không giống ngày xưa tràn đầy ham muốn.

-Ta yêu các nàng.

Đối với một người ủng hộ chế độ một vợ một chồng, lời vô sỉ như vậy cuối cùng ta cũng nói ra được rồi. Kì thật cái chế độ này sinh ra là để bảo vệ đàn ông đấy, các ông lại không mấy ai hiểu được điều đó.

-Thiếp cũng yêu chàng.

Thân Trí Mẫn nở nụ cười, hiền hậu và dịu dàng. Ở bên cạnh ta, nàng cố gắng cười rất nhiều, để ta có thể ghi nhớ không phải là khuôn mặt lạnh lùng hung dữ của nàng, mà là nụ cười ôn nhu hiền dịu như lúc này đây.

-Thiếp cũng yêu chàng.

Từ Du Nhã không dấu nổi vui mừng. Sống với nhau mười năm, đây là lần đầu tiên ta nói yêu các vị nương tử. Nàng là người thông minh, có lẽ đã đoán được chuyện gì đang diễn ra.

-Thiếp cũng yêu chàng.

Quyền Mẫn Nga nhí nha nhí nhảnh không ngần ngại bày tỏ tình yêu với ta. Quen miệng, thường ngày nàng lúc nào cũng đem câu thiếp yêu lão công treo trên miệng.

-Thiếp cũng yêu chàng.

Kim Xán Mỹ e thẹn đỏ mặt, thật là dễ thương. Da mặt nàng vĩnh viễn là mỏng như vậy.

-Thiếp cũng yêu chàng. X2

Phác Thảo Nga và Kim Tuyết Hiền đồng thời lên tiếng, sau đó lại nhìn nhau cười. Hai nàng cuối cùng cũng đã tiếp nhận ta.

-Thiếp yêu chàng.

Thân Huệ Trinh chốt đơn.

-Haizz.

Ta thở dài một tiếng thầm kín.

Bản tôn bên kia đem Sắc Dục Phần Tâm Hoả nhét trở lại linh hồn.

Sắc dục dễ bỏ.

Ân tình khó buông.

Ôn nhu hương này, ta không thoát được, cũng không muốn thoát.

-Chút di chứng sau đột phá mà thôi. Đi chúng ta mở tiệc ăn mừng nào.

-Hoan hô. X7

Tối đó là một trận cuồng hoan.

Nhưng mà ta đột phá Nguyên Thần Cảnh, linh hồn trở nên mạnh mẽ hơn nhiều lần, Sắc Dục Phần Tâm Hoả ảnh hưởng cũng trở nên nhạt bớt. Mà nhận ra ta không còn nhiệt tình như trước, các nương tử lại ra sức hơn nhiều lần. Quả nhiên cuộc sống phu thê có lúc lên lúc xuống, cần cả đôi bên góp sức, mới được dài lâu.

Đây mới là đạo phu thê chân chính.

Muốn lấy lại phong độ khi xưa, xem ra phải tìm Liệt Hoả Thái Hoàng xin bản nguyên hoả. Không biết giờ này lão đang ở nơi nao, có lẽ ngỏm rồi cũng nên, trên giang hồ cũng không nghe thấy tin tức gì.

P/S cầu đề cử, cầu kim phiếu.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 257

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.