Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ỷ Thiên Thất Kiếm (1)

Tiểu thuyết gốc · 2272 chữ

Ma Thiên Giáo độc đại Cửu Châu, trong quá trình truyền bá không tránh khỏi xung đột với các tôn giáo khác, tất nhiên là sẽ không nhân từ mà tiến hành chèn ép. Ở cái thế giới mà Thần Thánh thật sự tồn tại như Luân Hồi này, giáo phái không có Thần Thánh bảo hộ, thì giáo phái đó chỉ là cái vỏ rỗng, sinh ra với mục đích buôn thần bán thánh, trục lợi thì tín đồ ngu muội mà thôi.

Mà trong Thiên Hạ hiện nay, theo định nghĩa trên, có thể tự xưng chân giáo, cũng chỉ có Ma Thiên Giáo.

Còn Phật Giáo thì hơi đặc thù.

Vốn dĩ Phật Tổ khai sáng phật pháp, chẳng phải để nhận lấy tín ngưỡng của thế gian, mà là để người đời siêu thoát khỏi kiếp Luân Hồi. Luân Hồi Bàn, rồi Luân Hồi Châu có hai chữ Luân Hồi, hẳn là cũng có liên quan ít nhiều đến Phật Giáo ở Trái Đất cũ. Chẳng phải ngẫu nhiên mà toàn bộ Cửu Châu đều nói Tiếng Việt. Và cũng bởi bị Luân Hồi Bàn trói buộc, con đường siêu thoát là không thể được.

Thậm chí ta, Ma Thiên Giáo Chủ, Ma Thiên Thánh được người đời tô xưng Thiên Hạ đệ nhất, đã mạnh đến mức độ chính ta cũng không thể nghĩ đến, cũng vẫn còn đang là một con chuột bị nhốt trong cái lồng gọi tên Luân Hồi mà thôi.

Trước là bi ai, sau thì cũng quen.

Thời gian sẽ trả lời cho hết thảy mọi câu hỏi, việc ta cần làm chỉ là không ngừng đi tới.

Phật Giáo không hề bị Ma Thiên Giáo chèn ép, tuỳ ý phát triển.

Thiếu Lâm Tự ngày nay tăng chúng đông đúc. Số lượng Luân Hồi Giả vì Tứ Đại Thần Thông mà đến xuống tóc đi tu rất nhiều. Nhưng mà công pháp Phật Môn không phải muốn luyện là luyện. Cái cần luyện đầu tiên, chính là “Tâm”. Không có tâm thành Phật, luyện gì cũng không thành.

Kiếp Luân Hồi thứ nhất của ta trải qua cũng coi là hoàn mĩ. Một đời hành y giúp đời, cùng với tiểu nương tử an nhiên hạnh phúc, không có vướng bận gì. Để cho khi tiến vào kiếp Luân Hồi thứ hai, lòng ta không chút chấp niệm, một lòng quy y tu phật. Lại thêm một kiếp trải qua tình kiếp dâm kiếp, đến cuối cùng cũng đã ngộ ra, buông bỏ hết thảy, sẵn sàng siêu thoát.

Đáng tiếc Luân Hồi khốn khiếp, vẫn là trói buộc ta trầm luân trong biển khổ này.

Nếu đã không thể thành Phật, thì nhập Ma đi.

Chữ Ma trong Ma Thiên Giáo, cũng không hẳn là chỉ mang nghĩa “mài” đâu.

Giống như Thiếu Lâm Tự, ở phía bắc Bất Kiến Thiên, Như Lai Tự cũng vô cùng phồn vinh, tăng chúng đông đảo. Như Lai Thần Chưởng đã sớm tìm được truyền nhân thích hợp. Nhưng mà vướng mắc bởi Luân Hồi, không biết hắn có thể trở thành Siêu Thoát Giả được không. Con đường không giống nhau, khó nói hắn có thể hoàn thành được chuyện mà ta đã thất bại.

Cũng thật hy vọng hắn có thể thành công.

