Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạp Thanh Mai

Tiểu thuyết gốc · 2381 chữ

Hương Khê Trấn bây giờ đã khác xưa nhiều lắm, càng thêm thanh tịnh.

Đường đi đều được lát sỏi cẩn thận, ngay hàng thẳng lối, nhiều cây xanh và hoa cỏ ven đường. Nhà cửa tuy mỗi căn mỗi khác, lại đồng bộ cùng một phong cách, tạo thành một trị trấn yên bình như mơ, gọn gàng ngăn nắp.

Đất ở đây hiện tại đã là vô giá.

Đơn giản là vì không bán ra, có tiền có quyền cũng không mua được. Nhưng con cháu của người dân nguyên quán Hương Khê Trấn vẫn được ở lại đây, đời đời an cư lạc nghiệp. Bởi vậy nam nữ sinh ra từ Hương Khê Trấn hiện tại chẳng cần lo ế vợ ế chồng, vừa đến tuổi trưởng thành là được vô số người trên toàn Cửu Châu săn đón. Muốn trở thành cư dân Hương Khê Trấn, hiện nay chỉ có cách này đơn giản nhất.

Chỉ cần trở thành dân cư của Hương Khê Trấn, sẽ được Ma Thiên Giáo cho hưởng đãi ngộ cực cao.

Cách còn lại, là đạt được cống hiến đủ lớn cho Ma Thiên Giáo, đến khi tuổi già, có thể đến đây an dưỡng.

Không sai, Hương Khê Trấn hiện tại đã thành một viện dưỡng lão khổng lồ rồi.

Mà nơi này, cũng là thành thị hiếm hoi không có Ma Thiên Giáo Đường.

Các tín đồ thành kính muốn cầu nguyện, chỉ có thể hàng cuối tuần đi Ma Thiên Giáo Đường ở Lao Sơn Thành cách đó năm mươi dặm. Cũng may bây giờ đường xá rộng rãi bằng phẳng, xe cộ hiện đại, đi lại cũng thuận tiện cho bọn hắn bày tỏ sự thành kính cho đến cuối đời với Ma Thiên Thánh vĩ đại.

Thanh Mai Phu Nhân đảm nhiệm chức trách trấn trưởng, quản lý Hương Khê Trấn rất ngăn nắp gọn gàng.

Mĩ phu nhân này, là có rất nhiều duyên nợ với Hương Khê Trấn.

Bây giờ còn là sáng sớm, Thanh Mai Phu Nhân còn chưa rời giường.

Nàng kê đầu nằm nghiêng trên gối, an nhiên mà ngủ, không chút lo lắng. Dung nhan xinh đẹp tuổi trẻ xinh đẹp, lại không thiếu phong vận thành thục quyến rũ. Tóc ngắn óng mượt đen nhánh, rẽ sau vành tai nhỏ xinh, lộ ra trọn vẹn cái cổ thiên nga cao ngạo.

Mí mắt Thanh Mai Phu Nhân mấp máp, chậm rãi mở ra, nhìn thấy khuôn mặt của người tình, vẫn luôn ở đó bao năm nay mỗi khi nàng tỉnh dậy, liền nở một nụ cười. Nhưng mà nụ cười của nàng, hôm nay có mấy phần buồn bã.

-Tiểu Cường.

Thanh Mai Phu Nhân cất tiếng gọi.

-Có ta đây, phu nhân.

Táng Sơn Cường lập tức đáp lại.

-Hôm nay là ngày giỗ của Kim Đại Phu hay không, và ta vừa mơ thấy lão, còn là cùng lão ân ái. Lúc đầy chỉ là vì muốn lợi dụng hắn, sau lại nhiều ra một phần cảm tình.

-Vậy thì cũng không tính là ác mộng.

Táng Sơn Cường ôn nhu vuốt ve gò má của Thanh Mai Phu Nhân, động tác cưng chiều hết mực, rất không hợp với bàn tay thô ráp to bè của hắn.

-Nhưng mà điều đó có ý nghĩa gì vậy, Thánh Chủ?