Nga My Phái cũng theo đà hai ngôi chùa kia, phát triển trở thành thánh địa Phật Môn, đặc biệt là với các nữ ni.

Nằm ở một vùng tây bắc Thập Vạn Sơn Châu, Nga My Kim Đỉnh là một trong số những ngọn núi cao nhất Cửu Châu, mười hai ngàn thước so với mặt nước biển, cao vút trong mây, hiểm trở vô cùng, cũng rất dồi dào linh khí, là một nơi tốt để ẩn cư tu hành.

Địch Lệ Nhiệt Ba đang tu hành cảm ngộ phật pháp tại đây.

Khác với trước Luân Hồi, Nga Mi Sơn kim bích huy hoàng, chủ yếu phục vụ cho du lịch. Lúc này đây, Nga Mi Sơn là dùng để cho tu hành, cho nên ngoài thanh tịnh không có gì khác, có cực nhiều khác biệt. Trên đỉnh núi cao mười hai dặm so với mực nước biển, vượt qua khỏi tầng mây, không khí cực loãng lại lạnh lẽo cực kì, quả thật là không được khách du lịch yêu thích chút nào.

Ngoài một ngôi chùa gỗ cùng tượng Phổ Hiền Bồ Tát bằng đá nổi bật nhất, thì còn lại chỉ là lều tranh vách cỏ mà thôi.

Cóc cóc

Địch Lệ Nhiệt Ba quỳ gối trên bồ đoàn, một tay gõ mõ, một tay lật tràng hạt, hai mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm. Rồi lại đột nhiên mở bừng mắt sao, quay đầu lại nhìn, không giấu nổi vẻ mặt vui mừng. Nàng cũng chẳng xuống tóc, một thân áo vải thô không thể che lấp được dung nhan tuyệt đỉnh Thiên Hạ.

Chỉ cần sự xuất hiện của ta, lập tức để cho mười mấy năm khổ tu của Địch Lệ Nhiệt Ba tan thành mây khói.

Nàng quả nhiên không có phật duyên.

-Ngươi cuối cùng cũng tới rồi.

Ánh mắt Địch Lệ Nhiệt Ba chạm lấy ánh mắt của ta, lại phát ra biểu cảm sợ hãi.

-Đúng vậy, ta tới rồi. Cũng là để cho chúng ta có một cái kết thúc.

Ta nói với giọng bình tĩnh.

-Tại sao? Tại sao ta lại không thể chứ?

Giọng Địch Lệ Nhiệt Ba trở nên run rẩy.

-Vì ta thật sự coi ngươi là bạn.

-Đoàn Trâm Anh thì sao?

-Ả lẳng lơ đó khác biệt.

-Vậy tại sao ta lại không thể khác biệt chứ.

-Vì ngươi là Địch Lệ Nhiệt Ba.

Mắt ta nhìn thẳng mắt Địch Lệ Nhiệt Ba, không hề nhân nhượng.

-Cổ Lực Na Trát và Cáp Ni Khắc Tư đã buông bỏ rồi, tại sao ngươi lại không chứ?

Ta thở dài một tiếng, cũng cảm thấy bất lực.

-Vì ta yêu ngươi…

-Ngươi yêu ta hay không bản thân ngươi còn không rõ sao? Đừng tự lừa dối bản thân mình thêm nữa.

Ta ngắt lời Địch Lệ Nhiệt Ba, cũng phất tay một cái, khiến hình tượng biến đổi.

Tóc đen như mun rơi trụng trên tuyết trắng, thân hình nhỏ gầy trắng nõn khoác lên tăng bào đơn sơ, khuôn mặt bình thường như đường mòn lối nhỏ, không hề bắt mắt.

Đây là ta khi lần đầu gặp mặt Địch Lệ Nhiệt Ba.

-Đối với ta mà nói, quãng thời gian ngắn ngủi đó cùng các ngươi băng qua Vô Tận Viêm Châu, tuy rằng rất đau đớn, nhưng cũng thật đẹp. Giữa chúng ta khi đó nảy sinh là tình bằng hữu thuần tuý nhất. Ta là vì kiên trì một phần tình cảm này, nên mới không thể chấp nhận ngươi. Ngươi hiểu không?

Nhìn tiểu tăng Vô Dơ trước mặt, Địch Lệ Nhiệt Ba đã bớt đi thật nhiều xao động, đang không ngừng suy nghĩ.

-Giữa nam và nữ có thể tồn tại tình bằng hữu trong sáng chân thành sao?

Địch Lệ Nhiệt Ba lẩm bẩm.

-Có thể.

Ta gật đầu trả lời nàng với giọng nói chắc chắn kiên định nhất, không tha nghi vấn.

Bàn tay ta đưa tới, như khi đó ở Vô Tận Viêm Châu.

Đối với Địch Lệ Nhiệt Ba, mới chỉ là chuyện của bốn mươi bốn năm trước.

Mà đối với ta, thì đã ba trăm tám mươi tám năm.

Có được nguyên thần đồng nghĩa với việc không thể quên, ký ức năm đó vẫn rõ rệt như mới ngày hôm qua.

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi do dự, cuối cùng vẫn là đưa tay tới nắm lấy bàn tay của ta, để ta kéo nàng đứng dậy.

-Xin lỗi, đã để ngươi nhọc lòng bấy lâu nay.

Một phần cố chấp trong lòng, cuối cùng vẫn là phải bỏ xuống.

-Không sao.

Ta cười đáp.

Từ lúc bắt đầu, chúng ta là người của hai thế giới.

Nàng là minh tinh nổi tiếng thế giới, nhan sắc vang danh toàn Thiên Hạ.

Mà ta, chỉ là một cậu sinh viên y bình thường.

Ta biết đến nàng, trong thế giới của ta cũng có hình ảnh tựa như nữ vương kiêu sa lộng lẫy của Địch Lệ Nhiệt Ba. Trong mắt ta, Địch Lệ Nhiệt Ba từng cao quý và xa vợi đến mức ta thậm chí còn không thể sinh ra bất cứ ý nghĩ khinh nhờn nào, như vô số nam nhân khác trong cùng thời đại mỗi khi nghĩ về Địch Lệ Nhiệt Ba. Nhưng trong thế giới của nàng chưa từng có ta, thậm chí nàng còn chưa từng biết đến từng có một người tên là Trần Hùng tồn tại.

Luân Hồi để cho chúng ta gặp nhau.

Nhiều chuyện đã trải qua, và cũng đã qua.

Bây giờ chúng ta vẫn tiếp tục là bạn bè.

Cùng dạo bước quanh Nga Mi Kim Đỉnh, ngắm nhìn biển mây bao la bát ngát tuyệt đẹp bao quanh.

-Ngươi muốn ở lại đây tiếp tục tu tập phật pháp, hay là trở lại Bái Hoả Giáo?

-Bây giờ Thảo Nga đang quản lý Bái Hoả Giáo?

-Không phải. Thảo Nga suốt ngày xông pha trong Âm Giới. Việc trong Bái Hoả Giáo đều phải do Chu Minh Hy xử lý.

-Ta nhớ Minh Hy, là một nhân tài. Cũng là tiểu tình nhân của ngươi đúng không?

-Ta chỉ là giúp nàng ta song tu luyện công thôi haha

-Ngay lúc này đây, ngươi đang giúp bao nhiêu mĩ nhân song tu luyện công vậy?

-Ba trăm tám mươi sáu.

Ta cười nói ra một con số kinh người.

-Cảm giác thế nào?

-Tựa như cùng lúc mơ ba trăm tám mươi sáu giấc mộng vậy. Ngay lúc này đây, bên cạnh ngươi, mới cảm thấy là chân thực nhất.

-Hừ, cũng là kiểu nói chuyện lấp lửng này của ngươi, khiến ta sinh ra ảo tưởng.

Địch Lệ Nhiệt Ba bực bội giơ chân đá ta một cái, bị ta né ngay lập tức, để nàng càng thêm tức tối.

-Vậy sao haha để ta sửa vậy.