Thanh Mai Phu Nhân bất ngờ hỏi, để bàn tay của Táng Sơn Cường, không là bàn tay của ta, Ma Thiên Giáo Chủ dừng lại trong tích tắc, sau đó rút lại, trở mình gối tay sau đầu, mắt nhìn trần nhà, đương nhiên là muốn né tránh ánh mắt của Thanh Mai Phu Nhân.

-Mộng Linh của ngươi đã sắp trưởng thành đạt đến thất phẩm. Nhờ đó ngươi có thể thông qua các giấc mơ nhớ lại ký ức của các lần Luân Hồi khác. Bất quá Luân Hồi Châu ngăn cản, những ký ức này sẽ không quá rõ ràng. Mà quan hệ của ngươi và Kim Đại Phu, ở kiếp Luân Hồi đầu tiên, ta chỉ có suy đoán, không có chứng thực, nhưng hẳn là như ngươi vừa nói.

Ta đơn giản giải thích, đủ để Thanh Mai Phu Nhân hiểu.

-Tiểu Cường trở về với ngươi từ bao giờ?

Tiểu Cường là cái tên mà Thanh Mai Phu Nhân đặt cho phân hồn của ta chiếm giữ thể xác này, người ngoài thì vẫn gọi hắn là Táng Sơn Cường - thống lĩnh cảnh vệ giữ gìn trật tự Hương Khê Trấn như cũ. Phân hồn tách ra khỏi bản thể, vốn không hoàn chỉnh, cho dù không cần kích thích, thì theo thời gian mà ký ức và bản ngã cũng dần trở nên hỗn loạn, không thể không trở về với Chân Linh của ta.

-Mười ba năm tám tháng hai ngày.

Ký ức của Tiểu Cường đều được ta hấp thu, sau đó ta đóng giả làm hắn, trực tiếp dùng Linh Tê Thông Tâm điều khiển cỗ thân xác này, phụng bồi Thanh Mai Phu Nhân nhiều năm nay.

Tình yêu của hắn đối với Thanh Mai Phu Nhân thật sự rất lớn lao, nhưng hắn chỉ là một phân hồn của ta. Chân Linh của ta quá vĩ đại để cho một phân hồn nhỏ bé như Tiểu Cường ảnh hưởng. Ta sẽ không yêu Thanh Mai Phu Nhân, như cái cách ta yêu các lão bà, đối với nàng, chỉ nhiều hơn mấy phần áy náy mà thôi.

Quen biết từ khi Luân Hồi bắt đầu, cùng nhau trải qua nhiều sóng gió mưa tuyết dãi dầm, Thanh Mai Phu Nhân và ta có quá nhiều duyên phận. Đáng lẽ ta không nên cùng Thanh Mai Phu Nhân phát sinh kiểu quan hệ này.

Đều là do Đoàn Trâm Anh chết tiệt, dụ dỗ Thanh Mai Phu Nhân tu luyện Cực Lạc Công.

-Ta từng rất lo sợ một ngày này. Bây giờ nó đã đến, ta lại thật bình tĩnh đón nhận. Thánh Chủ, ngươi có thể như thế này bồi ta cả đời được không?

Thanh Mai Phu Nhân dấn thân thể ngọc ngà tới sát ta, đầu kê lên vai ta, tay đặt lên ngực trái ta, muốn cảm nhận rõ Linh Tê Ngân Tâm đang đập thật mạnh mẽ trong lồng ngực.

-Như ý nguyện của phu nhân. Lần Luân Hồi sau, phu nhân muốn sống như thế nào, ta sẽ giúp phu nhân như nguyện.

Bắp tay trái ta để đầu Thanh Mai Phu Nhân kê, cánh tay đưa lên nắm lấy bả vai nhỏ gầy của nàng, nắm chặt, tỏ ý sẽ không bỏ rơi nàng.

-Lần Luân Hồi sau? Với ngươi hiện tại, cũng không thể trong lần Luân Hồi này phá tan Luân Hồi.

Tuy chỉ có tu vi ngũ giai, nhưng Thanh Mai Phu Nhân là cao tầng chân chính của Ma Thiên Giáo, biết đến rất nhiều cơ mật.

-Ta sợ là không thể.

Ta ăn ngay nói thật.

-Nghe nói lần Luân Hồi trước ngươi sống đến ba trăm sáu mươi tuổi, hẳn là rất khó khăn.