-Nếu vậy ta sẽ về lại Bái Hoả Giáo. Thảo Nga hẳn là sẽ cần ta.

-Nàng ấy lúc nào cũng lo lắng cho ngươi.

-Ta biết, thật xin lỗi tỷ ấy.

Nếu như người khác có thể dễ dàng tha thứ, thì Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không cần phải quá e ngại mà thừa nhận lỗi lầm của bản thân. Phác Thảo Nga thật sự rất muốn ta thu nhận Địch Lệ Nhiệt Ba vào hậu cung. Nhưng duy trì tình bằng hữu thuần khiết với Địch Lệ Nhiệt Ba là cố chấp của ta, cũng là kiên trì của ta, tuyệt đối sẽ không nhượng bộ Hội Đồng Thân Ái.

-Những năm này ở Nga Mi Kim Đỉnh của ngươi cũng không lãng phí nhỉ, tu vi có tiến bộ rồi.

-Chủ yếu là khi nghĩ không thông, ta sẽ tu luyện. Coi như cũng không chậm trễ việc tu hành. Y Trát và Khắc Tư thế nào rồi?

-Cáp Ni đang làm hội trưởng Công Hội Vũ Cơ. Nàng quả thật rất yêu thích múa, thường đi lưu diễn khắp nơi. Na Trát thì đang làm thành chủ Đôn Hoàng Thành.

-Vậy thì ta phải cố gắng rồi, không thể để hai nàng bỏ lại quá xa ở phía sau được. Còn nữa, chúng ta dựa vào sức mạnh của Xích Bối mà thành tựu Nguyên Thần Cảnh, tất sẽ dễ bị nó dùng thủ đoạn trói buộc. Ngươi nghĩ ra cách gì chặt đứt chưa?

Địch Lệ Nhiệt Ba tỏ vẻ lo lắng.

-Chuyện này lại không như ngươi nghĩ. Thời gian quá ngắn, Xích Bối sao có thể thu thập được nhiều Năng Lượng Tín Ngưỡng đến mức có thể khiến ba người các ngươi đột phá thất giai được. Hắn chỉ là tận dụng Năng Lượng Tín Ngưỡng tích tụ hàng ngàn năm không được dùng đến đến của Bái Hoả Giáo mà thôi. Cũng bởi vì các ngươi tu luyện công pháp của Bái Hoả Giáo, lại còn là Thánh Nữ, mới có thể dễ dàng đột phá. Kiếp Luân Hồi sau, cũng không cần sợ Xích Bối khống chế.

-Ta hiểu rồi. Còn ngươi thì sao, đã Phong Thần cho ai chưa?

Tín đồ Ma Thiên Giáo hiện nay nhiều đến trăm triệu, trải qua mười năm tích luỹ, Năng Lượng Tín Ngưỡng thu được đã là một lượng khổng lồ. Mà cái gọi là phong thần, chính là dùng Năng Lượng Tín Ngưỡng hình thành nên nguyên thần cho kẻ khác, khiến kẻ đó đột phá thất giai. Mà bởi vì nguyên thần tạo thành từ Năng Lượng Tín Ngưỡng, cho nên muốn nuôi dưỡng duy trì hay phát triển lớn mạnh nguyên thần, đều chỉ có thể dùng đến Năng Lượng Tín Ngưỡng.

So sánh cho dễ hiểu, thì giống như động cơ xe máy chỉ có thể hoạt động bằng xăng, động cơ xe tải chỉ có thể chạy bằng dầu diezel. Mà nguyên thần được tạo ra để có thể hấp thụ Năng Lượng Tín Ngưỡng, về sau cũng chỉ có thể tiêu hoá Năng Lượng Tín Ngưỡng mà thôi. Để cho dễ phân biệt, ta gọi nguyên thần hình thành từ cách này gọi là Chân Thần.

Thật ra so với cách cơ bản, khó nói rõ cách đột phá thất giai nào ưu việt hơn.

Bạn đang đọc Vô Dơ Luân Hồi Ký sáng tác bởi HKLT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HKLT
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.