Tựa như đi tù chung thân, sống càng lâu thì càng chịu khổ. Trường sinh bất tử đối với ta mà nói, hoàn toàn không có nghĩa lý gì. Lần Luân Hồi trước, Thanh Mai Phu Nhân lựa chọn đến Đào Hoa Đảo tránh nạn, cuối cùng chết cháy trong lửa nóng của Chu Tước, coi như là rất không may. Sau khi Luân Hồi khởi động lại, thân là Trầm Luân Giả, toàn bộ ký ức của nàng cũng bị tẩy sạch sẽ.

Đúng hơn là bị che đậy bởi Luân Hồi Châu.

-Đúng vậy. Nhưng đều đã qua.

-Vậy lần Luân Hồi sau, ta vẫn muốn góp sức cùng ngươi phá diệt Luân Hồi.

-Rất sẵn lòng, phu nhân.

Tuy tu vi không được, nhưng năng lực quản lý của Thanh Mai Phu Nhân rất mạnh, là nhân tài mà Ma Thiên Giáo rất cần.

Thanh Mai Phu Nhân gối đầu trên bắp tay ta, nhìn lên trần nhà.

Thân thể trần trụi ngọc ngà của nàng bỗng nhiên phát ra ánh sáng, rồi như hồn lìa khỏi xác, một Thanh Mai Phu Nhân trong suốt rời khỏi thân thể bay bổng mà lên. Nhưng đây chẳng phải là linh hồn của Thanh Mai Phu Nhân, mà là Mộng Linh của nàng. Khác biết, Mộng Linh của Thanh Mai Phu Nhân phát ra bức xạ linh lực đạt đến lục giai, mà bản thân nàng, đã bị Luân Hồi Châu cố định tu vi, đã đạt đến giới hạn tối đa là ngũ giai từ lâu. Ta từ trước vẫn dùng hồn nguyên nuôi dưỡng Mộng Linh của Thanh Mai Phu Nhân bên trong Hương Khê Mộng Giới, đến nay Mộng Linh của nàng, đã sắp tiến hoá thành thất phẩm rồi.

-Ta cũng cảm thấy Mộng Linh của ta càng lúc càng khó khống chế. Sẽ không có chuyện gì chứ.

-Đương nhiên là có chuyện, nhưng là chuyện tốt, không cần lo lắng.

Mộng Linh được sinh ra từ chính Hạt Giống Tâm Hồn của Thanh Mai Phu Nhân, cùng nàng có tính tương thích hoàn mĩ, cho dù là thất phẩm, cũng không gây hại cho nàng được. Kết hợp cùng Mộng Linh lục phẩm bao nhiêu năm nay, Thanh Mai Phu Nhân chỉ có thể phát huy ra được bốn thành sức mạnh của Mộng Linh. Bù lại nàng đã dựa vào Mộng Linh mà có được linh giác, từ đó có thể cảm nhận được linh niệm, dù rằng nàng chỉ mới là ngũ giai thôi. Và nếu như Mộng Linh của nàng tiến hoá thành thất phẩm, Thanh Mai Phu Nhân hẳn cũng dùng được thần niệm, nhưng khả năng khống chế đối với Mộng Linh sẽ càng thấp.

Nhưng như vậy là đủ rồi.

Ta nuôi dưỡng nhiều Mộng Linh như vậy, từ đầu chỉ là để thi triển Vạn Tiên Phong Tuyệt.

Thanh Mai Phu Nhân thu hồi Mộng Linh về lại trong thân thể nàng, ngón tay vẽ vòng tròn trên lồng ngực vạm vỡ vốn dĩ của Táng Sơn Cường.

-Bây giờ còn sớm, chúng ta làm một hồi, được không?

Cũng chẳng chờ ta đồng ý, Thanh Mai Phu Nhân đưa tay xuống cầm lấy côn thịt mềm mềm dưới háng, cầm lấy bóp nhẹ mơn trơn mấy cái, đã biến nó trở nên cứng rắn như sắt thép, ngỏng cao chỉ thẳng lên trần nhà, khí thế ngút trời.

-Đương nhiên được haha

Ta cười lớn, trở mình bốn chi chống giường áp phía trên Thanh Mai Phu Nhân. Thân thể to lớn khôi ngô màu da đồng nâu hoàn toàn mang tính áp đảo so với thân thể ngọc ngà tuyết trắng của Thanh Mai Phu Nhân, lại hợp đến cực kì, đúng chuẩn anh hùng phối mĩ nhân trong truyền thuyết. Chi thứ năm chỉ thẳng xuống bụng dưới bằng phẳng của Thanh Mai Phu Nhân, quy đầu dán thẳng trên cái rốn xinh xinh của nàng.

Mắt chạm mắt.

Mắt phượng của Thanh Mai Phu Nhân nhìn ta vẫn như ngày hôm qua, không có bất cứ thay đổi nào. Nàng vẫn luôn biết Tiểu Cường của nàng đã trở lại với ta rồi, cũng đã hoàn toàn biến mất trong Luân Hồi, chỉ là nàng không muốn đối mặt, tự lừa dối bây lâu nay. Cũng may thời gian là liều thuốc thần, có thể chữa lành mọi vết thương, hôm nay, Thanh Mai Phu Nhân đã có thể thản nhiên đón nhận.

Thanh Mai Phu Nhân uốn éo ngọc thể, dạng hai chân rộng sang bên, vói tay xuống cầm lấy côn thịt của ta dẫn lối đến mật huyệt mê người của nàng.

-A…a…a

Thanh Mai Phu Nhân rên lên, chào đón côn thịt của ta tiến vào mật huyệt của nàng, lấp đầy bên trong.

Hình dạng cây côn thịt này cũng chẳng phải hình dạng côn thịt nguyên bản của Táng Sơn Cường, mà là đã qua biến đổi cho phù hợp hoàn toàn với hình dạng âm đạo của Thanh Mai Phu Nhân. Côn thịt lụt cán, quy đầu vừa chạm nhẹ lên tử cung, cũng vừa đem thành âm đạo căng ra vừa phải, tương thích một cách hoàn hảo với mật huyệt của Thanh Mai Phu Nhân, nhờ đó có thể đem đến cho nàng khoái lạc xác thịt tuyệt vời nhất.

Xương mu của ta đè nặng chà xát âm hộ màu mỡ êm ái của Thanh Mai Phu Nhân mấy cái, rồi nâng hông lên, đem côn thịt từ từ rút ra mật huyệt của nàng, cho đến khi chỉ còn mỗi quy đầu với rãnh khấc to bự bị cửa mật huyệt Thanh Mai Phu Nhân níu chặt lấy, chẳng thể rút ra được.

Cũng chẳng cần rút ra.

Hông ta dùng sức một cái, côn thịt đâm xuống chui tọt hết vào mật huyệt Thanh Mai Phu Nhân.

-A…nhẹ chút…a…không…mau làm ta…hung hăng làm ta…ư…a…a

Thanh Mai Phu Nhân đưa cánh tay ngọc ngà lên ôm lấy cổ ta, kéo đầu ta xuống, tham lam hôn ta.

Môi nàng thật mềm.

Lưỡi nàng thật ấm nóng.

Nước bọt của nàng thật ngọt ngào.

Hơi thở nàng mang theo hương hoa mai thơm mát, ngất ngây lòng người.

Lấy bộ phận sinh dục của chúng ta chặt chẽ kết hợp, chân khí cả hai hoà lẫn vào nhau, cuồn cuồn chảy xuôi trong kinh mạch, đem khoái cảm từ hạ thể lan tràn toàn thân, càng thêm cuồng nhiệt.

Lại lấy Mộng Linh trong thân thể Thanh Mai Phu Nhân làm cầu nối, khiến cho linh hồn chúng ta dễ dàng đạt đến cộng hưởng.

Khoái cảm sung sướng tuyệt vời đến mức chấn động linh hồn như vậy, mười mấy năm nay Thanh Mai Phu Nhân ngày nào cũng được nếm trải. Lại không không hề thấy chán, bởi cảm giác này tựa như thuốc phiện, càng trải qua thì càng nghiện thêm, đến bây giờ, đã là không thể thiếu được rồi.

Tình yêu với Tiểu Cường, đã chỉ còn là một đoạn ký ức đẹp mà thôi.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.